Là Mộc Dương Hà.
Anh đứng dậy đi đến bên cạnh Phương Tuyết Nhi nói: “Tôi đi cùng với cô.”
Phương Tuyết Nhi vội vàng xua tay: “Không cần, không cần đâu, tôi đi một mình là được rồi, các anh ở nhà đợi tôi đi.”
“Tôi không đi thì làm sao cô biết tôi thích ăn gì cho được?” Lời nói của Mộc Dương Hà tự nhiên như thật, cái lý do này khiến cô không thể phán bác nổi.
Phương Tuyết Nhi còn đang đứng nện vào thành cửa.
Mộc Dương Hà không hề để ý, anh nhấc đôi chân dài trực tiếp bước đến cửa đi ra ngoài. À, phía sau còn dính một cái đuôi nhỏ bám theo nữa.
Phương Tuyết Nhi nhìn bóng lưng của hai người một lớn một nhỏ, bèn lia ánh mắt cầu cứu về phía Lương Vỹ Lộc đang ngồi trong nhà. Nhưng đối phương cũng hết cách nhìn cô nhún nhún vai.
Phương Tuyết Nhi thở dài một hơi rồi cùng đi ra ngoài.
Ba người đi đến một siêu thị lớn liên kết thế giới, bên trong đó vô cùng đông đúc.
Phương Tuyết Nhi thành thục lựa chọn thực phẩm, Nhạc Bảo Bối thì túm chặt lấy ống tay áo của Mộc Dương Hà không buông, đôi mắt to đen lay láy của cậu bé hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh.
Rõ ràng Mộc Dương Hà không mấy thích ứng với cảnh nhiều người lạ chen chúc với nhau như vậy, đây là lần đầu tiên trong đời anh tới những chỗ như thế này.
Những đồ dùng cần thiết ngày trước, nhà họ Mộc luôn có người chịu trách nhiệm riêng đi mua. Thực phẩm thì cũng là do đầu bếp riêng và chuyên gia dinh dưỡng đi lựa.
Với tình trạng hiện giờ, người mắc bệnh sạch sẽ như anh ngoài thấy hơi chán ghét ra, thì vẫn còn một chút hiếu kỳ khi ở cùng với Nhạc Bảo Bối.
Phương Tuyết Nhi thấy mọi người xung quanh đang nhìn Mộc Dương Hà và Nhạc Bảo Bối thì bật cười: “Hai chú cháu giống hệt như đang đến kiểm tra vệ sinh ý, chẳng giống đến mua đồ ăn chút nào. Tổng giám đốc Mộc, phiền anh đi đến đằng kia kéo một chiếc xe đẩy đến đây nhé.”
Theo hướng mà Phương Tuyết Nhi chỉ, Mộc Dương Hà nhìn thấy mấy hàng xe đẩy màu bạc được xếp trật tự ngay ngắn.
Anh mang theo Nhạc Bảo Bối đi qua đó.
Sai việc cho hai người lớn nhỏ đó xong, Phương Tuyết Nhi ngoảnh lại thì thấy một quả cà chua khá tươi ngon, cô đang định với lấy thì đột nhiên bị một cánh tay khác ở bên cạnh giơ ra giành được trước.
Cô hơi bực mình ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của cánh tay đó, sau đó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chào hỏi: “Cô Trương, là cô ạ!”
Thì ra là giáo viên ở trường mầm non song ngữ quốc tế Úc Dương.
Người được gọi cô Trương là một cô gái trẻ tuổi, cô ấy vừa tốt bụng, vừa khéo dạy dỗ trẻ nhỏ, Phương Tuyết Nhi luôn rất thích cô ấy.
Cô Trương cũng mỉm cười chào hỏi với Phương Tuyết Nhi: “Chị Phương, là chị ạ! Thật khéo quá, không ngờ đến mua đồ ăn lại có thể gặp chị.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Phương Tuyết Nhi cười đáp.
Cô Trương nhìn quanh người Phương Tuyết Nhi rồi hỏi: “Nhạc Bảo Bối không đi cùng chị sao ạ?”
