Nhớ tới người phụ nữ kia, Mộc Dương Hà cầm lấy điện thoại, bấm số điện thoại nhà.
“Alô, cậu chủ, ngài có chuyện gì vậy ạ?”
Người nhận điện thoại chính là ông quản gia, trong giọng nói có vài phần gấp gáp.
Mộc Dương Hà chần chừ vài giây, muốn hỏi thăm tình hình của Phương Tuyết Nhi nhưng lại cảm thấy khó mở miệng, đành phải lấy Nhạc Bảo Bối làm cớ: “Không có việc gì, sáng nay ai đưa Nhạc Bảo Bối đi nhà trẻ thế?”
Quản gia ở đầu bên kia có hơi khựng lại rồi thở dài: “Cậu chủ, hôm qua cậu tới công ty nên không biết, cô Phương đã dẫn cậu chủ Nhạc đi rồi.”
Trong lòng Mộc Dương Hà căng thẳng, buột miệng thốt ra: “Đi khi nào? Đi đâu rồi?”
“Chắc là khuya hôm qua, sáng nay, có người làm tới phòng cô Phương thì phát hiện bức thư, còn đi đâu thì cô Phương không nói, ông chủ đã phái người đi khắp nơi tìm kiếm rồi, nhưng đến giờ vẫn không có tin tức. Hầy, cũng không biết cô Phương và cậu chủ Nhạc có bị gì hay không…”
Mộc Dương Hà không đợi ông quản gia nói xong mà đã cúp điện thoại, bước vài bước rời ngồi xuống ghế văn hóa, gọi điện thoại nội bộ kêu Lương Vỹ Lộc tới văn phòng.
Anh biết Lương Vỹ Lộc có rât nhiều bạn bè, từ trước tới nay luôn rất thông thạo tin tức, như thế mới có thể hỗ trợ tìm Phương Tuyết Nhi.
Anh sững sờ nhìn tờ giấy trong thùng ra kia, xiết chặt di động, khớp xương ngón tay trắng bệch do dùng sức.
Rốt cuộc người phụ nữ làm gì, tại sao lại đột ngột trốn đi?
… Cô đi đi, đừng tiếp tục để cô nhìn thấy cô nữa!
Bỗng nhiên, anh nhớ tới lời tối qua mình đã nói. Tối qua, anh đã mất khống chế nên mới để cô về phòng trước vì không muốn làm cô bị thương.
Chẳng lẽ cô đã hiểu lầm ý anh?
Nên chính anh là người đuổi cô đi sao?
Anh đứng bật dậy, điện thoại nắm chặt trong tay bị đập mạnh xuống đất.
Người phụ nữ này! Sao lại ngốc nghếch như thế!
Sau đó, dường như anh đột nhiên nhớ ra điều gì mà lại chán nản ngồi xuống ghế văn phòng.
Thôi, nếu cô không muốn ở nữa thì thuận theo ý cô thôi.
Mộc Dương Hà ngồi trên ghế văn phòng, ngón tay thon dài xoa bóp huyệt thái dương,
vùi vào trong suy nghĩ của mình mà không chú ý tới Lương Vỹ Lộc.
Lương Vỹ Lộc giơ tay huơ huơ trước mắt Mộc Dương Hà, nhắc nhở: “Này, người anh em! Anh gọi em tới là có chuyện cần giao cho em à?”
Mộc Dương Hà phục hồi tinh thần, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên thường ngày, trrả lời: “Không có chuyện gì, cậu ra ngoài đi!”
Lời này khiến mặt Lương Vỹ Lộc hiện lên vẻ mơ hồ.
Gọi anh ta tới rồi lại kêu anh ta đi, cậu chủ Mộc đang nhàm chán nên trêu chọc anh ta cho vui à?
Lương Vỹ Lộc oán thầm trong lòng nhưng lại không dám nhiều lời, anh ta đành phải rời đi, trước khi đi còn tỏ ra tủi thân. Tiếc là lúc này, tổng giám đốc đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, dù chỉ là một ánh mắt cũng không thèm cho anh ta.
