Tần Xuyên chớp chớp mắt, ngắm nhìn mấy miếng hà thủ ô màu nâu nhạt, lại cúi xuống ngửi ngửi mùi của nó, rồi hỏi:
- Tôi có thể nếm thử một chút được không?
“…”
Mấy người phụ trách đều toát mồ hôi lạnh đầy đầu, lần đầu tiên mới nghe nói dược liệu quý còn phải nếm thử trước khi đấu giá, một khi nó đã bị cắn sứt mất một miếng, liệu bọn họ còn có thể đem ra bán đấu giá?
Nhưng Ôn Văn Viễn lại cảm thấy việc này là cần thiết, dù sao có liên quan đến tính mạng của ông ta, cho nên hỏi rất nghiêm túc:
- Có nếm được không?
- Việc này…
Người phụ trách cười khổ, yếu ớt trả lời:
- Hội trưởng, không phải chúng tôi không cho, nhưng đây là quy định…Hơn nữa cũng khó nói chuyện với bên bán…
Họ cũng không thẳng thừng từ chối Ôn Văn Viễn, đành phải chuyển trách nhiệm lên đầu người khác.
Đúng lúc này, một giọng nói giễu cợt lạnh lùng vang lên.
- Hừ, không biết vẫn là không biết, dù có nếm cũng vô ích thôi!
Mọi người nhìn lại, thấy là một người đàn ông lớn tuổi đeo kính lão, mặc áo sơ mi kẻ ô màu xám, tuy dáng vẻ có phong độ của một người trí thức, nhưng lại rất ngạo mạn.
Ôn Văn Viễn nhìn thấy người kia, lập tức vẻ mặt trở nên khó coi:
- Lưu Gia Vinh, tốt nhất là ông nói chuyện cho đúng đắn một chút.
Người được gọi là Lưu Gia Vinh, ngoài cười nhưng trong không cười, nói:
- Ông Ôn, ông tìm ở đâu ra một anh chàng non choẹt như vậy để giúp ông giám định dược liệu? Cậu ta không phải là sinh viên của viện y học đấy chứ? Ông muốn giám định dược liệu, có thể tới tìm tôi, chúng ta cũng đã quen biết nhiều năm, tôi vẫn có thể giúp ông chút việc đó mà!
Ôn Văn Viễn nheo mắt:
- Ông đã xuất hiện ở chỗ này, hẳn là Tôn gia cũng muốn tham gia đấu giá?
- Ố ồ, hóa ra ông không biết sao? Đúng lúc chúng tôi cũng đang thiếu hà thủ ô một trăm hai mươi năm tuổi, dùng để chế một loại thuốc bổ đặc biệt.
Lưu Gia Vinh đắc ý cười nói.
Ôn Văn Viễn hừ lạnh:
- Miếng hà thủ ô này, Ôn gia chúng tôi nhất định phải mua bằng được, tốt nhất là các vị không nên nhúng tay vào.
- Việc này tôi không thể quyết định được, tôi chỉ thay mặt Tôn đại thiếu gia giám định hà thủ ô, còn người bỏ tiền ra mua, vẫn là Tôn gia.
Lưu Gia Vinh cười ha hả:
- Ôn lão, tôi thấy ông nên nhường một bước đi, lần này là một vị lãnh đạo trên tỉnh cần thuốc bổ, nếu ông làm chậm trễ việc chế thuốc cho lãnh đạo, có thể Đăng Long hội sẽ gặp phiền phức đó!
Ôn Văn Viễn nghe vậy, mặt sa sầm xuống, vẻ mặt biến đổi liên tục.
- Cậu nhỏ, tôi nghe nói ông Ôn đã tìm được một bác sĩ chữa bệnh cho ông ấy, chẳng lẽ là cậu?
Lưu Gia Vinh nhìn Tần Xuyên từ đầu đến chân, vẻ mặt đầy châm biếm.
Tần Xuyên gật đầu:
- Có vấn đề gì sao?
- Ha ha, thật sự là không biết tốt xấu gì, ngay cả tuổi của thủ ô mà cũng không nhận ra được, tôi thấy cậu nên quay về bụng mẹ mà học cho kỹ lại đi! Thật không hiểu cái lão Chu Vân Phong lên cơn điên rồ gì, lại coi cậu là khách quý!
