Chu Phương Ngữ rất muốn khích lệ Tần Xuyên nhưng chuyện này vô cùng nguy hiểm.
Tần Xuyên trả lời không chút do dự:
- Tôi chỉ biết nếu như không thử thì ngay cả cơ hội thành công cũng không có! Thấy chết không cứu thì có khác nào giết người!
Thấy chết không cứu thì có khác nào giết người!
Câu nói này khiến cho mọi người bên trong phòng phẫu thuật đều giật mình, những người bên ngoài phòng hội nghị nghe thấy cũng nổi hết da gà và thầm thán phục.
- Tôi biết rồi!
Chu Phương Ngữ nhìn Tần Xuyên chăm chú.
Lúc này, cô đã quên hết tất cả những thói xấu của Tần Xuyên, hình tượng của hắn trong cô đột nhiên đã có sự thay đổi lớn, cô chỉ muốn toàn tâm toàn y cùng hắn chiến đấu đến giây phút cuối cùng!
Giang Vân Phàm nhìn thấy ánh mắt Chu Phương Ngữ nhìn Tần Xuyên, trong lòng không khỏi thầm oán hận, trước giờ gã chưa từng thấy Chu Phương Ngữ nhìn một người đàn ông nào như thế.
- Họ Tần kia anh đừng chỉ biết mạnh miệng, nói hay cũng không có tác dụng, anh đang dọa ai đây hả?
Giang Vân Phàm khinh thường nói.
Tần Xuyên lạnh lùng liếc nhìn gã:
- Ngươi bệnh còn chưa chết đã nói từ bỏ, đừng có ở đó mà sủa nữa! Cút!
- Cậu…
Giang Vân Phàm ứng họng, không biết phải phản bác như thế nào.
Quan trọng hơn, những người khác trong phòng phẫu thuật cũng nhìn gã với ánh mắt không được thân thiện lắm, dù sao vào thời khắc quan trọng này, Giang Vân Phàm cố tình làm chậm trễ là không đúng.
Tần Xuyên không quản được nhiều chuyện như vậy, bình tĩnh chỉ huy:
- Tim ngừng đập, tiêm thêm atp.
Chu Phương Ngữ lập tức biến thành trợ lý phẫu thuật bên cạnh hắn,dùng kiềm cầm máu, giúp Tần Xuyên mở rộng chỗ mổ để tìm kiếm chỗ bị vỗ nhanh hơn.
- Cô hãy lấy đầu nhọn của kìm chặt lấy đầu vào của mạch máu.
- Được …
Hai người vô cùng tập trung, phối hợp cũng rất ăn ý.
Mọi người ở trong phòng phẫu thuật cũng như bên ngoài phòng họp đều nín thở quan sát,mọi người đều biết, mỗi một giây phút dều vô cùng quan trọng.
Đột nhiên, mắt Tần Xuyên sáng lên.
- Tìm thấy chỗ bị hở rồi!
Chu Phương Ngữ mừng ra mặt quay lại hỏi y tá:
- Còn bao nhiêu thời gian nữa?
- 3… 30 giây?
Cô y tá trẻ hốt hoảng.
Chu Phương Ngữ sắc mặt tái mét, thời gian ngắn như vậy, nhất định không kịp khâu lại rồi!
Giang Vân Phàm nãy giờ vẫn đứng bên cạnh quan sát liền cười lạnh, gã đang đợi để bêu xấu Tần Xuyên.
Thế nhưng Tần Xuyên lại dường như không có chút lo lắng nào, mắt vẫn không hề rời khỏi kính hiển vi, ung dung đưa tay ra, nói với y tá bên cạnh:
- Chỉ nilon 8-0.
Tần Xuyên cầm lấy sợi chỉ, bắt đầu khâu miệng vết thương lại với tốc độ thần tốc.
Đối với hắn mà nói, ưu thế của một võ giả Tiên Thiên chính là có kiếm đạo thiên phú.
