Trong mắt Nhạc Bảo Bối lóe lên nước mắt trong suốt, cậu bé lớn tiếng nói: “Không phải! Chú Mộc thích mẹ! Chú Mộc cũng thích Nhạc Bảo Bối, chú Mộc đã nói rồi, chú ấy sẽ mãi mãi ở bên mẹ và Nhạc Bảo Bối! Chú Mộc sẽ không nói dối!”
Cậu nhóc khóc vô cùng đáng thương, trong long An Ly bỗng nhiên có một chút mềm mại.
Nhưng cô ép mình nhất định không thể nhẹ dạ, cô nhất định phải cắt đứt tất cả quan hệ của Mộc Dương Hà với hai mẹ con này!
Cô nhẫn tâm nói tiếp: “Nhạc Bảo Bối, cháu biết không, chú Mộc là chủ tịch của Thành Công, người nắm quyền tương lai của nhà họ Mộc, sao chú ấy có thể cưới một người phụ nữ bình thường như mẹ cháu được? Huống hồ mẹ cháu còn mang theo một đứa con của chồng trước như cháu. Cháu cảm thấy một đứa bé không có bất kỳ huyết thống gì với nhà họ Mộc như cháu thực sự có tư cách có thể bước vào cửa nhà họ Mộc sao?”
“Bịch” một tiếng, Nhạc Bảo Bối chạy ra ngoài không cẩn thận va vào bàn trà. Cậu bé chịu đựng sự đau đớn trên đùi, không quay đầu lại chạy ra khỏi nhà họ Mộc.
Phía sau, khóe miệng An Ly nhếch lên một nụ cười, ngược lại lại biến thành bi thương.
Bắt đầu từ khi nào cô đã biến thành bộ dạng này?
Tám năm trước, khi cô biết hết tất cả mọi chuyện từ trong miệng mẹ, cô đã không còn sự hiền lành đơn thuần nữa. Điều cô chỉ có thể làm bây giờ chỉ có báo thù mà thôi.
Vô số lần nhẹ dạ, vô số lần bức bách chính mình, cuối cùng cô đã trở thành người máu lạnh vô tình như bây giờ.
Sau khi tan làm, Phương Tuyết Nhi vô cùng lo lắng chạy đến nhà trẻ. Hôm nay tăng ca hơn một chút, vì vậy cô đến đón Nhạc Bảo Bối muộn hơn một chút.
Nhưng sau khi đến nhà trẻ, cô Trương nói với cô, Nhạc Bảo Bối sớm đã đi rồi!
Phương Tuyết Nhi lập tức luống cuống, cô cố kìm nước mắt, đang muốn đi ra tìm Nhạc Bảo Bối thì điện thoại di động vang lên, là số điện thoại bàn trong nhà gọi tới.
Lẽ nào Nhạc Bảo Bối tự về nhà rồi?
Sau khi nhận điện thoại, Phương Tuyết Nhi nhận ra quả nhiên là Nhạc Bảo Bối dùng điện thoại bàn trong nhà gọi.
“Mẹ, Nhạc Bảo Bối ở nhà một mình rất sợ, mẹ về mau lên được không?”
Phương Tuyết Nhi cũng không quan tâm đến việc dạy dỗ cậu bé, trực tiếp cúp điện thoại chạy về nhà.
Về đến nhà, vừa mở cửa ra, dáng người nho nhỏ đã nhào vào lòng cô.
“Mẹ!”
Nhạc Bảo Bối ngẩng đầu, trên mặt là dấu vết đã khóc.
Phương Tuyết Nhi vốn một bụng trách móc đã lập tức biến mất gần như không còn. Cô đau lòng sờ cái đầu nhỏ của cậu bé, ngồi xổm xuống hỏi: “Nhạc Bảo Bối sao vậy? Sao lại khóc?”
Nghe giọng mẹ, Nhạc Bảo Bối càng khóc tợn. Cậu bé bôi hết nước mắt nước mũi lên ống quần mẹ.
Phương Tuyết Nhi dịu dàng nói: “Được rồi được rồi, không khóc nữa, nói cho mẹ biết đã xảy ra chuyện gì?”
Nhạc Bảo Bối khóc đủ rồi, thút thít mở miệng nói: “Mẹ, hôm nay Nhạc Bảo Bối đi tìm chú Mộc rồi.”
Phương Tuyết Nhi hơi ngẩn người, sau đó hỏi: “Nhạc Bảo Bối đi tìm chú Mộc làm gì?”
