Dù sao cô cũng là một nhân tài xuất chúng, có kinh nghiệm phẫu thuật khá phong phú. Cô hít sâu một hơi, tập trung toàn bộ tinh thần.
Thời gian dài đằng đẵng, nhưng bởi quá trình phẫu thuật quá xuất sắc khiến cho thời gian trôi qua rất nhanh.
Đến khoảng chập tối, Lý Hồng Viễn thấy ca phẫu thuật tiến hành rất thuận lợi, có thể thảnh thơi bảo trợ lý rót cho mình một chén trà bích la xuân, ngồi trong phòng họp thưởng thức.
Có thể đoán được, sau lần phẫu thuật thành cong này,ông ta nhất định sẽ vô cùng vẻ vang trong giới y học, nghĩ đến đây ông ta không khỏi thầm vui mừng.
Ông ta nhìn Tần Xuyên vẫn đang chăm chú nhìn lên màn hình, sắc mặt vô cùng lo lắng, cười thầm trong lòng: đúng là ngu xuẩn, nói ra phương án ngược lại đã giúp bọn ta một tay!
Có điều y thuật của người này cũng không tệ, nếu như có thể lợi dụng hắn làm việc cho bệnh viện của ta, vậy thị người viện trưởng này lại phải “chịu” nghe ca ngợi rồi!
- Tần Xuyên, cậu có nghĩ đến chuyện làm một bác sĩ thự thụ hay không? Lý mỗ tôi là người rất rộng lượn, tuy cậu từng chống đối tôi, nhưng nếu cậu cầu xin, thì tôi vẫn sẽ giúp cậu một tay!
Lý Hồng Viễn nheo mắt cười.
Tần Xuyên không thèm để ý đến ông ta, trong lòng hắn vẫn luôn thầm thấy khó chịu, tuy hiện giờ phẫu thuật đang tiến hành rất thuận lợi, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất có thể sẽ xảy ra chuyện.
- Không cần lo lắng như vậy, ký thuật phẫu thuật của bác sĩ Chu vô cùng xuất chúng, hơn nữa lại có bác sĩ Giang ở bên làm trợ lý phẫu thuật, có thể nói là không gì sánh bằng.
Với kinh nghiệm hành nghề y mấy chục năm của tôi, ca phẫu thuật này nhất định sẽ thành công!
Lý Hồng Viễn vô cùng tự tin nói.
Thế nhưng ông ta vừa dứt lời, trong phòngp hẫu thuật liền có một tiếng “Tít” vang lên chói tai.
Một trợ lý phẫu thuật hoảng hốt nói:
- Huyết áp tụt xuống còn 70! Vẫn đang tiếp tục giảm!
Tiếp đó là một lượng máu lớn tràn ra bên ngoài lá gan, giống như đang ngâm lá gan trong một bể máu.
Chu Phương Ngữ đang định khâu lá gan lại nhưng nhìn thấy cảnh tượng này lại không biết phải làm thếo nào
- Tần Xuyên, chuyện này là sao? Là sao?
Diệp Tiểu Nhu ở bên ngoài hốt hoảng nắm lấy tay Tần Xuyên, lo lắng hỏi.
Tần Xuyên buồn rấu hít một hơi thật sâu:
- Tôi cẫn luôn lo lắng, tuy trình tự phẫu thuật đã vô cùng hoàn mỹ, nhưng bản thân lá gan đã chịu căn bệnh này quá lâu, nên đã trở nên quá suy yếu rồi.
Thời gian phẫu thuật lại quá dài, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện, thật không ngờ đã sắp xong rồi lại …..
Tất cả mọi người bên trong phòng đều đã đứng dậy, vểnh tai nghe ngóng, không biết tiếp sau đây sẽ xử lý ra sao?
Lý Hồng Viễn sắc mặt tối sầm, tình hình như vậy đã khiến ông ta không còn bình tĩnh được nữa, lập tức kết nối video, quát lớn với người bên trong:
- Mau xác định chỗ chảy máu! Nhanh lên!
Nếu như bây giờ thất bại trong tích tác thì đừng nói đến không còn chút vinh quang nào, nhất định đồng đồng nghiệp trong ngành sẽ đem chuyện này ra làm trò cười.
- Mau cầm máu cho tôi!
Giang Vân Phàm lúc này đã toát hết mồ hôi hột, bắt đầu cùng với Chu Phương Ngữ tìm xem chỗ nào chảy máu. Thế nhưng khắp nơi đều là máu, thời gian lại gấp rút, tay của gã bắt đầu run lên.
Chu Phương Ngữ lúc này mặt cũng trắng bệch, tình huống như này, không phải chưa từng xảy ra, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là không thể cứu được người bệnh.
Cô rất không cam tâm, nhưng lại không biết xử lý chuyện này thế nào, đành ngước lên nhìn Tần Xuyên và Diệp Tiểu Nhu trên màn hình.
Diệp Tiểu Nhu lúc này đã nước mắt đầm đìa rồi, dáng vẻ nhìn cô cầu khẩn.
- Không được rồi.. bác sĩ Chu, từ bỏ thôi!
Giang Vân Phàm tìm một hồi vẫn không có cách nào liền lên tiếng.
- Đây là do gan của người bênh quá yếu, không liên quan đến phương án phẫu thuật của chúng ta!
Bên ngoài, Lý Hồng Viễn chớp chớp mặt, làm vẻ vô cùng tiếc nuối, quay người lại nói với tất cả mọi người trong phòng:
- Các vị, thật không may, gan của người bệnh này không thể cầm cự được, chuyện ngoài ý muốn này, bệnh viện chúng tôi cũng rất lấy làm tiếc!
