“Chuyện này…” Ông quản gia rõ ràng không muốn nói về đề tài này, ông tránh né ánh mắt của Phương Tuyết Nhi, chần chừ do dự.
“Ông đừng giấu cháu nữa, cứ nói thật là được. Vì ngày đó, cháu đã nhìn thấy anh Mục uống thuốc chống trầm cảm.” Phương Tuyết Nhi kể lại một cách rõ ràng.
“Hầy~~” Ông quản gia thở dài, nói: “Năm cậu chủ chín tuổi, cậu ấy và mẹ đã từng bị bắt cóc, sau đó, cậu chủ đã được cứu ra an toàn, tên tội phạm muốn vơ vét khoản tiền lớn cũng đã phải chịu sự trừng phạt. Còn mẹ của cậu chủ lại bị thương nặng trong quá trình giằng co với bọn bắt cóc để bảo vệ cậu ấy. Khi đưa cô ấy đến bệnh viện thì đã vô phương cứu chữa, rốt cuộc bất hạnh qua đời, sau này cậu chủ cũng bị mắc chứng trầm cảm.”
Phương Tuyết Nhi giật mình, cô chưa bao giờ ngờ được một người vừa sinh ra đã ở vạch đích như thế lại có một quá khứ đau thương và khó tin đến vậy.
Ông quản gia tiếp tục thản nhiên nói: “Mấy năm trước, cậu chủ quen một cô bạn gái tên là An Ly. Cô gái kia có dáng người đẹp, cũng tốt bụng thật thà. Hai người quả thật vô cùng tâm đầu ý hợp. Trong khoảng thời gian đó, tâm trạng của cậu chủ rất vui vẻ, theo đó bệnh tình cũng có chuyển biến tốt, ngay cả thuốc cũng không cần uống. Không ngờ sau đó, cô An Ly kia lại ra nước ngoài mà không một lời từ biệt. Về sau, cậu chủ không quen thêm ai nữa, bệnh tình từ đó cũng tái phát nhiều lần.”
Phương Tuyết Nhi nghe xong lời kể của ông quản gia thì trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò.
Một người cao ngạo, lạnh lùng, quyết tuyệt thế kia cũng sẽ có lúc đau khổ và mềm yếu như vậy, không ngờ anh còn là người vô cùng si tình.
An Ly… An Ly…
Phương Tuyết Nhi lại nhớ tới tiếng gọi đầy quyến luyến của Mộc Dương Hà vừa rồi, trong lòng bất chợt dâng lên một nỗi chua xót khó hiểu.
Cô đang làm sao thế, anh có người yêu khác, cô lại để ý tới anh như thế làm gì chứ!
Phương Tuyết Nhi có chút tức giận mắng bản thân trong lòng, sau đó đã thấy bác sĩ tới rồi.
Điều chỉnh lại tâm tình của mình xong, Phương Tuyết Nhi cùng ông quản gia tiếp đón vị bác sĩ tới khám cho Mộc Dương Hà.
Bác sĩ giúp Mộc Dương Hà hạ sốt bằng phương pháp vật lý, còn kê thêm vài viên thuốc hạ sốt, căn dặn phải cho uống đầy đủ rồi mới rời đi.
Trước khi đi, bác sĩ còn nói cậu chủ cần có người chăm sóc, nếu nhiệt độ vẫn không giảm hoặc tăng cao hơn nữa thì phải lập tức liên lạc với ông ấy.
Nhìn gương mặt đầy vẻ mệt mỏi của ông quản gia, Phương Tuyết Nhi lo rằng ông lớn tuổi, không thức đêm được nên khuyên ông đi nghỉ, còn mình xung phong nhận việc chăm nom Mộc Dương Hà.
Suốt cả một đêm, cô đo nhiệt độ cơ thể, thay khăn lông, lau mồ hôi,…
Phương Tuyết Nhi gần như đã thức trắng cả một đêm, gần rạng sáng, Mộc Dương Hà mới hạ sốt, cô cũng không chịu nổi nữa mà đã nằm ngủ gục ở bên giường.
