Nhưng Liễu Hàn Yên không vì thế mà không vui hay thấy mất mặt, cô chỉ đơn giản đưa tay giới thiệu:
- Đây là chồng con, anh ấy đang bận nướng đồ chưa kịp qua chào hỏi.
- Được rồi được rồi! Anh đến đây!
Tai Tần Xuyên rất thính, nghe thấy bọn họ đang nhắc đến mình.
Tần Xuyên sửa soạn xiên đồ nướng đâu ra đấy rồi mới vừa chạy vừa xoa bàn tay đầy dầu mỡ vào quần, hớn hở qua chào hỏi.
- Là chú hai thím hai đấy ạ? Haha, đây là em họ? Tên là A Tuyên đúng không? Cái tên này hay đấy, anh nhớ có một nữ diễn viên tên là Huyên Huyên, có phải cùng một chữ không?
Lau xong bàn tay đầy dầu mỡ vào quần, Tần Xuyên đưa tay ra bắt tay Liễu Trung Kình.
Vợ chồng Liễu Trung Kình trợn tròn mắt, Liễu Tuyên đứng bên cũng há hốc miệng.
Thằng nhóc nhà quê này chính là chồng của nữ thần Liễu Hàn Yên?
Cũng may vợ chồng Liễu Hàn Yên đều là người từng trải, nhanh chóng tỉnh hồn lại nhưng nhìn đến bàn tay tanh ngòm mùi hải sản của Tần Xuyên, Liễu Trung Kình không đưa tay ra bắt lại.
Thấy ba người đều không có ý định bắt tay, Tần Xuyên cũng chẳng có vấn đề gì, dù sao tay hắn đúng là bẩn thật.
- Cậu… chính là Tần Xuyên à, haha, quả là tuấn tú mẫu mực, rất hợp với Yên Nhi – Khó khăn lắm Liễu Trung Kình mới nói nên lời.
Lý Tuệ cũng gượng cười:
- Đúng thế, nhìn rất có khí phách, chính là người trẻ tuổi nên thế.
Liễu Tuyên cau mày, không thèm che giấu nét khinh ghét trong ánh mắt, quay mặt đi hoàn toàn không định đáp lễ.
Tần Xuyên cũng biết ba người này coi thường mình, nhưng hắn không lấy đó làm quan trọng, đây chính là mặt thật nhất của hắn, hắn không thể cố ý giả dạng cao nhã, nhẹ nhàng, người khác thích hay không thích là việc của người ta.
- Chú thím thích ăn gì? Ghẹ hoa? Hay cá chuồn đen? Hay bạch tuộc? Hôm nay con phụ trách nướng đồ - Sắc mặt Tần Xuyên không thay đổi, vẫn tươi cười niềm nở.
- Haha, tùy con – Liễu Trung Kình đáp, nhìn thấy Tần Xuyên đã chẳng muốn ăn gì rồi.
Nhưng Liễu Thiển Thiển lại hào hứng gọi:
- Anh rể em muốn ăn mực với cả cá đuôi vàng!
- Được!
Tần Xuyên gật đầu, vỗ mông chạy lại chuẩn bị thức ăn.
Chờ Tần Xuyên đi xa rồi Liễu Trung Kình mới vỗ nhẹ vai Liễu Hàn Yên nói:
- Yên Nhi, khổ cho con rồi, nhà họ Liễu có lỗi với con.
- Đúng thế, nếu sớm biết được Tần Xuyên thế này chắc chắn chú thím sẽ đi can ba con – Lý Tuệ cũng nói.
Liễu Tuyên tức đỏ cả mặt, đau lòng nhìn chị họ.
- Không sao cả, con rất ổn.
Liễu Hàn Yên hiểu họ cảm thấy Tần Xuyên là đồ phế vật vô dụng, lại còn thô thiển không chịu được.
Nhưng bản thân cô biết đây chỉ là biểu hiện của Tần Xuyên, có hơi thô thiển, có hơi hoang đường nhưng đạt được cảnh giới Tiên Thiên bậc trung ở tuổi này không có mấy người.
Cho nên cô không cảm thấy mình thua thiệt gì khi bị gả cho Tần Xuyên, nghiêm khắc mà nói, Tần Xuyên rất “xứng” với cô, chỉ có người ngoài không hiểu mà thôi.
Liễu Thiển Thiển trề môi, vừa vắt nước chanh vừa uống ừng ực, lẩm bẩm:
- Anh rể được mà, vui tính lắm.
Lý Tuệ đưa tay xoa gương mặt nhỏ nhắn của cháu gái:
- Con bé này, vui tính thì làm được gì? Chị gái con khổ tâm lắm, con phải an ủi chị nhiều vào đấy.
Liễu Thiển Thiển không biểu hiện gì nhưng nghĩ thầm chị gái khổ đâu mà khổ, người khổ là anh rể bị chị ấy chỉnh cho khóc không ra nước mắt ấy chứ.
Tần Xuyên nhanh chóng bưng một đĩa hải sản xiên đến đặt trước mặt mọi người.
Trên tay hắn còn cầm thêm một xiên mực, hải sản mới ăn ngon cực kỳ.
- Ăn đi ăn đi, mọi người đừng khách sáo…
Tuy Tần Xuyên rất nhiệt tình nhưng cả nhà Liễu Trung Kình đều không dám ăn lắm, làm ra vẻ hào phóng chia cho bốn nhân viên bảo vệ đi theo ăn.