Lưu Gia Vinh khinh thường liếc Tần Xuyên một cái, rồi thản nhiên đi ra ngoài.
- Ông ta là ai vậy?
Tần Xuyên buồn bực, chẳng hiếu thế quái nào lại có người tới nói những lời khó ngửi như vậy.
Ôn Văn Viễn thở dài:
- Là Viện trưởng Viện y dược Đông Hoa, cũng là thân thích của Tôn gia, coi như ngang hàng với Chu lão trong giới Trung y ở thành phố Đông Hoa này.
- Rất nhiều lãnh đạo tìm ông ta điều chế dược liệu, cũng thường xuyên nhờ ông ta chữa bệnh, cho nên dù chỉ là bác sĩ, địa vị của ông ta lại không hề tầm thường.
Tần Xuyên giật mình, thảo nào không những ông ta xem thường Chu Vân Phong, mà ngay cả hội trưởng Đằng Long hội, ông ta cũng không coi vào đâu, hóa ra là có quan hệ lớn ở sau lưng.
Thật ra chỉ cần một mình Tôn gia, Ôn Văn Viễn cũng không dám hành động tùy tiện, loại gia tộc lớn như vậy, không thể so sánh với người bình thường được, nếu Đằng Long hội tự ý khai chiến với một đại gia tộc như vậy, chắc chắn sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt đối với xã hội, chính phủ sẽ không muốn điều đó xảy ra.
Hơn nữa bản thân Lưu Gia Vinh có quan hệ lớn lâu năm, thật sự là có tư cách để đối mặt khiêu khích Ôn Văn Viễn.
Khi hai người rời khỏi hậu trường, Ôn Văn Viễn bất an hỏi:
- Tần tiên sinh, không thể nếm hà thủ ô, vậy có cần tìm phương pháp khác để giám định không?
Tần Xuyên mỉm cười:
- Để làm gì? Ông thật sự cho rằng tôi phải nếm thử mới giám định được?
- Việc này…Chẳng lẽ không phải?
- Tôi nhìn một cái, ngửi một chút, là đã biết đó thực sự là hà thủ ô một trăm hai mươi năm, so với ghi chép trong sách thuốc, cũng không khác biệt. Sở dĩ tôi muốn nếm thử, là vì trước kia chưa từng thử lần nào, bây giờ muốn thử xem sao.
Tần Xuyên cười, giải thích.
Ôn Văn Viễn thở phào nhẹ nhõm, như vừa uống một liều thuốc an thần.
- Tần tiên sinh, ngài yên tâm, hôm nay dù tôi phải xuất hết tiền của ra, cũng phải mua bằng được miếng hà thủ ô này, ngay cả có cứng đối cứng với Tôn gia, chọc giận một vài lãnh đạo, tôi cũng sẽ không ngại!
Ôn Văn Viễn đã hạ quyết tâm rồi, mặc kệ đắc tội với ai, cũng không quan trọng bằng tính mạng của mình.
Cùng lúc đó, trong hội trường cuộc đấu giá.
Lưu Gia Vinh tới ngồi lại chỗ cũ, Tôn Vĩ đã chờ sẵn.
- Chú Lưu, thế nào, miếng hà thủ ô kia là chính phẩm phải không?
Tôn Vĩ cũng khá lễ độ, dù sao Tôn gia có ngày hôm nay, cũng có không ít công lao của Lưu Gia Vinh trong việc điều chế phương thuốc.
- Đã xác định, cũng không có vấn đề gì, lát nữa ngài cứ việc đấu giá, có miếng hà thủ ô kia, là có thể phối chế thuốc cho Cục trưởng Trần đúng hạn rồi.
Lưu Gia Vinh ra vẻ không có gì phải lo.
Tôn Vĩ luôn tin tưởng ở ông ta, mỉm cười gật đầu:
- Vất vả cho chú Lưu rồi!
Lưu Gia Vinh xua tay:
- Tôn thiếu, cậu biết vừa rồi tôi gặp ai không?
- Ai?
- Ôn Văn Viễn.
- Ồ!
Tôn Vĩ đảo mắt một vòng, cười nói:
- Hẳn ông ta cũng tới tham gia đấu giá hà thủ ô?
- Đúng vậy.
