Cô Trương vừa nhìn thấy Phương Tuyết Nhi liền mỉm cười: “Cô Phương, cuối cùng cô cũng tới rồi, Nhạc Bảo Bối đợi cô rất lâu đấy.” Vừa nói cô ấy vừa mở cổng để Nhạc Bảo Bối ra ngoài.
Cửa vừa mở, cậu bé liền vui mừng nhào vào lòng của Phương Tuyết Nhi. Cô cưng chiều xoa đầu cậu bé và xin lỗi cô Trương: “Thật ngại quá, để cô ở lại chờ lâu như thế.”
Cô Trương không để ý, lắc đầu cười nói: “Không sao không sao, tới là tốt rồi, Nhạc Bảo Bối là đứa trẻ ngoan, tôi rất thích bé.”
Cô Trương xoa đầu cậu bé nói: “Nhạc Bảo Bối mau về nhà với mẹ đi nào, ngày mai không được đến lớp muộn nhé.”
“Vâng!” Nhạc Bảo Bối trịnh trọng gật đầu.
Phương Tuyết Nhi cám ơn cô Trương rồi dắt Nhạc Bảo Bối về nhà. Hai mẹ con đang đi thì Nhạc Bảo Bối bỗng dừng lại.
Phương Tuyết Nhi hơi ngẩn người ra, cô cúi đầu hỏi bé: “Cục cưng à, sao không đi tiếp vậy?”
Nhạc Bảo Bối ngẩng đầu, đôi mắt đen láy sáng rực nhìn cô: “Mẹ ơi, Nhạc Bảo Bối nhớ chú Mộc, chúng ta đi tìm chú Mộc chơi được không?”
Nhắc tới Mộc Dương Hà, Phương Tuyết Nhi lại nhớ tới cảnh anh ôm An Ly, lòng cô đau xót nhất thời không biết trả lời Nhạc Bảo Bối thế nào.
Thấy mẹ im lặng, bàn tay nhỏ của bé khẽ lắc tay cô: “Mẹ ơi, được không mẹ, Nhạc Bảo Bối muốn chơi với chú Mộc!”
Lòng Phương Tuyết Nhi rối như tơ vò, cô bực mình nói: “Chú Mộc, chú Mộc, cả ngày con chỉ biết chú Mộc, con là con mẹ hay con của chú ấy hả?”
Cậu bé dẩu môi uất ức, mắt rưng rưng chwcj khóc, trông rất đáng thương.
Phương Tuyết Nhi ý thức mình lỡ lời liền thở dài, cô ngồi xổm xuống dỗ bé: “Nhạc Bảo Bối ngoan nhé, mẹ không cố ý hung dữ với con đâu.”
Cậu bé vẫn rất uất ức, nước mắt trào ra, òa khóc: “Chú Mộc nói chú ấy sẽ không bỏ Nhạc Bảo Bối, mẹ không đưa Nhạc Bảo Bối đi tìm chú Mộc, mẹ hư lắm, con muốn đi tìm chú Mộc!” Nói xong cậu bé vùng khỏi tay Phương Tuyết Nhi và chạy đi.
Phương Tuyết Nhi lập tức đuổi theo, vừa bật dậy thì giày cao gót trượt một cái, lảo đảo té xuống, đầu gối đập xuống đất chảy máu .
Cô đau đớn cau mày, không kịp nghĩ tới vết thương liền cố gắng bò dậy chạy theo Nhạc Bảo Bối.
Giờ là giờ cao điểm tan tầm và đón trẻ về nhà, người trên đường rất nhiều, xe cộ chạy như mắc cửi, Nhạc Bảo Bối đã biến mất trong dòng người, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Phương Tuyết Nhi vội chạy đi tìm khắp nơi, miệng gọi tên con nhưng vẫn không nghe thấy câu trả lời.
Chẳng mấy chốc trời đã tối, thành phố H là thành phố loại 1 nên đường phố với những ánh đèn đủ màu sắc, ánh sáng ấy như thắp sáng màn đêm nơi đây.
Bên đường, một cậu bé tầm bốn năm tuổi đang bước một mình, đằng sau đeo một chiếc cặp sách, vẻ mặt bé đầy hoang mang và bất an.
Nhạc Bảo Bối vì giận dỗi mà chạy quá xa, tìm không thấy đường về nhà, cậu bé đã đi lòng vòng mấy tiếng, cái bụng bắt đầu đói meo, liên tục biểu tình.
