Tiêu Tử Dao không trả lời bà mà chỉ vừa đập phá đồ đạc vừa chửi mắng lung tung: “Mày là một người đàn bà ti tiện, một con hồ ly tinh không biết xấu hổ, hại tao bị Mộc Dương Hà đuổi đi, tao đập chết mày con hồ ly tinh, đập chết mày con đàn bà đê tiện!”
Cô ta cầm một con ngựa nhiều màu làm bằng sứ ném về phía cửa.
“Ái dà!”
Một tiếng thét kinh hãi vang lên từ phía cánh cửa.
Tiêu Tử Dao định thần nhìn lại, hóa ra là anh rể An Tề đã quay về.
An Tề nhìn cảnh tượng trước mắt bèn đi né ra khỏi những mảnh vỡ trên sàn, chậc chậc nói: “Em gái, em sao vậy? Sao mà tức giận thế?”
Tiêu Tử Dao chau mày, nói bằng vẻ mặt giận dữ: “Còn có thể là ai chứ, vẫn là con hồ ly tinh lần trước quyến rũ anh khiến người khác thấy ghét đó.”
Biểu cảm của An Tề đơ ra nhưng hắn lập tức nặn ra một nụ cười: “Chẳng phải cô ấy không đến nhà ta nữa rồi sao? Sao vẫn chọc giận em gái nhà chúng ta vậy?”
Tiêu Tử Dao hừ một tiếng lạnh lùng: “Kẻ càng khiến người khác thấy ghét lại càng thích lượn lờ trước mặt người khác. Cô ta làm việc ở công ty thiết kế thời trang Florina, trở thành trưởng phòng thiết kế gì đó, cả ngày lượn lờ trước mặt Mộc Dương Hà nhà em, hại em và Mộc Dương Hà cãi nhau bực bội mấy lần. Hôm nay vốn định đuổi việc cô ta, kết quả lại bị Mộc Dương Hà ngăn lại, chắc là đã bị con đàn bà ti tiện đó mê hoặc rồi, em, em thật muốn giết chết nó!”
Câu cuối cùng, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.
An Tề vốn là người cực kỳ khôn khéo, lòng dạ khó lường. Nghe Tiêu Tử Dao nói xong là hắn có thể đoán ra ngay toàn bộ sự việc.
Hắn ta ra hiệu cho bà Phùng tránh đi, nịnh nọt Tiêu Tử Dao, kéo cô ta ngồi xuống ghế sô pha, cười nói: “Một người phụ nữ vô dụng lại xấu xí cũng dám khiến em gái của chúng ta tức giận như vậy, dạy dỗ cô ta một trận chẳng phải là được rồi sao!”
“Đúng vậy mà, đáng tiếc em đã thử mấy lần rồi, đều không thành công trong việc nhổ cái gai trong mắt là cô ta đi.” Tiêu Tử Dao vô cùng chán nản.
An Tề cười một cách nham hiểm: “Chỉ cần muốn làm thì chẳng có gì không làm được, quan trọng là em phải nắm được điểm yếu của cô ta, lấy điều đó để khống chế, ép cô ta rời khỏi Mộc Dương Hà, rời đi thật xa, thì chẳng phải sẽ không còn ai quấy rầy bọn em nữa sao?”
“Điểm yếu” Tiêu Tử Dao cân nhắc kỹ lưỡng lời nói của An Tề rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, đầu óc cô ta bỗng trở nên sáng tỏ, thông suốt. Tiêu Tử Dao nói: “Cô ta có một đứa con trai, học cùng trường mẫu giáo với Tiêu Bác, nhất định có thể ép cô ta rời khỏi phố Y!”
“Đúng là em gái nhà chúng ta, quả rất thông minh, mới vậy đã hiểu ra rồi!”
Khuôn mặt An Tề lộ ra biểu cảm trẻ con dễ dạy, giả bộ tán dương.
Hôm nay, sau khi tan làm, Phương Tuyết Nhi tới nhà trẻ đón Nhạc Bảo Bối.
Cô đi một vòng lớp học và sân vận đồng đều không nhìn thấy bóng dáng con trai mình.
Cô tìm cô giáo Trương hỏi thăm, thì được biết hôm nay cô giáo Trương không nhận lớp của Nhạc Bảo Bối nên cũng không biết cậu bé đi đâu.
Phương Tuyết Nhi bắt đầu lo lắng.
Cô tìm hết lượt trong và ngoài nhà trẻ nhưng vẫn không tìm thấy. Phương Tuyết Nhi vội vã chạy tới văn phòng của hiệu trưởng hỏi han.
Hiệu trưởng rất không hài lòng với người đập cửa bước vào, bà nói bằng giọng bực dọc: “Có việc gì không?”
“Tôi tới đón con trai tôi tan học, là Phương Thiên Nạc, nhưng tìm cả nửa ngày trời cũng không thấy bóng dáng nó đâu cả!” Phương Tuyết Nhi vội vàng nói.
“Không phải Phương Thiên Nạc đã được cô đón đi rồi sao?” Hiệu trưởng nhìn cô như nhìn một người phụ nữ bị thần kinh.
“Không hề! Tôi vừa mới tan làm liền vội tới đón nó, tôi tìm cả nửa ngày trời mà không tìm thấy nó đâu, nó đã bị ai đón đi rồi?”
Phương Tuyết Nhi càng lúc càng cảm thấy sự việc xảy ra kỳ lạ, cảm giác không may trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, giọng nói của cô cũng bắt đầu trở nên gấp gáp hơn.