Lưu Gia Vinh cười tà, gật đầu:
- Nhưng chúng ta nhất định không thể để ông ta giành được nó.
Tôn Vĩ tháo kính xuống, thổi thổi, thản nhiên nói:
- Đương nhiên rồi, Cục trưởng Trần là lãnh đạo quan trọng che chở cho Tôn gia chúng ta, tuy ông Ôn là một trưởng bối, nhưng có vài thứ, chúng ta cũng không thể nhường một cách dễ dàng.
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt của Lưu Gia Vinh càng đậm hơn:
- Tôi cũng nghĩ như vậy, nếu Tôn thiếu có gan tranh đấu giá, tương lai của Tôn gia chắc chắn càng rực rỡ.
Tôn Vĩ lòng đầy tự đắc, nhưng vẫn khiêm tốn mỉm cười, lắc đầu.
Khi cuộc đấu giá sắp bắt đầu, hai cho con nhà họ Ôn và Tần Xuyên đều tới, vừa khéo ngồi bên cạnh Tôn Vĩ.
Vẻ mặt hai cha con Ôn gia rất nghiêm trọng, hai người biết, tiền của của Tôn gia chắc chắn không thua kém mình, cho nên hai người đã chuẩn bị sẵn số tiền gấp nhiều lần mức giá ước đoán của hà thủ ô.
Tôn Vĩ chỉnh lại cổ áo bộ Âu phục, rồi đứng lên, dường như muốn thân thiết bắt tay hai cha con Ôn gia.
- Bác Ôn, anh Ôn, đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ, hai người vẫn ổn chứ?
Dáng vẻ nhẹ nhàng tao nhã, Tôn Vĩ mỉm cười, giơ tay ra.
Nhưng đưa được lưng chừng, y lại nhìn thấy Tần Xuyên đang ngáp vì cảm thấy buồn chán!
Hai cha con Ôn gia nhìn thấy, trong khoảnh khắc, ánh mắt của Tôn Vĩ đờ ra, nhìn theo ánh mắt y, mới phát hiện y đang nhìn Tần Xuyên.
Hai cha con nhìn nhau, không hiểu đầu cua tai nheo gì.
- Tôn tổng…
Ôn Thụy Dương nở nụ cười máy móc:
- Cậu gặp Tần tiên sinh rồi, có vấn đề gì sao?
Tần Xuyên quay lại liếc nhìn Tôn Vĩ, cũng lười phản ứng, vờ như không nhận ra.
Tôn Vĩ mỉm cười, mặt cứng đơ, bắt tay hai người xong, nói:
- À, không có gì, chỉ là nhiều ngày không gặp, lo lắng cho sức khỏe của bác Ôn.
- Ha ha, cám ơn Tôn tổng quan tâm, lão già này có số sống lâu, sống được tới hôm nay, tất nhiên là có thể tiếp tục sống tốt.
Ý của Ôn Văn Viễn rất rõ ràng, thủ ô phải về tay ông ta.
Nếu là trước kia, nhất định Tôn Vĩ sẽ châm biếm vài câu, hoặc là khinh thường cười cười, nhưng lúc này y thấy Tần Xuyên đi cùng với hai cha con Ôn gia, cho nên hoàn toàn không dám lên tiếng.
Đột nhiên y nhớ ra, Tần Xuyên muốn chữa bệnh cho Ôn Văn Viễn, nói cách khác, Tần Xuyên muốn đấu giá được thứ dược liệu kia.
Hôm nay y đã biết Tần Xuyên là người của cổ võ thế gia, lại có vợ là thiếu tướng, làm sao y dám trêu vào?
- À, dạ dạ…nhất định bác Ôn sống lâu trăm tuổi.
Tôn Vĩ gượng cười, nhưng ánh mắt luôn hướng về phía Tần Xuyên, lo lắng Tần Xuyên phản ứng như thế nào.
Lưu Gia Vinh cảm thấy bực bội, sao hôm nay Tôn Vĩ lại nói chuyện nhẹ nhàng đến như vậy, không có chút nhuệ khí nào, nhưng cho rằng Tôn Vĩ thu móng vuốt lại, cho nên cũng không quá để ý.
Khi người hai bên ngồi xuống, người chủ trì trên bục cũng chính thức tuyên bố bắt đầu cuộc đấu giá.