Tần Xuyên không bận tâm, ai ăn mà chẳng là ăn, các anh em bảo vệ cũng không dễ dàng gì, trời nóng thế này mà phải mặc vest.
Không bao lâu sau lại xuất hiện ba chiếc xe đen snag trọng, một chiếc là Mercesdes S600, hai chiếc đằng sau là Cadillac Escalade, đoàn xe này cũng không phải tầm thường.
- Xem ra Tần nhị gia đến rồi – Vợ chồng Liễu Trung Kình đều đứng dậy đón.
Tuy hôm nay nhìn có vẻ như mọi người đến ăn liên hoan mừng Liễu Hàn Yên được phục chức nhưng thật ra đều đã có dự tính hết, có những chuyện phải mang ra bàn bạc.
Quả nhiên ông già trên xe chính là Tần Minh, theo sau ông là một người đàn ông trugn niên và mấy thanh niên trẻ tuổi.
Trong đó có Tần Cầm và Lăng Lạc Tuyết!
Tần Xuyên hơi ngạc nhiên, sao Lăng Lạc Tuyết cũng đến đây? Cô bảo vệ này cũng trách nhiệm quá thật.
Lại nhìn đến Liễu Hàn Yên đứng bên cạnh, không thấy cô có biểu hiện gì đặc biệt, hình như không coi Lăng Lạc Tuyết vào đâu.
- Haha, bí thư Liễu đến sớm quá, chúng ta bị tắc đường nên đến muộn, xin đừng trách! – Tần Minh cười thân thiện nói.
Đứng ở bậc hậu bối, Liễu Trung Kình chủ động bắt tay ông già, lịch sự nói:
- Tần nhị gia nói đùa rồi, chúng ta là người một nhà, có gì đâu mà phải tính toán, chúng cháu cũng mới đến chưa lâu.
- Thế à? Thấy chỗ này thế nào? Đủ làm phòng cưới cho Hàn Yên chứ?
- Phong cảnh đẹp cộng với nhà đẹp thế này, nhà họ Tần thật là chu đáo.
Hai bên nói chuyện khách sáo vài câu như thể mấy chục năm rồi hai người mới gặp nhau lần đầu.
Sau lưng Tần Minh là một người đàn ông trung niên dáng dập đường bệ, nhìn rất giống ông già cùng mấy người trẻ tuổi cũng đang nói chuyện với vợ chồng Liễu Trung Kình.
Tần Xuyên một tay cầm mực xiên một tay cầm tôm hùm xiên ăn ngon lành, đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp đám người họ Tần này, nhưng thông tin liên quan đến họ hắn đều đã xem qua.
Người trung niên chắc là con trai Tần Minh là Tần Hải, nắm giữ vị trí phó Tổng giám đốc tập đoàn Trường Sinh hùng mạnh nhất trong kinh tế nhà họ Tần.
Hai người sau lưng ông là Tần Tử Hằng, Tần Tử Việt, coi như em họ của Tần Xuyên, là hai con trai của chú ba Tần Mãnh, hiện tại đang trợ giúp chú ba dạy võ trong võ đường cổ võ, hai người đều đang ở cảnh giới Hậu Thiên bậc trung.
Ở tuổi này mà đã đạt đến cảnh giới Hậu Thiên bậc trung là được lắm rồi, chỉ có những thiên tài cổ võ như Tần Xuyên hay Liễu Hàn Yên mới vượt được đến cảnh giới Tiên Thiên trở lên.
Nói chuyện khách sáo với vợ chồng Liễu Trung Kình xong đám Tần Minh mới đến gặp Tần Xuyên.
- Tần Xuyên, ông quên không nói với con trước, nhưng coi như đây là bất ngờ cũng được. Đây là con trai Tần Hải của ta, con gọi là chú. Đây là hai con trai Tử Hằng Tử Việt của chú ba con, còn Tần Cầm con đã gặp hồi học đại học rồi.
Tần Xuyên thầm hừ một tiếng, ông già này rõ ràng không muốn dặn hắn trước nên mới nói là quên, đúng là đa mưu túc trí tính toán đau ra đấy.
Nhưng hắn cũng chẳng buồn tính toán điều này, vì hắn biết người quyết định vứt hắn trong rừng là ông nội Tần Hán và ba hắn Tần Mục.
Năm đó đám tiểu bối kia đã ra đời đâu, oan có đầu nợ có chủ gì gì đấy cũng không đến lượt bọn họ tính toán.
Tần Xuyên cười cười, không chìa tay ra mà chỉ nói đơn giản:
- Hoan nghênh mọi người đến, không cần phải khách khí đâu.
Nhưng Tần Hải lại giống Tần Minh, rất thích Tần Xuyên, ông chủ động bắt tay, vừa cười vừa nói:
- Tần Xuyên, chú chúc mừng đám cưới của con, lấy được Liễu tiểu thư khiến rất nhiều người ghen tị đấy.
Tần Xuyên chỉ có thể lau tay vào quần áo rồi bắt tay Tần Hải, nhếch miệng cười nói:
- Không còn cách nào khác, con cũng có muốn thế đâu, nhưng chắc là con đẹp trai quá nên vợ con mới phải lấy con đấy…
….
Tần Hải không biết nói tiếp thế nào, vợ chồng Liễu Trung Kình đang uống trà cũng phát sặc.