Ông cụ Mộc trông có vẻ tức giận: “Ông không có chứng cứ thật, nhưng ông nội cháu cũng là người có kinh nghiệm mấy chục năm, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm người! An Ly này, cô ta tuyệt đối có lòng bất lương! Mẹ nó là Tô Lạc Nhĩ mới về nước không lâu đúng không? Tô Lạc Nhĩ vừa về nước cháu đã xảy ra tai nạn, cháu còn cho rằng hai người này không có liên quan gì sao?”
Lời nói của ông Mộc như một cái búa tạ, nện mạnh vào đỉnh đầu Mộc Dương Hà.
Anh bỗng nhiên nghĩ đến từ ngày An Ly về nước vẫn luôn có lời đồn sẽ chuyển sản nghiệp của tập đoàn S về nước.
Không bao lâu sau khi An Ly trở về, mẹ cô là Tô Lạc Nhĩ quả nhiên cũng về nước cùng, trọng tâm sản nghiệp của tập đoàn S cũng thuận lợi chuyển về nước.
Mà sau khi An Ly và Tô Lạc Nhĩ về nước, những chuyện bất ngờ vẫn không ngừng xảy ra. Mà bây giờ bọn họ lại trùng hợp bị tai nạn xe, tất cả những điều này thật sự là quá mức trùng hợp.
Rốt cuộc là anh không tin hay là không dám tin, An Ly đã từng thuần khiết như một tờ giấy trắng lại biến thành bộ dạng bị nhuốm những lòng tham tầm thường này.
“Đợi cháu xuất viện sẽ điều tra chi tiết.” Mộc Dương Hà nói.
Ông cụ Mộc hừ lạnh một tiếng: “Nếu cháu điều tra được sự thật đúng là liên quan đến An Ly thì sao? Cháu định làm gì? Cháu đừng quên tai nạn xe lần này không chỉ tổn thương cháu, còn khiến Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối bị thương! Cháu biết Nhạc Bảo Bối bị thương nghiêm trọng đến mức nào không? Lúc đó nếu không phải vệ sĩ chạy đến kịp thời, đưa các cháu đến bệnh viện thì có lẽ Nhạc Bảo Bối đã không bao giờ tỉnh lại nữa rồi!”
Ông cụ Mộc nói rồi tức giận ra khỏi phòng bệnh, ông không định tiếp tục nói chuyện với Mộc Dương Hà nữa.
Ông muốn đến phòng bệnh bên kia để thăm Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối.
Nhưng lúc này, cửa phòng bệnh được mở ra, vệ sĩ bên ngoài đi tới một mực cung kính nói: “Ông chủ, cô Phương và con trai cô ấy đã làm thủ tục chuyển viện từ sáng nay, bây giờ đã xuất viện rồi.”
“Xuất viện?” Ông cụ Mộc tức giận giậm chân, ông quay đầu nói với Mộc Dương Hà: “Có phải cháu lại nói gì với Tuyết Nhi để nó tức giận không? Sáng nay ông mới nghe nói cháu và Nhạc Bảo Bối đều tỉnh, nó đã lập tức chuyển viện rồi?”
Ông cụ lại hỏi vệ sĩ: “Bọn họ chuyển đến viện nào?”
Vệ sĩ trả lời: “Ông chủ, vừa rồi tôi đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói cô Phương muốn chuyển viện nhưng chỉ làm thủ tục xuất viện, còn về muốn chuyển đến viện nào thì cô không nói chính xác, chỉ biết là anh Tống Đường Huy đến đón bọn họ đi.”
Ngay cả ở cùng một bệnh viện với anh cô cũng không chịu, bây giờ cô chỉ một lòng muốn ở bên Tống Đường Huy.
Nghĩ như vậy, trong lòng Mộc Dương Hà rất tức giận, nhưng không thể làm gì.
Ông cụ Mộc tức giận hơn, trừng mắt lên nhìn Mộc Dương Hà, chính là tên nhóc này khiến hai mẹ con cô ấy tức giận rời đi!
Bệnh viện Tân Nhiên, phòng bệnh tư nhân VIP.
Nhạc Bảo Bối quệt cái miệng nhỏ ngồi trên giường, giọng non nớt hỏi mẹ: “Mẹ, vì sao sáng sớm chúng ta đã chuyển viện? Mẹ còn chưa nói chuyện đàng hoàng với chú Mộc mà!”
Phương Tuyết Nhi bất đắc dĩ nói: “Mẹ xin lỗi, Nhạc Bảo Bối, tuy lần này là chú Mộc cứu chúng ta, nhưng sau này chúng ta vẫn không thể gặp lại chú Mộc nữa. Lẽ nào Nhạc Bảo Bối quên con đã đồng ý với mẹ sẽ không gặp lại chú Mộc nữa sao?”
Nhạc Bảo Bối khổ sở cúi thấp đầu: “Nhạc Bảo Bối không quên, Nhạc Bảo Bối chỉ là quá nhớ chú Mộc thôi… Nếu mẹ không vui thì Nhạc Bảo Bối sẽ không gặp chú Mộc nữa.”
