- Thì sao, cô luôn miệng nói vợ tôi như này vợ tôi như kia, chính cô chẳng phải cũng nói không giữ lời sao?
- Tôi…
Lăng Lạc Tuyết thiếu chút nữa là phun ra một búng máu, đúng là cô xem thường Liễu Hàn Yên dựa vào bối cảnh để đạt được vị trí Thất Tướng quân, bởi vì cô coi trọng nhất tín nghĩa!
Những lời này của Tần Xuyên chọc đúng tử huyệt của cô, khiến cho một bụng tức giận của cô bị kìm nén, không phát ra nổi.
- Anh Tần Xuyên, anh bỏ qua cho chị Lạc Tuyết lần này đi. Chị ấy chỉ ham chơi mới nói đùa với anh mà thôi.
Tần Cầm ở bên cạnh, dùng giọng nhẹ nhàng cầu tình.
Nhưng những lời này của cô bé rơi vào tai Lăng Lạc Tuyết lại khiến cô nàng càng cảm thấy mất mặt hơn.
- Cầm nhi, không cần nói nữa!
Lăng Lạc Tuyết đi tới trước mặt Tần Xuyên, quay đầu nói:
- Lăng Lạc Tuyết này nói được thì chắc chắn làm được, có chơi có chịu!
Nói xong, cô nàng đi tới sau lưng Tần Xuyên, bắt đầu bóp vai cho hắn.
Cả đám sinh viên trong phòng học đều choáng váng. Trải qua thời gian này, bọn họ đều biết Lăng Lạc Tuyết là cận vệ chăm sóc cho Tần Cầm.
Mà một số đám công tử ca có tiền không ngăn nổi sức hấp dẫn của gương mặt và dáng người kia, có ý định tiếp cận nhưng đều ngậm một một hành mà chim cút.
Kết quả Tần Xuyên sao đột nhiên lại thu được Lăng Lạc Tuyết làm nữ bộc, còn khiến cô nàng này ngoan ngoãn xoa bóp?!
Tần Xuyên chỉ huy:
- Mạnh hơn một chút, tay trái dịch sang 2cm… Có phải là cô chưa ăn sáng không hả?
Lăng Lạc Tuyết nghiến răng nghiến lợi, không ngừng lẩm bẩm chửi ở sau lưng, nguyền rủa Tần Xuyên nửa đời sau không cứng nổi.
Thính lực của Tần Xuyên rất tốt, nghe xong tất cả, thầm nghĩ cô nàng này quá ác độc, lông mày nhảy lên:
- Này, nếu phía dưới của tôi không cứng nổi, vậy hạnh phúc nửa đời sau của tiểu nữ bộc cô phải đi tìm ai? Chẳng lẽ cô thích dùng dưa leo?
Lăng Lạc Tuyết cả kinh, thầm nghĩ sao thằng này có thể nghe thấy được, đành phải im lặng, mắng chửi trong lòng.
Đúng lúc này, Kim Tiểu Khai đột nhiên chạy tới trước mặt Tần Xuyên, cầm một chiếc máy tính bảng, bên trên là poster tuyên truyền hoạt động trong trường.
- Đại ca, tối hôm nay ở lễ đường trường học sẽ tổ chức Hoa Quang vũ hội cho kỳ nghỉ hè và nghỉ đông, nghe nói tất cả những sinh viên có tiền có thế trong đại học sẽ xuất hiện, thậm chí cả đệ nhất hoa hậu giảng đường Nạp Lan Thấm cũng tham gia, tới đó chơi nhất định vô cùng phê!
Tần Xuyên cầm lấy ipad nhìn nhìn, có chút hứng thú với đệ nhất hoa khôi giảng đường, chỉ tiếc là buổi tối hắn định hẹn Lục Tích Nhan đi thảo luận phương án gây dựng sự nghiệp, vì vậy nói:
- Cậu muốn thì cứ đi, kéo tôi tới đó làm gì?