Ánh nắng buổi sớm xua tan sương mù, Mộc Dương Hà chậm rãi mở mắt, sau khi thích ứng với ánh sáng, anh giơ tay lấy cái khăn hạ sốt đang đắp trên trán mình xuống.
Mộc Dương Hà đang muốn đứng lên thì tay đột nhiên chạm vào thứ gì đó.
Nhìn kỹ lại, anh thấy bên giường có một người đang ngủ say, gương mặt cô đầy vẻ mỏi mệt, tóc hơi lộn xộn, gục bên giường, thân thể cuộn tròn như con tôm, trông có vẻ vừa bất lực lại gầy yếu.
Sao cô gái này lại ngủ ở đây?
Nhìn quanh phòng một vòng… đầu giường có lọ thuốc và nhiệt kế, bên giường có thau nước…
Tất cả đều nói cho Mộc Dương Hà biết rằng cô gái ấy đã chăm sóc anh suốt cả đêm.
Trong lòng anh có chút dao động mà anh chưa nhận ra, anh muốn đánh thức Phương Tuyết Nhi nhưng cuối cùng lại thôi.
Anh rón rén đứng dậy. Vì cơ thể vừa khỏi bệnh vẫn còn chút yếu ớt, không có bao nhiêu sức.
Mộc Dương Hà đi vòng qua cô gái ấy, nhẹ nhàng bế lên, cẩn thận đặt nằm lên giường của mình, cởi giày rồi đắp chăn giúp cô.
Phương Tuyết Nhi vẫn ngủ say như cũ, không có chút phản ứng nào với những động tác này, nhưng dường như trong giấc mộng đang bị quấy quả nên môi cô hơi mím, nhẹ giọng ừm một tiếng.
Mộc Dương Hà đứng cạnh giường, nhìn cô ngủ một hồi, trong con ngươi lạnh lẽo dần dần bị xâm chiếm bởi những sợi cảm xúc ấm áp, còn để lộ ra sự ôn hòa khó có thể nhận ra.
Nhận ra sự khác thường của mình, Mộc Dương Hà nhanh chóng đè ép loại dao động khó hiểu đó xuống, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, uy nghiêm trước sau như một kia rồi xoay người rời khỏi phòng.
Khi Phương Tuyết Nhi thức dậy đã là giữa trưa, cô đang buồn bực tại sao mình lại ngủ trên giường thì ông quản gia đúng lúc xuất hiện.
“Cô Phương, cô dậy rồi à! Cậu chủ đã tới công ty rồi, tôi đi chuẩn bị cơm trưa cho cô.”
“Đợi đã, bây giờ là mấy giờ rồi ạ?” Phương Tuyết Nhi đỡ trán, nhìn ông quản gia với vẻ hoảng hốt.
“Hai giờ chiều rồi!”
Ông quản gia vừa dứt lời thì tức khắc nghe thấy một tiếng thét chói tai thảm thiết, khủng bố vang lên.
“A a a!!!” Phương Tuyết Nhi hét lớn, nhảy dựng từ trên giường lên, vén chăn, qua quýt tìm giày dưới đất, trong miệng lẩm bẩm: “Tiêu rồi tiêu rồi, hoàn toàn muộn rồi, còn trễ cả một bữa trưa, tên Đường biến thái kia cuối cùng cũng có lý do để sa thải cháu rồi!”
Mang giày vào, Phương Tuyết Nhi nhanh chóng rửa mặt, sửa soạn cho bản thân chỉnh tề rồi phóng tới công ty với vận tốc ánh sáng.
Tới công ty, cô lập tức chạm mặt Đường Uy Phong.
Đúng là sợ cái gì thì gặp cái đó mà!
“Tới văn phòng của tôi một chuyến!” Đường Uy Phong lạnh lùng nhìn thoáng qua Phương Tuyết Nhi, uy nghiêm nói câu này.
Phòng làm việc của trưởng phòng.