Có một số chiêu kiếm mạnh, cần có tốc độ, lực nắm thật chắc, khó hơn nhiều với việc phẫu thuật ngoại khoa này.
Cho nên khi hắn tập trung vào một ca phẫu thuật, có thể nhanh hơn bất cứ người bình thường nào, hơn nữa vừa nhanh lại vừa thận trọng.
- 10 giây … 9 giây
Người trong phòng giải phẫu đều thấp thỏm không yên nhìn đồng hồ đếm ngược thời gian. Không có bất kỳ ai tin được rằng Tần Xuyên có thể khâu miệng vết thương lại với thời gian ngắn như vậy.
Chu Phương Ngữ nhìn chăm chú vào đôi tay của Tần Xuyên, động tác tay hắn nhanh đến không thể nhìn thấy được, ngay đến lúc khống chế tay cũng vô cùng tuyệt diệu, khiến cô vô cùng kinh ngạc.
- Nhanh …. Nhanh quá!
Chu Phương Ngữ thấy mắt mình hoa lên.
Giang Vân Phàm lại càng không tin, gã không ngừng chớp mắt, có phải gã đã bị ảo giác rồi không? Trước giòa gã chưa từng thấy ai có tốc độ khâu vết thương nhanh đến mức đó.
Đột nhiên, Tần Xuyên cắt bỏ sợi chỉ, dừng tay lại, nói lớn:
- Đã khâu xong! Kích tim!
Trợ lý phẫu thuật đứng bên thiếu chút nữa là không kịp phản ứng, cuối cùng cũng kịp thời gian nửa phút, để tim của Diệp Đông Cường đập trở lại.
- Tình hình thế nào rồi!
Tần Xuyên vẫn chưa dám thở phào, sợ đã vượt quá thời gian.
Một trợ lý phẫu thuật nhìn các số liệu trên máy, sắc mặt khó tin nói:
- Tất cả các hoạt động tuần huàn đều diễn ra bình thường, thành …. Thành công rồi!
Đến lúc này, các nhân viên chăm sáo và các y tá trong phòng mới thở phào nhẹ nhõm, ai nấy cũng đều nhận ra, lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tình huống vừa rồi quả thật là ngàn cân treo sợ tóc, thế nhưng thật sự lmf dc đã khiến bọn họ có cảm giác đã đạt được thành tựu vô cùng lớn lao.
Ở phòng họp bên ngoài các chuyên gia, nghiên cứu sinh, phóng viên đều vỗ tay rần rần, ai nấy cũng đều biểu lộ vẻ thán phục.
Chỉ có Lý Hồng Viễn là sắc mặt có chút bối rối, bởi thông qua lần phẫu thuật này, Tần Xuyên đã nhận được nhiều ủng hộ, chuyện này không hay ho chút nào.
Chu Phương Ngữ kích động đến suýt khóc, nếu như không phải Tần Xuyên một mực kiên trì, thì không thể nào xuất hiện kỳ ticcs này.
Còn với những kẻ bỏ dở giữa chừng, không coi tính mạng của người bệnh ra gì lại khiến cô thấy khinh thường.
Giang Vân Phàm xem xong ca phẫu thuật này, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã khuỵu xuống sàn, gã vẫn luôn kiêu ngạo về kỹ thuât mổ ngoại khoa của mình, nhưng hiện tại lại bị bại dưới tay của thằng nhãi này.
Lòng tự trọng bị chà đạp, cảm giác này còn đau khổ, phẫn nộ hơn là giàng cho gã mấy cái tát!
Không chỉ dụ dỗ mất người con gái mà gã thương yêu, nay lại còn hủy hoại cả sự nghiệp của gã, ánh mắt gã nhìn Tần Xuyên, ngày càng u ám.
Phẫu thuật tiếp theo vô cùng thuận lợi, không có bất kỳ chuyện nào ngoài ý muốn xảy ra.