Phương Tuyết Nhi đang định trả lời thì đã nhìn thấy Mộc Dương Hà đẩy xe chở hàng đi đến, còn Nhạc Bảo Bối thì đang hưng phấn ngồi trong xe.
Rõ ràng đây là lần Mộc Dương Hà làm loại việc này, nên động tác đẩy xe của anh khá trúc trắc. Nhưng anh vẫn rất cẩn thận để bảo vệ an toàn cho cậu bé ở bên trong, giống như một người cha tận chức tận trách yêu thương con của mình.
Hai người nhanh chóng đi về phía Phương Tuyết Nhi, Nhạc Bảo Bối ngồi trong xe đẩy cũng đã trông thấy cô giáo của mình, nên ngoan ngãn lễ phép chào hỏi.
Cô Trương mỉm cười xoa đầu thằng bé, rồi lại nhìn nhìn người đàn ông đẩy xe. Vừa nhìn thấy cái là hai mắt cô ấy sáng lên như sao xa.
Người đàn ông trước mắt quả thật vô cùng anh tuấn, hơn nữa trên người anh còn có một loại khí chất không thể nói nên lời. Nó không khiến người ta thấy khó chịu mà ngược lại chỉ thêm hấp dẫn và huyền bí. Vả lại đôi mắt anh quan tâm nhìn Nhạc Bảo Bối, có thể nhìn ra anh là một người cha tốt.
Cô Trương có phần cảm thán nhìn “một nhà ba người” này. Ba mẹ thì là trai tài gái sắc, đẹp đôi như được trời định, bé nhỏ thì thông minh đáng yêu. Thật khiến mọi người xung quanh không ngừng ngưỡng mộ.
Cô Trương bỗng nhớ ra chuyện gì đó, cười nói: “Cuối tuần này, trường mẫu giáo chúng tôi có một hoạt động gia đình, lúc đấy chị Phương nhớ đến tham gia nhé ạ. À đúng rồi, ba của Nhạc Bảo Bối cũng cùng đến nhé ạ!”
Câu cuối cùng là nói với Mộc Dương Hà.
Phương Tuyết Nhi bây giờ mới ý thực được là cô Trương đã hiểu lầm, nên cô vội vàng làm sáng tỏ: “Không phải, cô Trương, cô hiểu lầm…”
Phương Tuyết Nhi đang định giải thích thì bị Mộc Dương Hà đi trước một bước cướp lời.
“Vâng, chúng tôi sẽ đến đúng giờ.”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp gợi cảm, quả đúng là kiểu chỉ cần nghe thấy tiếng cũng có thể ‘rụng trứng’ trong truyền thuyết.
Cô Trương hài lòng gật đầu rồi mỉm cười bước đi. Hi hi, loại trai đẹp cực phẩm này nhìn một lần đã lời rồi, nếu mà được nhìn thêm lần nữa thì là lời gấp đôi luôn.
Thấy cô Trương đã đi xa, Phương Tuyết Nhi hơi bực dọc ngoảnh đầu lại nhìn Mộc Dương Hà hỏi: “Mộc Dương Hà, anh bị bệnh thần kinh gì thế hả? Tại sao không để tôi giải thích rõ ràng với cô giáo?”
Mộc Dương Hà bình tĩnh đáp: “Cô muốn nói rõ ràng chuyện gì?”
“Đương nhiên phải nói cho rõ anh không phải là ba của Nhạc Bảo Bối!”
Phương Tuyết Nhi đến cạn lời, không phải anh ta đã biết rồi còn cố hỏi đấy chứ?
Ai ngờ Mộc Dương Hà lại đầy mặt coi thường nói: “Sau đó thì sao? Cô lại cho người ta biết Nhạc Bảo Bối không có ba, để thằng bé bị họ cười nhạo à?”
“Chuyện này…” Phương Tuyết Nhi nhất thời không biết phải nói gì.
Cô biết lời Mộc Dương Hà nói không hề sai.
Ở lớp mẫu giáo cũ của Nhạc Bảo Bối ngày trước, vì mọi người đều biết cậu bé không có ba, nên bé thường bị các bạn nhỏ chế nhạo và bắt nạt.