Kim Tiểu Khai lộ vẻ khó xử, cười xấu hổ không nói lời nào.
Tần Cầm ở bên cười cười, giải thích:
- Anh, nhất định là anh ta đã điều tra bối cảnh của chúng ta, cho nên muốn để anh dẫn vào… Bối cảnh của anh ta hẳn là không thể tiến vào Hoa Quang vũ hội được.
Kim Tiểu Khai không ngờ bị Tần Cầm nhìn thấu, đành phải co đầu lại nói:
- Đúng đúng… Tần tiểu thư nói đúng. Kính xin Tần đại thiếu gia không nên ghét bỏ em… Kim Tiểu Khai này dù làm trâu làm ngựa cũng không tiếc.
Trên thực tế, sau khi phát hiện bối cảnh của Tần Xuyên không tầm thường, Kim Tiểu Khai mời người giúp đỡ tìm hiểu lai lịch của Tần Xuyên. Ba ngày trước biểu hiện kinh động toàn trường của Tần Xuyên diễn ra ngay trước mắt càng khiến Kim Tiểu Khai quyết tâm hơn, dùng nhiều tiền để cho người điều tra.
Cuối cùng nhờ vài tầng quan hệ, thông qua một ông chủ công ty cung cấp đồ ăn cho Tần gia thì gã mới biết được Tần Xuyên và Tần Cầm đến từ Tần gia trong năm đại cổ võ thế gia.
Thấy vậy, Kim Tiểu Khai mừng rỡ nhưu điên. Gia tộc buôn bán bình thường có thể tiếp xúc tới cổ võ thế gia cũng là không tệ, người trong năm đại cổ võ thế gia có thể nói là thần long kiến thủ bất kiến vĩ.
Gã lập tức quyết định dù thế nào cũng phải tạo mối quan hệ với Tần Xuyên.
- Khó trách… Sáng ra đã gọi tôi là đại ca. Em đã nghe qua vũ hội này chưa?
Tần Xuyên cũng không tức giận, dù sao hắn cũng không coi thân phận người của Tần gia vào đầu, vì vậy hỏi Tần Cầm ở bên cạnh.
Tần Cầm gật đầu:
- Vũ hội này thật ra không công khai với bên ngoài, bởi vì người tham gia đều là con cháu thế gia trong đại học Đông Hoa.
Nói trắng ra là gia đình thương nhân bình thường là không được, bất kể là cổ võ, buôn bán hay chính trị thì ít nhất phải là thế gia truyền thừa ngoài ba đời mới có thể tiến vào.
- Trong đại học Đông Hoa có nhiều thế gia vậy sao?
Tần Xuyên giật mình nói.
- Anh quá coi thường đại học Đông Hoa rồi, đây chính là trường đại học tổng hợp đứng đầu Giang Nam, trong cả nước cũng là top 5, con cháu thế gia mạnh mẽ đều ở đây!
Không nói đâu xa, anh thấy Thiến Thiến chẳng phải cũng học ở đây sao? Kỳ thật anh Tử Hằng, Tử Việt cũng học nghiên cứu sinh ở đây.
Chị đệ nhất hoa hậu giảng đường Nạp Lan Thấm cũng là con gái gia tộc Nạp Lan, một trong năm gia tộc cổ võ lớn, chỉ là người bình thường đều không thể tiếp xúc với họ mà thôi. Kỳ thực họ đều biết sự hiện hữu của anh.
Tần Cầm cười nói.
Tần Xuyên gãi gãi đầu, hình như quả thực là vậy. Bình thường hắn chỉ lên lớp học, không tham gia hoạt động trong trường, chớ nói chi là các vấn đề xã giao, kỳ thực không biết bao nhiêu về ngôi trường này.
- Vậy vũ hội này là sao? Khiêu vũ hả?
Tần Xuyên lại hỏi.