Trong căn hộ của Tống Đường Huy, ba người đang ngồi vây quanh bàn ăn, yên lặng ăn cơm trưa.
Nhạc Bảo Bối dùng muỗng nhỏ chậm rì rì húp canh, Phương Tuyết Nhi không yên lùa cơm vào miệng, trên mặt là vẻ cô đơn sầu khổ.
Tống Đường Huy thấy thế thì ân cần hỏi: “Sao thế, ăn mà không vui vẻ gì thế, đồ ăn dở lắm à?”
“Ừ… A, không phải không phải, đồ ăn rất ngon.”
Phương Tuyết Nhi kéo ra một nụ cười.
Tống Đường Huy thấy cô không yên tâm thì không nói gì thêm, chỉ nở một cười ôn hòa: “Ăn ngon thì ăn nhiều một chút!”
Vừa nói anh ta vừa gắp rau cho Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối.
Phương Tuyết Nhi áy náy nói: “Tối qua chạy tới đây làm phiền anh, thật sự xin lỗi anh! Chúng em chỉ ở nhờ vài ngày thôi rồi sẽ mau chóng tìm phòng, chuyển ra ngoài.”
Tống Đường Huy không chút để ý: “Không sao, hai người muốn ở bao lâu cũng được, giờ phòng cũng không dễ tìm, từ từ tìm, không cần gấp gáp!”
“Ừ, cám ơn anh, Đường Huy!” Phương Tuyết Nhi đút món ăn vào miệng, ngượng ngùng hỏi: “Đường Huy, anh có biết nhà trẻ nào gần đây không? Em muốn đổi trường cho Nhạc Bảo Bối.”
Tống Đường Huy khó hiểu: “Nhạc Bảo Bối đang học ở bên kia rất tốt mà, sao tự nhiên em lại muốn đổi trường?”
Phương Tuyết Nhi suy nghĩ, quyết định nói chuyện đã xảy ra cho anh ta nghe, cô không muốn lừa gạt Tống Đường Huy.
Cô buông đũa, giải thích: “Còn nhớ lần trước em từng kể với anh là khi Nhạc Bảo Bối đi khám bệnh ở bệnh viện Mạnh Hùng từng quen biết một ông lão không?”
Tống Đường Huy gật đầu: “Nhớ chứ!”
Phương Tuyết Nhi nói tiếp: “Ông lão kia chính là ông cố Mộc. Trong khoảng thời gian này, mẹ con em ở nhờ nhà họ Mộc, được bọn họ chăm sóc rất nhiều, là do ông ấy phái người đưa đón Nhạc Bảo Bối tới nhà trẻ. Lần này rời đi, em chưa nói cho bọn họ biết nơi em sẽ đi, cũng không muốn tiếp tục có dính líu gì tới bọn họ nữa. Nhưng nếu Nhạc Bảo Bối tiếp tục học ở nhà trẻ kia thì chắc chắn họ sẽ tìm được mẹ con em, nên em muốn đổi trường khác.”
“À, thì ra là vậy” Tống Đường Huy gật đầu, cuối cùng anh ta cũng hiểu tại sao giữa cô và Mộc Dương Hà lại có loại cảm giác thân thiết như có như không thế rồi, anh ta nói: “Em yên tâm, anh sẽ nhờ người hỏi thăm giùm em, liên lạc được thì sẽ nói cho em biết.”
Phương Tuyết Nhi cảm kích gật đầu, cô nói lời cám ơn: “Vâng, Đường Huy, thật sự cám ơn anh!”
Tống Đường Huy cười nói: “Đừng khách sáo với anh như thế! Nhưng cho dù là đổi nhà trẻ cho Nhạc Bảo Bối thì em vẫn còn đang làm việc ở công ty Florina dưới trướng nhà họ Mộc mà, bọn họ vẫn có thể tìm được em thôi!”
Phương Tuyết Nhi hiểu ý gật đầu: “Vâng, nên em cũng nghĩ kỹ rồi, ngày mai em sẽ tới công ty từ chức.”