Sờ cái bụng đói, cậu bé đáng thương nuốt nước bọt, rất hối hận vì đã chạy khỏi mẹ. Trời càng lúc càng tối, nỗi sợ hãi trong lòng cậu bé lại càng lớn.
Đột nhiên, Nhạc Bảo Bối nghĩ tới lời mẹ từng dặn dò, nếu đi lạc sợ gặp người xấu thì phải tìm chú cảnh sát.
Đôi mắt đen láy của bé sáng lên, vừa đi bé lại vừa nghểnh đầu ngó quanh tìm bóng dáng chú cảnh sát.
Bỗng cậu bé ngửi thấy một mùi hương thom phức, mùi thơm này có sức quyến rũ cực lớn với một cậu bé đang đói meo.Nhạc Bảo Bối đi theo mùi thơm tìm tới một nhà bếp.
Đó là một nhà bếp cao cấp, Nhạc Bảo Bối càng lại gần mùi hương lại càng ngào ngạt.
Cậu bé nhỏ xíu đứng trước cửa nhìn vào ánh đèn ấm áp bên trong, bé nhớ mẹ rồi.
Bỗng lúc này cửa mở ra, Nhạc Bảo Bối bất giác nép vào góc khuất.
Một người đàn ông mập mạp mặc trang phục đầu bếp đi ra, trong tay cầm một bọc rác to đùng.
Ông ta quăng vào một thùng rác gần đó, sau đó trở vào bên trong, cửa vừa mở cũng quên mất đóng lại.
Nhạc Bảo Bối từ từ bước vào bên trong, cái đầu nhỏ không ngừng ngó ngiêng.
Đây là một nhà bếp rất lớn và sạch sẽ, bên trong bày biện đầy đủ các thiết bị và dụng cụ, nhưng giờ lại không có một ai, chỉ có cái nồi trên bếp vẫn đang nấu gì đó, mùi hương thu hút Nhạc Bảo Bối bay ra từ đây.
Nhạc Bảo Bối đã đói lắm rồi, cậu bé kiễng chân lên cố với lấy đồ ăn trong nồi, nhưng người quá nhỏ nên mãi vẫn không với tới. Nhìn xung quanh, bé liền tìm thấy một cái ghế vuông. Thế là bé kê ghế trèo lên, kiễng ngón chân một chút, cuối cùng cũng với tới nắp nồi.
Mở nắp ra, mùi hương xộc lên mũi, bàn tay nhỏ của bé bốc lấy một miếng điểm tâm bên trong rồi cắn một miếng.
“Ngon quá đi!” Cậu bé thốt lên, khuôn mặt đầy vui vẻ.
Ăn được hai miếng thì bỗng nghe bên ngoài nhà bếp vang lên tiếng bước chân.
Nhạc Bảo Bối lập tức lanh lẹ nhảy xuống, trốn bên dưới cái giá để đồ lớn, không dám hít thở mạnh.
Có hai đầu bếp bước vào từ một cửa khác. Vừa rồi Nhạc Bảo Bối vào bằng cánh cửa sau thường dùng để nhập hàng và vứt rác, còn cánh cửa này là cửa đi vào nhà hàng.
Đầu bếp đi thẳng tới cái nồi kiểm tra thức ăn trong đó đã được chưa.
Một đầu bếp khác bỗng ngạc nhiên nói: “Sao nắp nồi lại mở ra? Anh mở ra à?”
Người đầu bếp kia cũng nhìn lại cái nồi rồi nghi hoặc nói: “Đâu có, nhưng anh nhìn đi, điểm tâm bên trong cũng mất một miếng rồi này.”
“Đúng là như thế!” Đâu bếp kinh ngạc.
Nhạc Bảo Bối thầm sợ hãi: Tiêu rồi, ăn vụng bị phát hiện rồi.
Cậu bé sợ hãi muốn trốn ra cửa sau rồi chạy đi.
Thân hình nhỏ bé của cậu bò đi mất rất nhiều sức lực, đến khi tới cửa, Nhạc Bảo Bối ngó nghiêng cẩn thận rồi vụt chạy mất.
Đột nhiên cậu phát hiện mình chạy nhầm hướng, không ngờ lại chạy tới cửa trước.
Đang định quay đầu lại thì đã trễ rồi.
Hai đầu bếp kia đã phát hiện ra cậu, bèn cho rằng cậu chính là kẻ trộm ăn vụng thức ăn, họ gào lên và đuổi theo.
Nhạc Bảo Bối cũng hét lên chạy ra cửa trước nhà hàng,
Lúc này, Mộc Dương Hà đang ăn tối với An Ly.