Tần Cầm lắc đầu:
- Đương nhiên không phải khiêu vũ thuần túy. Đây thật ra là để tất cả các đệ tử thế gia lớn có thể quen với nhau, xúc tiến tình cảm. Dù sao tất cả mọi người đều là bạn học. Tất cả thế gia cũng hi vọng con cháu trong nhà có thêm nhiều mối quan hệ.
Kim Tiểu Khai vội vàng bổ sung anh mắt chờ mong:
- Có thể tiến vào vũ hội này chính là biểu tượng thân phận. Đương nhiên Tần đại thiếu gia như anh thì có hay không cũng không sao, nhưng hạng tôm tép như em thì đều muốn thơm lây…
Tần Xuyên trầm mặc, tuy rằng hắn không có hứng thú mấy, nhưng nếu ngay cả nơi xã giao cũng kháng cự, vậy sau này nói gì tới việc gây dựng sự nghiệp?
Mặc kệ mình có thích hay không, nên đi thì vẫn phải đi, bằng không tương đương với việc cho người khác cơ hội, chính mình lại chủ động buông tha.
- Cầm nhi, anh có thể tới không?
Tần Xuyên hỏi.
- Đương nhiên có thể nha. Tần gia chúng ta là một trong năm thế gia lớn, muốn đi vào thì ai dám ngăn cản. Hơn nữa anh yên tâm, bảo vệ sớm đã biết anh, bọn họ đã nhớ kỹ tất cả con cháu thế gia trong trường.
Tần Cầm nói.
- Vậy được rồi, buổi tối em đi cùng anh. À đúng rồi, còn cả tiểu nữ bộc nữa.
Tần Xuyên quay đầu lại, thấy Lăng Lạc Tuyết đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn mình.
Kim Tiểu Khai nghe xong, vẻ mặt cầu khẩn:
- Đại ca, anh dẫn em vào nữa đi. Em lái xe cho anh, xách đồ cho anh cũng được…
Tần Xuyên có chút bội phục với thằng này. Dù gì cũng là một tên con nhà giàu, vì tiếp xúc với những tầng lớp cao hơn mà lại hạ thấp bản thân như vậy.
- Được rồi, dẫn cậu theo.
Tần Xuyên nói.
Kim Tiểu Khai mừng như điên, thiếu chút nữa quỳ với Tần Xuyên.
Chỉ có điều Tần Cầm lại cười vẻ tiếc nuối:
- Anh dẫn bạn học Kim Tiểu Khai đi đi, em với chị Lạc Tuyết về nhà.
- Sao lại không đi? Em đúng là, cho dù thân thể yếu ớt cũng không thể tan học rồi về nhà chứ.
Tần Xuyên nói.
- Không phải, em… em có bệnh, cũng không biết khiêu vũ, đứng lâu thậm chí còn mệt mỏi, đi chỉ vướng víu tay chân, khiến người khác chê cười.
Tần Cầm cúi đầu, nỉ non bé như muỗi kêu.
Lăng Lạc Tuyết cũng ngừng bóp vai, nghiêm túc nói:
- Cầm nhi không thể tới nơi như vậy, nó tạo phụ tải quá lớn với cơ thể em ấy.
Nhưng Tần Xuyên sau khi trầm mặc một chút, đột nhiên cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Cầm:
- Em gái, ngẩng đầu lên.
Thân thể mềm mại của Tần Cầm run lên, đôi mắt đen lúng liếng nhìn Tần Xuyên.
- Nếu như thân thể của em khỏe mạnh, hơn nữa không có gánh nặng gì, em muốn tới vũ hội không?
Tần Xuyên nghiêm mặt hỏi.
Tần Cầm ngơ ngác, sửng sốt một chút, sau đó không chút do dự gật đầu:
- Nếu như cơ thể của em khỏe mạnh, đương nhiên muốn tới. Cho tới giờ em chưa từng đi tới các yến hội, vũ hội, mọi chuyện được biết đều do các anh trở về rồi kể cho em…
- Vậy thì không có vấn đề!
Tần Xuyên cười thoải máy:
- Đêm nay anh dẫn em đi dạo một vòng!