Bây giờ đổi một môi trường mới, cô thật sự vẫn muốn nhìn thấy cảnh tượng đó tái diễn hay sao?
Đáp án đương nhiên là không rồi.
Phương Tuyết Nhi thở dài nói: “Được rồi, coi như là tôi trách nhầm anh. Nhưng anh cũng không thể hứa suông nói sẽ tham gia hoạt động gia đình như thế được, đến lúc đó anh không đến, thì tôi phải giải thích với cô giáo thế nào đây?”
“Ai nói là tôi không đến?” Mộc Dương Hà cong khóe miệng lên nhìn Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi làm như rất hiểu nói: “Anh đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Thành Công, hàng ngày bận trăm công nghìn việc nên làm gì có thời gian tham gia mấy loại trò chơi gia đình bình thường của chúng tôi.”
Trong đôi mắt Mộc Dương Hà tràn đầy ý cười, anh chắc chắn nói: “Xưa nay tôi luôn nói lời giữ lời, tôi đã hứa là đến, thì nhất định sẽ đến. Huống chi lại là hứa với cô… và Nhạc Bảo Bối.”
Từ “Cô” của anh ta kéo dài ra khiến cho trái tim của Phương Tuyết Nhi run lên một cái, gương mặt cũng bắt đầu nóng lên, rồi cô khẽ lẩm bẩm một câu: “Tùy anh.”
Sau đó cô nhanh chóng quay đầu đi không thèm nhìn anh nữa.
Còn cậu nhóc ngồi trong xe đẩy đã vô cùng vui mừng khi nghe thấy câu trả lời của Mộc Dương Hà. Đôi mắt to tròn chớp chớp, cậu bé bắt đầu mong đợi đến hoạt động cuối tuần ngay.
Nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ của con trai, trong mắt Phương Tuyết Nhi đong đầy yêu thương, chỉ đành vui vẻ lắc lắc đầu.
Ba người đi dạo một lát cuối cùng cũng đã mua đủ đồ rồi về nhà, Lương Vỹ Lộc thấy ba người về thì hai mắt sáng lên.
Ánh mắt anh ta ai oán trách móc: “Cuối cùng thì mấy người cũng về rồi, chứ không tôi sắp chết đói rồi đây.”
Phương Tuyết Nhi cười cười, cô trấn an anh hệt như làm với Nhạc Bảo Bối nói: “Được rồi được rồi, không phải là chúng tôi đã về rồi sao. Mọi người nghỉ ngơi một lát, đồ ăn xong ngay đây.”
Nói dứt lời là cô đi ngay vào nhà bếp, chỉ còn ba người đang chờ ăn ở lại.
Không bao lâu sau, một bàn đồ ăn phong phú thơm ngon đã được bày ra.
Phương Tuyết Nhi vừa gọi ba người vào ăn, vừa cởi tạo dề ra.
Lương Vỹ Lộc và Nhạc Bảo Bối đã đói lâu rồi, nhìn thấy mâm cơm thơm phức thì sà xuống ăn ngon lành ngay.
Phương Tuyết Nhi thấy thành quả của mình được hoan nghênh như vậy thì hơi kiêu ngạo mỉm cười.
Mộc Dương Hà thì vẫn giống như lần ăn súp cay trước, anh ăn uống nho nhã lịch sự, nhưng đôi mày luôn khẽ nhíu lại của anh lúc này cũng dần thả lỏng. Có thể thấy anh cũng khá hài lòng với mùi vị của mấy món ăn dân dã này.
Nhìn dáng vẻ của anh, Phương Tuyết Nhi không nén nổi cảm thán, tầng lớp thượng lưu đúng là được giáo dục tốt, đến ăn cơm mà cũng gia giáo như vậy.
Cô lại nhìn đến Lương Vỹ Lộc, được thôi chắc Lương Vỹ Lộc lạc loài rồi.
Ăn được một nửa thì điện thoại của Lương Vỹ Lộc đột nhiên vang lên.