Nói xong, dường như cô rất mất mát, buồn bã: “Nhưng em khó khăn lắm mới có được công việc này, nếu cứ bị mất thế này thì thật đáng tiếc.”
Tống Đường Huy mở miệng an ủi: “Chỉ cần có tài năng thì không cần sợ không kiếm được việc làm.”
Phương Tuyết Nhi khẽ thở dài, gật đầu.
Ăn cơm xong, Tống Đường Huy tới bệnh viện vì buổi chiều có việc nên anh ta đi trước.
Phương Tuyết Nhi chủ động thu dọn bát đũa, dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ.
Nhìn thành quả lao động của mình, cô thỏa mãn thở phào một cái, rồi bắt đầu sửa soạn lại hành lý mình mang tới.
Nhạc Bảo Bối ngồi trên ghế sô pha, ôm bản vẽ hình nhân vật hoạt họa tập trung vẽ tranh, vô cùng ngoan ngoãn.
Hai mẹ con ngồi chung sô pha, không khí yên tĩnh ấm áp sau buổi trưa.
Tuy Tống Đường Huy dịu dàng lại hiếu khách nhưng ở nhờ không phải là kế lâu dài, cô vẫn nên tìm một chỗ ở mới cho mình và con.
Cô mở máy tính tìm phòng cho thuê phù hợp.
“Tích tích tích…”
Bên phải phía dưới của màn hình máy tính chớp nháy liên tục.
Nhấn vào ảnh đại diện, trong khung thoại, người có nick name “Kính” lại gửi tới một video bài hát.
Phương Tuyết Nhi cười khẽ nhấn vào video, giai điệu bài hát dân gian truyền thống đầy vui vẻ truyền ra, khiến tâm trạng và cơ thể người nghe thêm phần thư thái.
“Ánh mặt trời chiếu vào ô cửa sổ, chuông gió của cô gái nhà bên leng keng leng keng, con ve giẫm bùn, hạt mưa ngày xuân rơi trên chiếc ô, du khách say rượu mua vui, là ai đã hái bông hoa trên đầu xuống để đổi đóa hoa mới.”
Nghe xong bài hát, cô lại thấy tin nhắn đối phương gửi tới.
Kính: Hay không?
Phương Tuyết Nhi: Rất hay, người bận rộn, sao hôm nay rảnh rang online vậy?
Kính: Chuyện ở học viện thiết kế Milan đã xong lâu rồi, một thời gian ngắn nữa tôi sẽ về nước.
Phương Tuyết Nhi: Bạn là học viên của học viện thiết kế à? *Icon kinh ngạc*
Kính: Sao kinh ngạc dữ vậy?
Phương Tuyết Nhi: Trước kia chỉ biết bạn là nhà thiết kế, bạn đã cho tôi rất nhiều ý tưởng có ích, tôi cứ tưởng bạn là nhà thiết kế thời trang hàng đầu rồi, không ngờ vẫn còn là một học viên chập chững. Sau này không nên lên mặt trước mặt tôi đấy, tôi cũng coi như là đàn anh đàn chị của bạn đấy! *Icon đắc ý*
Kính: Dạ dạ dạ, chào đàn chị ạ!
Phương Tuyết Nhi: Đùa hơi lớn rồi.
Kính: Đàn chị, Phương Tuyết Nhi là tên thật à? Còn có người dùng tên thật để làm nick name sao… *Icon mắt trợn trắng*
Phương Tuyết Nhi: Đúng vậy, đây chính là chỗ đặc biệt, đây chính là chỗ siêu ngầu đấy!
Kính:…
Phương Tuyết Nhi: Không chém gió với bạn nữa, tôi còn có việc cần làm, rảnh thì nói chuyện tiếp nha!
Kính: Tuyết Nhi, chờ tôi về nước thì chúng ta gặp mặt nha!!
Phương Tuyết Nhi: Được!
Kính: Một lời đã định.
Phương Tuyết Nhi: Ừ
Đăng xuất xong, Phương Tuyết Nhi không khỏi nhớ lại lúc cô mới quen Kính.