Tần Xuyên định bụng đợi sau khi phẫu thuật xong, Diệp Đông Cường khỏe lại, sẽ điều trị cho ông ấy một lần nữa, dù sao những dược liệu kia cũng lấy ra rồi, không dùng thì lại để phí.
Một tiếng sau, Tần Xuyên và Chu Phương Ngữ cùn nhau ra khỏi phòng phẫu thuật.
Khi hai người đi ra, tất cả mọi người đều vỗ tay tán thưởng Tần Xuyên.
Diệp Tiểu Nhu ở bên ngoài chơ, nhìn thấy Tần Xuyên đi ra, liền chạy đến ôm chầm lấy hắn, mặc kệ trên người hắn hiện giờ vẫn còn chút máu.
- Cảm ơn anh.. Tần Xuyên.
Đôi vai gầy của Tiểu Nhu run lên, khóc nữa nở, nhưng là khóc vì vui mừng.
Cô không biết được, nếu như mình không quen biết Tần Xuyên thì cha cỗ đã thành thế nào rồi, tất cả là nhờ Tần Xuyên cô mới có được hi vọng.
Tần Xuyên ôm lấy eo, xoa đầu cơ, cười nham hiểm:
- Haha, Tiểu Nhu đừng có khóc, giữa chúng ta còn cần nói cám ơn hay sao? Hôn một cái là được ….
Nếu là bình thường, Diệp Tiểu Nhu nhất định sẽ rất e thẹn, nhưng đến lúc này, cô không để ý gì nữa, niềm hạnh phúc khi cha cô có thê thoát khỏi lưỡi hái tử thần đã khiến cô yêu người đàn ông này điên dại.
Cô ngẩng lên, mặc kệ trên mặt vẫn còn nước mắt tèm lem, chu môi hôn lên má Tần Xuyên hai cái “chụt chụt”
Tần Xuyên sờ lên má mình:
- Em xem này, hôn anh xong, mặt anh cũng dính đầy nước mắt luôn ….
- Ôi …. Em xin lỗi mà.
Diệp Tiểu Nhu tơi cười, không có chút ngượng ngùng nào cả.
Tần Xuyên nhìn đôi môi đang chu lên của Tiểu Nhu, liền bất ngờ hôn lên môi cô một cái, miệng há rộng bao lấy cái miệng nhỏ nhắn của Diệp Tiểu Nhu, dùng sức mà hút, đầu lưỡi đưa ra liếm liếm.
- Á!
Diệp Tiểu Nhu hét toán lên, hai má ửng đỏ.
Tần Xuyên cười lớn:
- Vậy mới công bằng … Tiểu Nhu làm dính nước mắt lên mặt anh, ngoài miệng của em đều là nước miếng của anh! Hí hí …
- Đáng ghét…. Ở đây có bao nhiêu người đang nhìn …
Diệp Tiểu Nhu từa đầu vào ngự Tần Xuyên, bên ngoài thì đang hờn dỗi đấy, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Chu Phương Ngữ ở bên cạnh thấy cảnh tượng này, không khỏi thầm tức giận, tên này mới vừa rồi trong phòng phẫu thuật vẫn còn vô cùng nghiêm túc,thế mà vừa mới ra ngoài lại bắt đầu đừa cợt con gái nhà người ta!
- Hừ! không biết xấu hổ!
Chu Phương Ngữ tức giận nói.
Tần Xuyên cười đắc ý:
- Bác sĩ Chu nếu như ghen tỵ có thể nói với tôi, tôi cũng có thể miễn cưỡng hôn cô 1 cái!
- Đi chết đi!
Chu Phương Ngữ tức giận dậm chân một cái, thầm nghĩ, chẳng lẽ cô còn không được bằng Diệp Tiểu Nhu? Hôn cô một cái mà cũng là miễn cưỡng sao?