Tần Xuyên gọi hai tiếng, thấy gian ngoài không có ai, biết Đường Vi chắc chắn ở gian trong, hắn vừa vào liền thấy cô đang cắt tỉa cành lá các chậu hoa một cách tỉ mỉ.
Thực tế thì việc buôn bán của tiệm hoa chỉ bình thường, không có nhiều người mua. Với Đường Vi mà nói, nó giống một vườn hoa riêng tư của cô hơn.
Đường Vi mặc sơ mi màu trắng gọn gàng, không cài cổ áo, tay áo tùy tiện vén lên, bên dưới là chiếc quần lửng ôm màu đỏ tôn lên đường cong xinh đẹp.
Lúc làm việc Đường Vi còn mang một chiếp tạp dề ca rô, mái tóc búi lên càng tăng thêm vài phần khí chất thành thục dịu dàng.
- Tiểu Vi Vi, sao gọi mà em không trả lời, hì hì.
Hai mắt Tần Xuyên sáng rỡ, khoái chí đến gần ôm Đường Vi từ phía sau.
Nhưng Đường Vi liền nhanh chóng tránh đi, nhìn hắn nửa cười nửa không:
- Tần đại công tử bận như thế, sao rảnh rỗi đến chỗ em làm gì? Em thấy anh nên về ở cùng Tần phu nhân đi.
Tần Xuyên nghe vậy liền biết trong lòng cô không vui, trách hắn lâu như vậy mới đến tìm cô.
- Tiểu Vi Vi, em đừng giận, thực ra trong lòng anh luôn nhớ em mà, nhưng Atula không chết thì anh cũng khó yên tâm. Hơn nữa anh biết em rất khó chịu vì chú Lam qua đời, mấy ngày nay anh mãi nghĩ cách làm em vui.
Tần Xuyên nghiêm túc nói.
Đường Vi quay qua tiếp tục tỉa một chậu cây:
- À, vậy anh nghĩ ra cách gì rồi?
Tần Xuyên chẳng nói chẳng rằng lấy một chiếc vòng tay mã não đỏ, vòng tay đưa ra trước mặt Đường Vi.
- Em yêu, tặng em một món quà nhỏ, đừng giận anh nữa được không?
Thực ra Đường Vi không thật sự muốn Tần Xuyên làm gì, cô cũng biết hắn chắc chắn có vài chuyện không thể tự làm theo ý mình.
Nhưng là một cô gái vừa biết yêu chẳng được bao lâu, cô vẫn thấy khó chịu, muốn phát tiết suy nghĩ trong lòng.
Những tưởng Tần Xuyên chỉ biết ăn nói ngon ngọt, ai ngờ hắn thực sự tặng cô một món quà đẹp đến thế.
Đường Vi là người biết nhìn đồ, từng thấy qua nhiều châu bảo, vòng tay mã não vừa có hàng tự nhiên vừa có hàng nhân tạo.
Nhìn màu sắc và gia công của chiếc vòng Tần Xuyên tặng liền biết chắc chắn là hàng tự nhiên, cũng tức là phải tốn ít nhất trên hai triệu Tệ mới mua được.
Đôi mắt xinh đẹp của Tôn Vĩ lấp lánh ánh sao, không phải vì cô thấy tiền sáng mắt, mà là người đàn ông mình thích tặng món quà xa xỉ như thế, cô dĩ nhiên rất vui.
- Tặng em thật à?
Nghe giọng điệu ngọt ngào của Đường Vi, Tần Xuyên biết món quà này có hiệu quả, bèn vỗ ngực nói:
- Đương nhiên rồi! Anh đợi cả tuần mới có thể mua được chiếc vòng này từ buổi đấu giá, anh vừa thấy nó liền biết sẽ rất hợp với bảo bối Tiểu Vi Vi của anh!
Đường Vi nhếch miệng ráng nhịn cười, quay đầu lườm hắn:
- Đừng tưởng bỏ tiền ra thì có thể mua chuộc được em, anh mua thứ đắt như thế này cho em, vậy anh sẽ mua gì cho vợ anh đây?
Tim Tần Xuyên đập thịch một phát, cô gái thông minh này tại sao khó gạt quá vậy. May mà từ nhỏ hắn đã luyện được “thần công da mặt không đỏ”, biểu cảm vẫn bình tĩnh ung dung.
- Anh mua gì được cho cô ta chứ, có thân thiết gì đâu, anh chỉ muốn mua cho Tiểu Vi Vi em một thứ, đương nhiên rồi… cũng mua cho tiểu Nhu, nhưng không quý giá bằng vòng tay này của em. Nhưng mà tình cảm của anh sao có thể dùng tiền so sánh chứ? Chúng ta từng cùng nhau chiến đấu sống chết mà, em nói đúng không?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng tay của Tần Xuyên cũng chẳng ở không, hắn đã luồn tay từ vòng eo mềm mại cho đến hai đùi trong của Đường Vi mà xoa nắn bộ phận đầy tính đàn hồi đó, hưởng thụ cảm giác mỹ diệu.
