Phương Tuyết Nhi thường nói mấy câu khác thường, Mộc Dương Hà cũng không để ý đến lời của cô, cuối cùng chuyện cũng bị Phương Tuyết Nhi lấp liếm được.
Anh nhìn Phương Tuyết Nhi đã được ăn uống no đủ nói: “Ăn no rồi thì đi nghỉ sớm chút đi, muộn thế này rồi đừng ra ngoài nữa, có chuyện gì mai làm sau.”
“Ò ~~” Phương Tuyết Nhi gật đầu đồng ý, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Đối mặt với Mộc Dương Hà, một người luôn luôn tâm cao khí ngạo, chưa từng nghe quản giáo như Phương Tuyết Nhi cũng thường xuyên ngoan ngoãn nghe lời đến khó hiểu, ngay cả cô cũng không biết tại sao, hình như Mộc Dương Hà có một loại sức mạnh có thể khiến người bên cạnh nghe lời anh ấy.
Phương Tuyết Nhi tắm rửa xong, chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Cô nhẹ nhàng vén chăn lên, nằm xuống cạnh Nhạc Bảo Bối đang say ngủ, đang chuẩn bị tắt điện thì lại phát hiện tên nhóc kia mở mắt mơ màng nhìn cô.
Cô dịu dàng hỏi: “Cục cưng, sao lại tỉnh rồi?”
Nhạc Bảo Bối chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con mơ thấy ác mộng, sợ lắm.”
Thần sắc của Nhạc Bảo Bối khiến Phương Tuyết Nhi đau lòng không thôi, cô kéo tên nhóc kia vào lòng, vỗ về an ủi: “Cục cưng đừng sợ, mẹ ở đây rồi, không có ai có thể làm hại con hết.”
“Mẹ, tối nay Nhạc Bảo Bối có thể ngủ cùng với chú Mộc không ạ?” Nhạc Bảo Bối rúc trong lòng Phương Tuyết Nhi thành khẩn yêu cầu.
Phương Tuyết Nhi biết, kể từ sau chuyện bắt cóc của Tiêu Tử Dao, Nhạc Bảo Bối thường xuyên mơ thấy ác mộng, bởi vì Mộc Dương Hà cứu Nhạc Bảo Bối mấy lần nên cậu bé rất ỷ lại vào Mộc Dương Hà, thậm chí còn coi anh ấy thành siêu nhân sống, chỉ cần ở cạnh Mộc Dương Hà, Nhạc Bảo Bối sẽ có cảm giác an toàn.
Phương Tuyết Nhi xoa mái tóc ngắn mềm mại của con trai, gật đầu nói: “Được, mẹ đi bảo chú Mộc vào đây ngủ cùng Nhạc Bảo Bối.”
Cô thơm một cái lên khuôn mặt trắng bóc của cậu bé, đứng dậy đi ra phòng khách.
Cô đi đến cạnh người đàn ông đang ngủ trên chiếc sô pha lớn, đang định đánh thức anh ấy thì người kia đã mở mắt trước.
Mộc Dương Hà nhìn cô một cái, hỏi: “Có chuyện gì?”
Phương Tuyết Nhi vốn đang nhẹ nhàng nhón chân nhón tay kinh ngạc nói: “Anh chưa ngủ sao? Em mới đến gần anh đã tỉnh rồi.”
Mộc Dương Hà ngồi dậy, một tay nâng trán nói: “Anh thường ngủ không sâu giấc, có chuyện gì à?”
Phương Tuyết Nhi ngồi xuống cạnh anh nói: “Nhạc Bảo Bối vừa nãy mơ thấy ác mộng, nó muốn anh ngủ cùng nó tối nay, có được không?”
Sau khi Mộc Dương Hà gật đầu đồng ý, lại hỏi tiếp: “Vậy em ngủ ở đâu?”
“Em ngủ ở sô pha là được.” Phương Tuyết Nhi vỗ vỗ sô pha nói.
“Anh và em ngủ cùng Nhạc Bảo Bối trên giường.” Mộc Dương Hà nhìn cô.