Phương Tuyết Nhi khẽ xoa xoa đầu cậu bé, dịu dàng nói: “Cảm ơn Nhạc Bảo Bối đã thông cảm cho mẹ như vậy. Nhạc Bảo Bối biết làm người nhất định phải giữ chữ tín, mẹ không thể đã đồng ý với chú Tống rồi mà còn vướng víu không rõ với chú Mộc, làm như vậy là không đúng.”
Nhạc Bảo Bối thu lại vẻ mặt không vui, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Mẹ nói đúng, giáo viên Trương cũng đã nói, làm người phải giữ chữ tín, sau này Nhạc Bảo Bối cũng sẽ không đòi mẹ gặp chú Mộc nữa!”
Sau đó cậu bé lại ngoan ngoãn nhắm mắt, bắt đầu nghỉ ngơi.
Nhìn Nhạc Bảo Bối ngủ sau, Phương Tuyết Nhi thở dài một hơi, đắp chăn cho cậu bé xong, cô chuẩn bị lên sân thượng hít thở không khí.
Vừa ra khỏi phòng bệnh lại đụng phải Tống Đường Huy.
“Tuyết Nhi, đi đâu thế?” Anh dịu dàng hỏi.
“Nhạc Bảo Bối đang ngủ, trong phòng hơi bí bách, em muốn ra ngoài hít thở không khí một chút.”
Tống Đường Huy lắc lắc cái túi trong tay, bên trong là đồ chơi anh làm cho Nhạc Bảo Bối. Anh nói: “Em đợi một chút, anh đưa cái này vào rồi cùng em ra ngoài dạo bộ.”
Dứt lời anh liền để đồ chơi vào phòng bệnh, để ở đầu giường của Nhạc Bảo Bối, cậu bé vừa tỉnh là có thể thấy ngay.
Sau đó hai người lên xe, rời khỏi bệnh viện.
Trên xe, Tống Đường Huy thấy tinh thần Phương Tuyết Nhi có chút hoang mang, mở miệng nói: “Tuyết Nhi, anh biết sáng nay anh chuyển mẹ con em qua đây quả thật có chút vội vàng. Hy vọng em đừng để bụng.”
Phương Tuyết Nhi trả lời: “Không sao, em cũng đang muốn chuyển viện sớm một chút, bệnh viện Mạnh Hùng là của anh ấy, em không muốn tiếp tục ở đó nữa.”
Tránh lại tình cờ gặp phải Mộc Dương Hà.
Tống Đường Huy nghe những lời này xong, trong lòng ấm áp, vươn tay ra nắm tay Phương Tuyết Nhi thật chặt.
Phương Tuyết Nhi không tránh né, cho dù trong lòng có ý muốn rút ra, nhưng cô vẫn nhịn được. Cô hiểu cô phải từng bước quen với những động tác thân mật giữa bọn họ.
Tống Đường Huy đưa cô đến một biệt thự riêng của nhà họ Tống, xung quanh biệt thự có một mảnh đất trống rất lớn, trên đó trồng đầy hoa tươi, cảnh sắc vô cùng đẹp đẽ.
Phương Tuyết Nhi chỉ muốn tùy ý đi dạo bộ một chút mà thôi, không ngờ Tống Đường Huy lại đưa cô đến đây. Cố có chút khó hiểu nói: “Đường Huy, vườn hoa này là…”
Tống Đường Huy nắm lấy tay cô, chuyên chú nhìn ánh mắt của cô, trong mắt tràn đầy chờ mong: “Tuyết Nhi, dùng chỗ này làm nhà mới của chúng ta, được không?”
“Nhà mới?” Phương Tuyết Nhi kinh ngạc mở to hai mắt, thế này cũng quá xa xỉ rồi!
Một nơi to lớn như nhà họ Tống khiến Phương Tuyết Nhi cảm thấy có chút không được tự nhiên, bây giờ cô vẫn không thể quen ở nơi như thế này.
Quan trọng nhất là cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để lấy Tống Đường Huy.
Cô thừa nhận sau khi biết Mộc Dương Hà là ba ruột của Nhạc Bảo Bối, cô quả thực bắt đầu do dự.
“Đường Huy, em… em không muốn ở đây.” Phương Tuyết Nhi nhỏ giọng nói.
“Vì sao?” Tống Đường Huy nghi ngờ hỏi: “Nếu em không thích kiểu như vườn hoa này thì chúng ta có thể đổi. Tất cả phong cách đều chọn theo sở thích của em.”
Phương Tuyết Nhi không thể làm gì khác hơn là mượn cớ: “Đường Huy, không phải là em không thích, em… em chỉ là không quen ở trong nhà lớn như vậy, em cảm thấy nhà của em và Nhạc Bảo Bối đang ở rất tốt.”
“Tuyết Nhi, lẽ nào sau khi kết hôn chúng ta lại cùng nhau ở trong nhà của em sao?” Tống Đường Huy hiểu lầm ý của cô, anh cho rằng cô chỉ đơn giản là không muốn ở đây mà thôi.