Đường Vi nghe vậy cũng thấy vui lòng. Tuy biết tên này chắc chắn nói dối một chút, nhưng phụ nữ có lúc thích nghe nói dối như vậy.
- Hừ, vậy thì cám ơn nhé.
Đường Vi chìa cánh tay trắng nõn ra để hắn đeo giúp.
Tần Xuyên liền thở phào, may mà không đem theo chiếc nhẫn kim cương xanh trị giá hai mươi triệu kia, bằng không lộ ra thì toi rồi.
Tần Xuyên cười hì hì đeo vòng cho Đường Vi, xem như hắn cũng được ôm eo cô từ đằng sau như ý nguyện rồi.
Tần Xuyên đưa mũi lại gần cổ Đường Vi hít hà, hương cơ thể hòa quyện cùng hương hoa nồng nàn thơm đến nức mũi.
- Tiểu Vi Vi, xem như anh hiểu tại sao em lại muốn mở tiệm hoa rồi.
Tần Xuyên nói.
- Hả? Tại sao?
Đường Vi mỉm cười hỏi, tay vuốt vòng mã não thích không nỡ rời.
- Bởi vì cả người em đều làm từ hoa, giống hoa tiên tử vậy, thơm quá đi!
- Hì hì…
Đường Vi khúc khích cười, lườm hắn một phát:
- Xạo sự… Tiểu Xuyên Xuyên, em phát hiện anh không còn là tên nhóc chất phác đơn thuần trong núi nữa, anh càng ngày càng giống tên đàn ông xấu rồi.
Tần Xuyên nhướn mày:
- Anh chỉ xấu với em, có gì đâu chứ? Với lại, bộ anh nói sai rồi à?
Trong mắt Đường Vi hiện đầy hồi ức, cô nói:
- Sở dĩ em mở tiệm hoa là vì trước khi mẹ gả cho ba em… nhà mẹ mở tiệm hoa, mẹ thích hoa tử vi, cho nên ba mới đặt tên em là Vi. Lúc nhỏ, trong nhà em trồng rất nhiều hoa, mẹ chỉ em biết tên của chúng, có truyền thuyết hay sự tích gì đó… Với em, việc tốt đẹp nhất trong một bang hội như Tứ Hải là được theo mẹ nhận biết được nhiều loại hoa cỏ. Sau đó em cãi nhau với ba, cũng xích mích với anh, rồi giận dỗi bỏ nhà đi ra nước ngoài… Người em có lỗi nhất chính là mẹ của em. Khi trở về thì mẹ không còn nữa, vì vậy việc em có thể làm chính là mở tiệm hoa Tử Vi, kinh doanh công ty hoa, giống như mẹ chưa từng rời khỏi em vậy.
Tần Xuyên ngỡ ngàng, không ngờ sau tiệm hoa này lại có câu chuyện như thế.
Nhưng ít ra Đường Vi còn biết diện mạo mẹ cô như thế nào, tại sao mẹ cô qua đời.
Nhưng còn hắn, cả mẹ ruột là ai cũng không biết, chứ đừng nhắc đến những thứ khác.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng tay của Tần Xuyên cũng chẳng ở không, hắn đã luồn tay từ vòng eo mềm mại cho đến hai đùi trong của Đường Vi mà xoa nắn bộ phận đầy tính đàn hồi đó, hưởng thụ cảm giác mỹ diệu.
Gương mặt Đường Vi bắt đầu ửng hồng, từ từ xoay người lại, hai tay ôm cổ hắn thở nhẹ.
- Tiểu Xuyên Xuyên, em biết vì sao anh đến tìm em, nhưng bây giờ chưa được.
- Hả?
Mặt Tần Xuyên tối sầm, ra vẻ tội nghiệp:
- Sao vẫn chưa được?
- Em vẫn chưa dẫn anh đến gặp ba mẹ, nếu em đã chọn theo anh thì sẽ không trốn tránh, phải để ba mẹ dưới cửu tuyền biết có con rể như anh chứ.
Đường Vi chớp mắt.
Tần Xuyên nghĩ kỹ thì không thể trách lý do này được, đành miễn cưỡng gật đầu, ánh mắt đầy trông đợi:
- Vậy… khi nào đến thăm mộ của hai bác? Hay là hôm nay đi?
- Đương nhiên phải chuẩn bị chút đồ cúng chứ. Anh gấp vậy làm gì, sớm muộn gì em cũng là người của anh, không thiệt cho anh đâu.
Đường Vi đưa tay kẹp mỏ của Tần Xuyên.
Tần Xuyên đưa tay sờ túi quần của mình, ngượng ngùng cười:
- Anh chuẩn bị mua cả bao rồi, em đột ngột nói hôm nay không được, chẳng phải bắt anh nhịn chết luôn sao? Anh nhịn hai mươi mấy năm rồi, khó chịu lắm…