Tuy nhiên, đây chính là sự tàn khốc của y học, ự tàn khốc của bàn phẫu thuật, mọi người không nên trách bác sĩ Chu và bác sĩ Giang, bọn họ cũng đã rất cố gắng rồi ….
Đột nhiên, Tần Xuyên ở bên cạnh lao đến trước mặt Lý Hồng Viễn, nắm lấy cổ áo ông ta, nhấc bổng lên.
Sắc mặt hắn lạnh như bang, mây mù che phủ đối mắt:
- Người bệnh vẫn xòn chưa chết, ông đã nói tận lực? Ông chỉ không muốn cho cháu ngoại mình phải chịu trách nhiệm mà thôi!
- Cậu … cậu làm gì vậy? Mau để tôi xuống!
Lý Hồng Viễn vừa hốt hoảng vừa sợ hãi, bởi ánh mắt của Tần Xuyên thật sự vô cùng kinh khủng.
Những bên dưới đều làm ầm lên, tên này lại dám động thủ với viện trưởng?
Ngay dến Diệp Tiểu Nhu cũng sợ ngây người, Tần Xuyên lại có thể vì Diệp Đông Cường mà nổi giận như vậy, cô thật sự rất cảm động.
Chu Phương Ngữ ở bên trong nghe được câu nói này thi thấy vô cùng xấu hổ. Đúng vậy, người bệnh vẫn chưa chết, sao cô có thể bỏ cuộc được!
Giang Vân Phàm thì giận dữ quát lớn:
- Sao lại là thằng nhãi này! Mau thả viện trưởng xuống!
- Phẫu thuật đã thất bại rồi, cậu còn muốn thế nào nữa? Cậu còn như vậy tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!
Lý Hồng Viễn cố nói.
Tần Xuyên gằn giọng:
- Nếu các người đã bỏ cuộc thì để tôi vào cứu người!
- Cậu tưởng mình là thân tiên sao? Vậy rồi còn cứu được sao?
Lý Hồng Viễn cười lạnh.
- Mở cửa ra!
Tần Xuyên gầm lên.
Lý Hồng Viễn tứcđến đỏ mặt, nhưng lại nheo nheo mắt nghĩ, nếu như trong khi phẫu thuật Tần Xuyên lại xông vào, ngộ nhỡ có gì bất trắc thì có thể đổ lên người hắn rồi!
Thế nên ông ta quay đầu lại, nói với người bên trong:
- Mở cửa phòng phẫu thuật ra!
Mọi người trong phòng nghe xong đều vô cùng kinh ngạc, thật sự để Tần Xuyên đi vào, nhưng cũng không có ai dám chống đối.
Dù sao phẫu thuật cũng đã thất bại rồi, kiếm được kẻ chịu trận thay cũng tốt!
Tần Xuyên không muốn nói nhiều nữa, hắn ném thẳng Lý Hồng Viễn xuống đất rồi vội chạy vội vào phong phẫu thuật.
Lý Hồng Viễn bị thả xuống, thiếu chút nữa là ngã sóng soài, tức giận quát lớn:
- Tần Xuyên! Phẫu thuật lần này thất bại, trách nhiệm lớn nhất là do cậu!
Mọi người bên dưới quay ra nhìn nhau, huyện này chẳng có quan hệ gì với Tần Xuyên nhưng Lý viện trưởng tất nhiên sẽ muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu Tần Xuyên rồi!
Sau khi Tần Xuyên vào trong, Chu Phương Ngữ liền nhường chỗ của mình cho hắn.
Hắn cau mày nhìn xung quanh lá gan của ngừơi bệnh, có rất nhiều máu, máu lại vẫn đang không ngừng chảy ra.
Giang Vân Phàm cười mỉa mai:
- Cậu vào thì làm được gì? Vàocho đông vui à? ảnh hưởng đến phẫu thuật của bệnh viện, nhóc con cậu đợi bị bắt đi!
Gã còn nhớ rõ, hôm qua Tần Xuyên đã làm hư chuyện của gã, công lao ba năm của gã đều đã bị Tần Xuyên hủy hoại.
Nhưng Tần Xuyên không có tâm trạng nào để ý đến hắn, chỉ cau mày, tập trung suy nghĩ.
- Tần Xuyên, giờ phải làm sao? Không tìm thấy chỗ chảy máu!
Chu Phương Ngữ nói, giọng run run.
- Huyết áp trên là 60, tim đập 135,máu 20 đơn vị! Bác sĩ, tình trạng bệnh nhận rất không ổn định!
Tần Xuyên nhắm mắt một lúc rồi đột nhiên mở ra hai mắt sáng như đèn pha:
- Tình trạng này nhất định là nội động mạch của lá gan đã bị tổn hại.
- Vậy có cách nào không?
- Có! – Tần Xuyên nói rất chắc chắn. – Tạm thời ngừng tim, sau đó tranh thủ nửa giây đó tìm vị trí chảy mau rồi lập tức khâu lại!
Cả đám người trong phòng phẫu thuật và những người bên ngoài phòng họp đều vô cùng kinh hãi, ngay cả Giang Vân Phàm và Lý Hồng Viễn cũng dều nghẹn họng nhìn Tần Xuyên chết trân.
- Cậu điên rồi sao? Nửa giây phải tìm được, lại còn phải khaai lại cấp tốc?
Giang Vân Phàm cũng bó tay!
Lý Hồng Viễn lại lặng lẽ gật đầu, ra hiệu cho mọi người ở phòng phẫu thuật nghe theo lời Tần Xuyên, bởi như vậy sẽ càng có thêm nhiều lý do để đổ hết trách nhiệm lên người Tần Xuyên.