“Cô Phương, con trai Phương Thanh Nhu của cô đã được chính cô đón đi rồi, xin cô đừng quấy rối, làm càn ở chỗ này nữa. Nếu không, tôi sẽ gọi bảo vệ!”
Bà hiệu trưởng mặc kệ cô đang lo lắng, bèn hạ lệnh đuổi khách.
Nhưng là một người mẹ, làm sao Phương Tuyết Nhi có thể bị đánh gục một cách khó hiểu như thế, cô vừa vội vừa giận, quát lên: “Tôi không hề quấy rối, làm càn, là bà nói linh tinh, hôm nay tôi chưa hề tới đón nó lần nào! Bà trả lại con trai cho tôi!”
Bà hiệu trưởng chẳng buồn để ý tới cô, bà ta bấm số điện thoại phòng làm việc và nói: “Bảo vệ, tới phòng làm việc của tôi một chuyến, ở đây có kẻ làm loạn.”
Trong chốc lát, hai gã bảo vệ cao to, khỏe mạnh đã tới nơi.
“Mời cô này ra ngoài đi.” Bà ta dặn dò.
Hai gã bảo vệ không nói lời nào, xách hai cánh tay của Phương Tuyết Nhi lên rồi kéo ra ngoài.
Phương Tuyết Nhi ra sức giãy giụa, cô hét lên: “Các người bỏ tôi ra! Mụ phù thủy kia! Bà trả con trai lại cho tôi!”
Nhưng cơ thể gầy yếu của cô không thể lay chuyển được hai gã bảo vệ, cô vẫn bị kéo vứt ra ngoài nhà trẻ. Cánh cửa nhà trẻ đóng chặt sau lưng cô.
Phương Tuyết Nhi đập rầm rầm vào cánh cửa sắt đóng kín. Những giọt nước mắt phẫn nộ, lo lắng chảy giàn giụa. Cô gào khóc: “Để tôi vào! Nhạc Bảo Bối! Nhạc Bảo Bối! Con đang ở đâu!”
Cô gào khóc một hồi cho đến khi cả cơ thể kiệt sức, trượt theo cánh cửa sắt ngồi bệt xuống một cách bất lực.
Lúc này tay cô đã sưng đỏ do dùng sức quá mạnh để đập cửa. Nhưng cô chẳng cảm thấy bất kỳ sự đau đớn nào, trong lòng cô ngập tràn sự lo lắng và vô vọng đối với con trai mình.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại vang lên, khiến cả cơ thể cô bừng tỉnh.
Phương Tuyết Nhi lấy điện thoại ở trong túi ra một cách chậm chạp, yếu ớt. Một số điện thoại lạ lẫm hiện ra trên màn hình di động.
Cô ấn nút nghe, nói bằng giọng khàn khàn, yếu ớt: “A lô?”
Đầu bên kia im lặng vài giây, một giọng nói quen thuộc truyền tới: “Phương Tuyết Nhi, có phải cô không tìm thấy cậu con trai cưng của mình không?”
Là Tiêu Tử Dao, dù có trong điện thoại thì cũng có thể phân biệt rõ ràng giọng nói khiến người khác chán ghét của cô ta.
“Tiêu Tử Dao, là cô giở trò! Cô đã làm gì con trai của tôi?” Phương Tuyết Nhi hét khàn cả giọng vào điện thoại.
“Cô yên tâm, con trai cô hiện vẫn rất tốt, có điều, nếu như cô không nghe lời, thì tôi không dám bảo đảm sự an toàn của nó đâu.” Tiêu Tử Dao nói bằng giọng điềm tĩnh.
“Tiêu Tử Dao! Cô dám động vào một cọng tóc của con trai tôi thì tôi sẽ lấy mạng của cô!” Phương Tuyết Nhi lo lắng tới mức bàn tay cầm điện thoại run lên bần bật.
“Ơ, đã đến nước này rồi còn cứng miệng với tôi cơ đấy. Nếu cô không muốn con trai mình phải chịu khổ thì hãy làm theo lời tôi!” Tiêu Tử Dao cao giọng chẳng thèm khách sáo.
“Rốt cuộc cô muốn thế nào?” Giọng nói của Phương Tuyết Nhi kèm theo tiếng khóc nức nở không kìm lại được. Từ khi sinh Nạc Bình Nhi, cô cảm thấy bản thân có thể làm được bất cứ việc gì, duy nhất một điều cô không thể đó là để mất con trai mình.
“Nghe cho kỹ.” Tiêu Tử Dao nói bằng giọng uy hiếp đầy hung dữ ở đầu bên kia: “Tôi muốn cô sáng sớm ngày mai tới công ty từ chức, sau đó mua vé chuyến bay sớm nhất rời khỏi thành phố H.”
“Không gặp được con trai thì tôi sẽ không đi đâu hết!” Phương Tuyết Nhi trả lời không chút khách khí.
“Yên tâm, sau khi cô mua vé xong vào ngày mai, tôi sẽ nói cho cô biết địa điểm chỉ định, con trai cô sẽ ở đó. Đến lúc đấy, cô có thể đưa thằng oắt con của cô đi cùng, cấm không được phép quay lại!” Tiêu Tử Dao tính toán một cách rõ ràng.
“Sao tôi có thể tin tưởng là cô sẽ giữ đúng lời hứa?” Mức độ tin cậy mà Phương Tuyết Nhi dành cho người phụ nữ này thức sự không nhiều.