Thế nhưng Nhạc Bảo Bối đã chạy lon ton vào nhà, ùa vào lòng ông cụ Mộc.
Mộc Dương Hà nhìn thấy An Ly ở nhà anh thì cũng vô cùng ngạc nhiên: “Sao em lại tới đây?”
An Ly lộ ra vẻ mặt hơi thất vọng, cô ta cười trả lời: “Dương Hà, anh không muốn em đến nhà anh sao?”
Mộc Dương Hà lắc đầu: “Không phải đâu.”
Trên thực tế anh quả thật không muốn An Ly tìm tới nhà anh, chí ít thì bây giờ không hy vọng.
Dù sao hôm nay anh dẫn theo Phương Tuyết Nhi trở về. An Ly đột nhiên xuất hiện ở đây, nhất định Phương Tuyết Nhi sẽ hiểu lầm anh cố ý khiến cô khó chịu.
Thực ra từ đêm hôm vô tình thấy An Ly trong phòng tắm của mình, anh đã bắt đầu hơi tránh mặt An Ly.
Không phải là vì không thể đối mặt với cô ta, mà là bởi vì mỗi khi ở cùng An Ly, anh sẽ không tự chủ mà nghĩ tới gương mặt của Phương Tuyết Nhi.
Anh đã bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc mình yêu ai.
“Dương Hà, hôm nay em đến tìm anh là để bàn công việc, vì em đến công ty không tìm được anh cho nên mới phải tới đây.” An Ly nhìn thoáng qua Phương Tuyết Nhi, tiếp tục nói: “Nếu không tiện thì bây giờ em sẽ đi, mai bàn tiếp cũng được.”
Mộc Dương Hà nói: “Không có gì là không tiện, đây là nhà tôi, lúc nào em tới thì cứ tới, không cần phải quan tâm những người khác.”
Lời này giống như là cố ý nói cho Phương Tuyết Nhi nghe vậy, anh còn cố ý nói to hơn.
Quả nhiên Phương Tuyết Nhi bị chọc giận thành công. Nhưng cho dù bây giờ trong lòng đang bốc hỏa thì ngoài mặt cô vẫn tỏ ra không có gì, từ tốn đi đến bên cạnh ông cụ Mộc, Phương Tuyết Nhi ngọt ngào gọi một tiếng: “Ông nội.”
Ông cụ Mộc không chỉ thích Nhạc Bảo Bối mà còn rất thích Phương Tuyết Nhi.
Theo ông thấy, Phương Tuyết Nhi lương thiện thật thà lại có tài, là một người mẹ hết sức ưu tú, cũng là lựa chọn tốt nhất cho vị trí vợ của Mộc Dương Hà.
Đáng tiếc cái tên Mộc Dương Hà không biết điều này, để người vợ tốt như vậy chạy mất.
Phương Tuyết Nhi trò chuyện say sưa với ông cụ Mộc, có vẻ như hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Mộc Dương Hà. Khóe miệng anh giật một cái, đẩy xe lăn của An Ly đi về phía phòng sách.
Trong phòng làm việc, Mộc Dương Hà lên tiếng trước: “An Ly, em có chuyện gì?”
An Ly gật đầu, lấy ra một xấp bản thảo thiết kế từ trong túi: “Dương Hà, đây là bản thiết kế trang phục kiểu mới cho mùa này, anh xem qua thử có chỗ nào cần phải sửa không.”
Mộc Dương Hà nói: “Không cần xem, đồ do em thiết kế tôi hoàn toàn yên tâm.”
An Ly cười lắc đầu: “Em không ưu tú như vậy đâu! Những bản thảo thiết kế này phải làm mẫu chính để đưa ra thị trường, cho nên anh là chủ tịch, tốt nhất vẫn nên kiểm tra một chút mới được.”
Thấy cô ta kiên trì như vậy, Mộc Dương Hà không thể làm gì khác hơn là nhận bản thảo, xem qua một lần rồi nói: “Được rồi, tôi xem rồi, không vấn đề gì.”
Thực ra những kiểu dáng An Ly thiết kế vẫn không thể sánh được với những món Phương Tuyết Nhi thiết kế trước đó. Nhưng so với các nhà thiết kế khác, cô ta đã coi như rất ưu tú rồi.
An Ly đột nhiên hỏi: “Dương Hà, anh có thể bảo Tuyết Nhi vào xem giúp em những bản thảo này không? Em không ngờ hôm nay cô ấy cũng ở đây. Nếu cô ấy đã tới rồi vậy thì hãy để cô ấy xem giúp em một chút, dù sao trong phương diện này cô ấy vẫn ưu tú hơn em nhiều.”
Mộc Dương Hà gật đầu ra khỏi phòng làm việc, không bao lâu liền dẫn Phương Tuyết Nhi vào.
Trong lòng Phương Tuyết Nhi vô cùng không muốn, nhưng có ông cụ Mộc bên cạnh, cô lại không dám tỏ ra quá hẹp hòi, không thể làm gì khác hơn là cùng theo vào.