Nhạc Bảo Bối nói ra hết mọi chuyện: “Nhạc Bảo Bối muốn đi hỏi chú Mộc rốt cuộc có yêu mẹ và Nhạc Bảo Bối hay không. Nhạc Bảo Bối muốn nói với chú ấy nếu chú ấy yêu thì đừng kết hôn với cô xấu xa kia nữa!”
Phương Tuyết Nhi chẳng biết nên khóc hay nên cười: “Nhạc Bảo Bối, không phải mẹ đã nói rồi sao, không thể gọi người ta là cô xấu xa sau lưng được! Còn nữa, con thực sự đã đi tìm chú Mộc rồi?”
Mộc Dương Hà đã là của cô ấy rồi, cô ấy còn chưa chịu từ bỏ ý đồ sao?
Phương Tuyết Nhi cắn chặt rang, sau này cô nhất định sẽ không nhường nhịn nữa. Nếu không lần sau có thể An Ly sẽ bắt nạt đến tận nhà bọn họ!
Cô dịu dàng an ủi: “Nhạc Bảo Bối ngoan, đừng khóc. Đồng ý với mẹ, sau này đừng đi tìm chú Mộc nữa.”
Nhạc Bảo Bối gật đầu.
Cô tiếp tục nói: “Còn nữa, lần sau nếu còn về nhà một mình nữa, nhất định phải gọi điện thoại cho mẹ!”
Nhạc Bảo Bối dựa đầu vào gần lòng cô, thầm thề mình nhất định phải nhanh lớn lên, như vậy mới có thể bảo vệ được mẹ, cũng sẽ không bị người ta bắt nạt nữa!
Trong lúc lơ đãng nhìn lên hộp quà trên bàn, bên trong chứa chiếc váy Tống Đường Huy tặng, sáng nay vội ra ngoài quên mang trả lại cho anh.
Bây giờ cô đã đổi ý, phải mặc nó đến tham gia lễ đính hôn của Mộc Dương Hà và An Ly!
Sau đó tiêu toàn bộ tiền tích góp chọn mua một chiếc đồng hồ cho Tống Đường Huy, là quà đáp lễ cho Tống Đường Huy.
Tới dưới lầu tập đoàn Tống thị, Phương Tuyết Nhi gọi điện thoại cho Tống Đường Huy, một lát sau anh đã đi xuống.
“Tuyết Nhi, sao vậy? Đến tìm anh gấp như vậy, có chuyện gì không?” Mặt Tống Đường Huy lộ vẻ vui mừng hỏi.
Phương Tuyết Nhi khó có dịp chủ động đến tìm anh, đối với anh mà nói, điều này là một sự ngạc nhiên rất lớn.
“Lần trước anh tặng em một sợi dây chuyền, còn tặng em một chiếc váy, vì vậy em cảm thấy em nhất định phải tặng lại anh một món đồ.” Nói rồi, Phương Tuyết Nhi đưa cánh tay để sau lưng ra trước mặt, trên tay là một túi quà được gói rất đẹp.
Cô lấy từ trong túi quà ra một chiếc hộp đưa cho Tống Đường Huy: “Tặng anh, anh mở ra nhìn xem có thích không?”
Tống Đường Huy nhận lấy hộp, mở ra, vừa nhìn đã thấy chiếc đồng hồ đeo tay kia có giá tị không nhỏ: “Đây…”
Phương Tuyết Nhi nghiêm mặt: “Nếu anh không nhận, vậy em cũng trả lại anh dây chuyền và váy là được.”
Thực ra nếu muốn trả, cô thực sự không trả lại được, vì sợi dây chuyền kia đã bị Mộc Dương Hà ném xuống dưới tầng, không biết đã bị ai nhặt rồi.
Nhưng quả nhiên những lời này rất có hiệu quả, Tống Đường Huy nhận lấy chiếc đồng hồ kia, trả lời: “Chỉ cần là em mua thì anh đều thích cả.”
Phương Tuyết Nhi thuận miệng nói: “Vậy em đeo giúp anh nhé.”
“Vậy anh có thể mang em đi cùng không?”
“Đương nhiên là được, em làm bạn gái đi cùng anh đi, nhưng… Tuyết Nhi, sao đột nhiên em lại muốn đi, lẽ nào em…”
Phương Tuyết Nhi lộ ra một nụ cười, nói: “Đường Huy, anh yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ không làm loạn. Em chỉ muốn đến xem lễ đính hôn của bọn họ mà thôi, hiếm có cảnh tượng nào lớn như vậy.”
Tống Đường Huy bỗng nắm lấy tay cô, vô cùng nghiêm túc nói: “Tuyết Nhi, ở bên cạnh anh, anh có thể cho em hôn lễ tốt hơn thế.”
Phương Tuyết Nhi chợt rút tay ra.