“Nhưng, sao mà ngủ được.” Mặt Phương Tuyết Nhi đỏ lên.
“Em nằm sát vào anh là ngủ được thôi.” Mộc Dương Hà nhướng mày, cân nhắc nhìn cô.
“Thế... không được hay cho lắm.” Mặt Phương Tuyết Nhi càng đỏ hơn, ngượng ngùng đứng dậy.
“Em không đồng ý thì anh không đi nữa.” Mộc Dương Hà nhún vai.
“Sao anh có thể như vậy chứ!” Phương Tuyết Nhi vừa xấu hổ vừa tức giận.
Mộc Dương Hà thì trái lại, cười rộ lên, nói: “Anh đã từng nói rồi, anh không thích người khác từ chối mình, huống hồ em lại là người con gái anh thích, càng không thể nói không với anh.”
Phương Tuyết Nhi cố tình giả bộ bị sặc: “Xem ra, bị anh thích, không hẳn là một chuyện tốt đâu!”
“Cô gái được anh thích, chỉ có thể thuộc về anh, ngoài chuyện đó ra thì muốn cái gì là có cái đó.” Mộc Dương Hà tuyên bố thực lực của chính mình, giống như muốn dùng nó để mê hoặc Phương Tuyết Nhi vậy.
Lời tuyên bố này lại khiến Phương Tuyết Nhi bật cười, cô cảm thấy có đôi khi Mộc Dương Hà không hề lạnh lùng, mà lại giống như một đứa trẻ đáng yêu ra vẻ mạnh mẽ vậy.
Cô cười nói: “Được thôi, coi như anh thắng, tối nay chúng ta cùng ngủ với Nhạc Bảo Bối vậy!”
Mộc Dương Hà lúc này mới cam tâm tình nguyện đi cùng cô vào phòng ngủ.
Đêm khuya tĩnh lặng dịu êm, trong thành phố lớn, ba người một nhà ngủ trên một chiếc giường trong phòng ngủ của căn nhà trọ, hình ảnh này thật ấm áp hạnh phúc biết bao.
Mộc Dương Hà vốn định cùng với Phương Tuyết Nhi ngủ ở hai bên của Nhạc Bảo Bối, nhưng thừa lúc cô ấy đã ngủ, chuyển sang nằm bên cạnh Phương Tuyết Nhi, dịu dàng ôm lấy cô từ phía sau vào trong ngực, khóe miệng anh vẽ lên một nụ cười thỏa mãn, nặng nề ngủ thiếp đi.
Trong lúc Phương Tuyết Nhi nửa tỉnh nửa mê, cảm nhận được thân thể ấm áp kia ôm lấy mình, cô hơi hé mắt, nhìn thấy cánh tay đang ôm chặt lấy mình, nghe thấy tiếng hít thở quen thuộc của người kia phía sau lưng, trong mắt cô tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào, làm bộ như không biết gì, nhắm mắt lại an tâm tiến vào giấc ngủ.
“A!!!”
Sáng sớm ngày hôm sau, Mộc Dương Hà tỉnh giấc trong tiếng hét kinh hoảng.
Anh đang ngủ say bị giật mình tỉnh dậy không biết đã xảy ra chuyện gì, có chút khó chịu mở mắt ra, nhìn về phía kẻ phát ra tiếng động này.
Kẻ đó chính là Phương Tuyết Nhi bị anh ôm chặt trong lòng.
Mộc Dương Hà than nhẹ một tiếng nói: “Không phải chỉ là ôm em ngủ một giấc thôi sao, sao lại hét ầm ĩ như vậy chứ?”
Phương Tuyết Nhi giãy dụa thoát khỏi khuỷu tay của anh, nhảy xuống giường, nói: “Không phải không phải, anh mau dậy đi!”
“Sao thế?” Mộc Dương Hà không hiểu gì hết.
Phương Tuyết Nhi tiến lên lôi anh dậy, kêu lên: “Trời ơi, anh mau dậy đi, Nhạc Bảo Bối đái dầm rồi!”