Vào phòng, Phương Tuyết Nhi thản nhiên liếc nhìn An Ly, trên mặt cô ta không có bất cứ gì khác thường, giống như đã quên hết chuyện lần trước trong bữa tiệc Phương Tuyết Nhi đã đẩy cô ta xuống nước.
Phương Tuyết Nhi cầm lấy bản thảo thiết kế, nhìn kỹ một lần. Những thiết kế của An Ly nếu dùng ánh mắt của người thường xem thì đều đã rất hoàn hảo rồi. Nhưng Phương Tuyết Nhi không phải nhà thiết kế bình thường, cô lập tức phát hiện ra những điểm thiếu sót trong những kiểu dáng này.
Cô cũng không ngại ngần, đi tới bên cạnh An Ly, chỉ ra từng chỗ thiếu sót, đồng thời đề nghị cô ta nên chỉnh sửa thế nào.
An Ly kiên nhẫn nghe cô nói xong, sau đó cô liền chuẩn bị rời đi.
An Ly bỗng nhiên gọi cô lại: “Tuyết Nhi, đợi đã.”
Phương Tuyết Nhi quay đầu lại, nói: “Chuyện gì? Tôi rất bận.”
An Ly cười cười, nói: “Tuyết Nhi, những mẫu thiết kế quý mới của Louise, cô đã thiết kế chưa? Có thể cho tôi tham khảo học hỏi một chút không?”
Phương Tuyết Nhi lập tức lắc đầu: “Thật ngại quá, cô An Ly, quan hệ của chúng ta không tốt đến mức đó, khiến tôi có thể chia sẻ tác phẩm với cô. Cứ như vậy nhé, tôi ra ngoài trước.”
Mộc Dương Hà bỗng nhiên lên tiếng: “Phương Tuyết Nhi, ở công ty Tống Đường Huy làm việc có hài lòng không?”
Những lời này ẩn chứa một chút mỉa mai, khiến trong lòng Phương Tuyết Nhi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Phương Tuyết Nhi cũng không đếm xỉa nữa, cô mở mắt to nhìn chằm chằm An Ly, mở miệng hỏi: “An Ly, lần trước trong bữa tiệc rõ ràng tôi chỉ là không cẩn thận đẩy cô một chút mà thôi, lúc đó tôi lập tức đưa tay đỡ lấy cô! Là chính cô đẩy mình xuống nước, còn vu oan cho tôi! An Ly, cô dám nói đây không phải sự thật không?”
Phương Tuyết Nhi không biết An Ly làm vậy là có ý gì, nhưng cô có thể loáng thoáng đoán được, có thể là muốn để Mộc Dương Hà vì vậy mà chán ghét cô.
Cô muốn xem thử trước mặt Mộc Dương Hà, An Ly có nói ra sự thật hay không.
Nhưng cô rất thất vọng, An Ly lắc đầu tỏ ra bộ dạng vô tội.
“Tuyết Nhi, cô đang nói gì vậy? Chuyện đó đã qua rồi, tôi cũng đã chôn nó xuống đáy lòng rồi! Tại sao cô còn nhắc tới? Tôi biết cô trách tôi, trách tôi cướp đi Dương Hà trong hôn lễ của cô! Nhưng Tuyết Nhi à, tôi thật sự không cố ý! Trước đây rất lâu tôi và Dương Hà đã yêu nhau thật lòng rồi!”
Cô ta nói chắc như đinh đóng cột, từng câu đều rõ ràng, rõ ràng Mộc Dương Hà rất tin tưởng vào những lời cô ta nói.
An Ly tiếp tục nói: “Tuyết Nhi, chuyện trong bữa tiệc tôi đã không trách cô từ lâu rồi. Tôi biết trong lòng cô cũng khó chịu, là tôi không tốt.”
Cô ta rất thông minh, lúc này bị Phương Tuyết Nhi chất vấn ngay trước mặt Mộc Dương Hà, cô ta không nói rõ là Phương Tuyết Nhi đẩy cô ta xuống nước.
Nhưng mỗi một từ ẩn ý trong câu nói của cô ta đều chĩa mũi nhọn về phía Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi cũng không muốn tranh cãi thêm nữa, dù sao chắc chắn Mộc Dương Hà cũng sẽ không tin cô, cô có nói thêm nữa cũng vô ích.
“An Ly, rốt cuộc tôi có đẩy cô hay không, tôi tin trong lòng cô hẳn là vô cùng rõ ràng. Khuya lắm rồi, tôi không quấy rầy thế giới của hai người nữa.”
Dứt lời cô ra khỏi phòng. Đến phòng khách bế Nhạc Bảo Bối rồi tạm biệt ông cụ Mộc, chuẩn bị rời khỏi đây.
Vừa đi đến cửa, Mộc Dương Hà liền theo sau, nói với theo hai mẹ con: “Tôi tiễn hai người.”
Trên xe, Phương Tuyết Nhi không nhịn được mở miệng hỏi: “Mộc Dương Hà, anh thật sự không tin tôi chút nào sao?”
Mộc Dương Hà im lặng một hồi, sau đó nhẹ nhàng mở miệng nói: “Không phải.”