Đường Uy Phong nhàn nhã, vênh váo ngồi trên ghế văn phòng, đắc ý nhìn Phương Tuyết Nhi đang đứng trước mặt mình.
“Phương Tuyết Nhi, công ty này không phải do cô mở, cô thích đến thì đến, không vui thì không thèm tới, thái độ nghiêm túc khi làm việc không có một chút nào tôi nên xử lý cô thế nào đây?” Đường Uy Phong nhấp một ngụm trà, liếc liếc mắt Phương Tuyết Nhi.
“Xin lỗi! Lần này đúng là lỗi của tôi, sáng nay tôi không tới là do có lý do đặc biệt, dù sao tôi cũng đã nghỉ làm nên anh cứ khấu trừ tiền thưởng và lương của tôi theo quy định của công ty đi.”
Phương Tuyết Nhi nhớ rõ quy định của công ty, dựa theo quy định, nghỉ làm ba lần không có lý do thì chắc chắn sẽ bị sa thải, chỉ cần không vượt quá ba lần mà thái độ nhận lỗi nghiêm túc thì sẽ bị trừ toàn bộ tiền thưởng chuyên cần tháng đó thôi.
Nhưng khó khăn lắm Đường Uy Phong mới tóm được nhược điểm của cô, hắn ta không định dễ dàng bỏ qua cho cô như thế.
“Tôi biết rõ quy định của công ty hơn cô nên cô không cần phải dạy tôi nên làm như thế nào đâu!” Đường Uy Phong nói với vẻ lập lờ không rõ: “Cô vừa đi làm chưa được vài ngày mà đã phát sinh đủ loại vấn đề, bản thảo thiết kế cũng thường không hợp lệ, ngày hôm qua còn xin nghỉ, hôm nay lại không thèm đi làm luôn. Tôi nghĩ chắc là cô không muốn làm công việc này nữa rồi, nếu đã vậy thì cô lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi đây đi!”
Phương Tuyết Nhi khó thở, hai tay đập mạnh xuống bản làm việc của Đường Uy Phong: “Đường Uy Phong, anh đang lợi dụng việc công để trả thù riêng đấy! Từ khi tôi vào công ty, anh luôn tìm đủ mọi cách để làm khó dễ tôi, lần nào cũng cố ý không duyệt bản thảo thiết kế của tôi, còn tăng thêm lượng công việc hàng ngày cho tôi, hại tôi phải tăng ca tới khuya, tôi đều nhịn hết. Nếu như anh dám làm lơ quy định của công ty mà tự ý sa thải tôi thì tôi sẽ đến chỗ giám đốc khiếu nại anh.”
Đường Uy Phong tỏ vẻ không sao, trên mặt đầy vẻ vô sỉ: “Cô cứ khiếu nại đi, giám đốc căn bản không nhận ra cô là ai, tôi lại muốn xem thử anh ta tin tưởng vị trưởng phòng có kinh nghiệm phong phú và sự từng trải là tôi hay một người luôn miệng nói bậy là cô.”
“Hừ, cứ chờ xem!” Phương Tuyết Nhi hung dữ trừng hắn ta một cái, hất tóc rời đi.
Đi chậm rãi thẳng tới văn phòng của giám đốc quản lý.
Cốc cốc cốc.
Phương Tuyết Nhi kiềm chế cảm xúc gõ cửa.
“Vào đi!” Bên trong truyền ra giọng nam hồn hậu dễ nghe.
Phương Tuyết Nhi đột nhiên cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, nhưng đang tức giận công tâm nên không nhớ ra, vì thế cô dứt khoát đẩy cửa vào.
Một người đàn ông anh tuấn, dáng người cao ráo đang ngồi trên chiếc ghế văn phòng bằng da màu đen, một tay chống huyệt thái dương, mắt thì đang xem tài liệu.
“Sao lại là anh?”
Phương Tuyết Nhi kinh ngạc tới mức con ngươi như muốn rớt ra ngoài.
Người đó lại chính là Mộc Dương Hà!