Mộc Dương Hà vội vàng rời giường, quả nhiên, một mảng ẩm ướt dưới chăn đập vào mắt anh.
Tác giả của tác phẩm này vẫn còn buồn ngủ từ trên giường bò lồm cồm dậy, nhìn hai người lớn đang kinh ngạc đứng bên giường.
Phương Tuyết Nhi vô đầu, tự trách nói: “Đều tại em, tối qua ngủ sâu quá, đêm quên không gọi Nhạc Bảo Bối dậy đi tè!”
Nhạc Bảo Bối có một thói quen chính là đêm nào cũng phải dậy đi tè một lần, mỗi đêm Phương Tuyết Nhi đều gọi cậu bé dậy đi vệ sinh để tránh đái dầm, kể cả thi thoảng cô bận cả đêm không ở cạnh Nhạc Bảo Bối cũng sẽ dặn người chăm sóc con trai nhớ đêm gọi cậu bé dậy.
Ai ngờ tối qua được Mộc Dương Hà ôm đi ngủ, cực kì an tâm, ngủ rất sâu, thành ra quên mất, haizzzz!
Phương Tuyết Nhi đứng cạnh giường, nhìn Nhạc Bảo Bối vẫn còn đang trong trạng thái lơ mơ mà dở khóc dở cười.
Đây là lần đầu tiên trong đời Mộc Dương Hà gặp phải chuyện “đại sự” này, không biết nên phản ứng ra sao, anh vô thức kiểm tra quần áo trên người mình và Phương Tuyết Nhi, cũng may không bị dính phải.
Không ngờ tổng giám đốc Mộc cũng có lúc không biết phải làm gì thế này, Phương Tuyết Nhi bật cười ha ha.
Cô đi đến ôm Nhạc Bảo Bối còn đang lơ mơ dậy, sau đó nói với Mộc Dương Hà: “Em đi tắm rửa thay quần áo cho Nhạc Bảo Bối, anh tạm thời ra sô pha phòng khách nghỉ ngơi trước đi, giường này chút nữa em dọn sau!”
Nói xong, cô ôm tên nhóc còn đang lơ mơ kia vào phòng tắm.
Mộc Dương Hà ngồi trên sô pha, từ đầu đến cuối đều nhìn Phương Tuyết Nhi.
Cô thuần thục tắm rửa sạch sẽ cho Nhạc Bảo Bối, lại nhanh nhẹn giặt phơi chăn, sau đó xoay người đi vào phòng bếp làm bữa sáng, thật sự là dáng vẻ của một mẹ hiền vợ thảo.
Mộc Dương Hà cảm thấy mình rất giống một người chồng làm việc xong về nhà nghỉ ngơi, Phương Tuyết Nhi lại là người vợ bận rộn lo chuyện nhà, hình thức sinh hoạt của các gia đình phổ thông, lúc này đối với Mộc Dương Hà mà nói chính là ấm áp, tràn ngập hạnh phúc như vậy.
Anh bỗng nhiên cảm thấy, nếu có thể cứ tiếp tục như này, cũng không tệ.
“Ăn sáng nào!” Phương Tuyết Nhi hô lên.
Mộc Dương Hà thu hồi lại tâm tư của mình, dẫn Nhạc Bảo Bối ngồi xuống bàn ăn.
Mộc Dương Hà rất thích tài nấu nướng của Phương Tuyết Nhi, ở nhà họ Mộc anh ăn mấy loại sơn hào hải vị đến chán ngấy rồi, bây giờ mấy loại thức ăn gia đình này lại hợp với khẩu vị của anh hơn.
Ba người đang ăn bữa sáng ngon miệng thì chuông cửa bất chợt vang lên.
Mắt Phương Tuyết Nhi chợt sáng lên, vội vàng đặt bát xuống chạy đi mở cửa.
Mộc Dương Hà nghểnh cổ nhìn theo, trước cửa bất thình lình xuất hiện một cỗ quan tài!