Trước kia Tô Lạc Nhĩ vẫn là vợ của An Vân Long, Mộc Dương Hà từng gặp bà ở Thành Công mấy lần.
Anh còn nhớ rõ Tô Lạc Nhĩ lúc đó ăn mặc hoàn toàn theo hình mẫu vợ hiền, một trời một vực so với bộ dạng bây giờ.
Điều duy nhất không thay đổi chính là gương mặt xinh đẹp không gì sánh được kia.
Tuy Tô Lạc Nhĩ là mẹ An Ly nhưng bà và An Ly lại đẹp theo kiểu hoàn toàn không giống nhau.
An Ly cho người ta một cảm giác đẹp yếu đuối mong manh, bà lại cho người ta cảm giác đẹp yêu kiều hớp hồn người khác.
Bà chuyển ánh mắt khỏi người Mộc Dương Hà, đi tới trước giường bệnh An Ly. Đưa tay đặt lên tay cô ta, nhẹ nhàng vuốt mấy cái.
Bà không ngẩng đầu, lời nói ra lại mang theo cảm giác áp bách bức người: “Mộc Dương Hà, vì sao con gái tôi lại nằm đây, hẳn không ai rõ hơn cậu chứ?”
Giọng bà nghe có cảm giác không giận nhưng lại uy nghiêm, hoàn toàn không giống như là một người so với bà chủ gia đình yếu đuối trước kia.
Từ trước đến nay không ai dám dùng giọng điệu này nói chuyện với anh, nhưng bây giờ từ đáy lòng anh cảm thấy có lỗi với An Ly, là anh không chăm sóc tốt cho cô ta, cô ta mới có thể bị thương nhiều lần như vậy.
Cho nên Tô Lạc Nhĩ dùng giọng điệu này, anh cũng không nổi giận.
Mộc Dương Hà nhìn bà ta một cái, khẽ trả lời: “Cháu biết, là cháu không chăm sóc tốt cho cô ấy.”
“Mộc Dương Hà, cậu căn bản là chưa từng quan tâm tới An Ly, tôi nói đúng không? An Ly về nước lâu như vậy, gần như ngày nào cũng liên lạc với tôi. Từ giọng nói con bé tôi có thể cảm nhận được thái độ của cô đối với con bé không còn như xưa nữa. Bây giờ hẳn là cậu đã yêu người khác.”
Câu nói của Tô Lạc Nhĩ móc thẳng vào tim anh, Mộc Dương Hà im lặng.
Tô Lạc Nhĩ cũng không che giấu sự tức giận của mình, bà tức giận nói: “Lúc trước tôi đã khuyên nó đừng quay lại, không nên quay lại, nhưng nó cứ không nghe, khăng khăng muốn về nước để gặp cậu! Con bé nói nhất định cậu cũng đang chờ nó về, chờ con bé quay về bên cạnh cậu! Con bé ngốc nghếch đến mức cho rằng qua nhiều năm như vậy cậu vẫn sẽ yêu con bé như trước!”
Nếu Phương Tuyết Nhi không xuất hiện, chắc chắn Mộc Dương Hà có thể vỗ ngực thề mà bảo đảm tình yêu của anh dành cho An Ly chưa từng thay đổi.
Nhưng bây giờ tất cả đã khác rồi.
Tô Lạc Nhĩ ngẩng đầu lên, nhìn mặt anh mà nói: “Mộc Dương Hà, An Ly yêu cậu thật sự rất không đáng!”
Bà nói rồi lấy từ túi xách nhỏ bên người ra một chồng ảnh. Đặt ảnh lên giường bệnh, Mộc Dương Hà chỉ nhìn lướt qua liền liền cảm thấy tâm can vụn vỡ!
Những bức ảnh trên đó chụp một phòng vẽ tranh, trên tường phòng vẽ treo tranh sơn dầu, toàn bộ đều viết tên Mộc Dương Hà.
Tô Lạc Nhĩ nói tiếp khiến anh đau lòng không thôi: “Năm đó sau khi An Ly bị tai nạn xe vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, tôi dẫn nó ra nước ngoài trị liệu. Khi đó dù con bé trong tình trạng hôn mê cũng một mực gọi tên cậu. Con bé ở nước ngoài mấy năm gần như đêm nào cũng bừng tỉnh trong lúc ngủ mơ, bởi vì trong mơ của nó toàn là cậu!”
Mấy năm rời xa, mới đầu Mộc Dương Hà cũng nhớ An Ly vô cùng.
Khi đó gần như đêm nào anh cũng mơ thấy An Ly, sau đó bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Nhưng về sau, thời gian trôi qua, anh dần dần chôn giấu một phần nỗi nhớ này trong đáy lòng. An Ly trở thành nỗi đau xót trong lòng không thể nói ra của anh.
Năm đó sau khi ở bên An Ly, cô ta khiến bệnh trầm cảm của anh được “chữa” khỏi.
Nhưng sau khi An Ly rời đi, bệnh trầm cảm của anh lại phát tác.
Mãi đến khi Phương Tuyết Nhi xuất hiện anh mới dần tốt trở lại.
Đồng thời thời gian ở bên Phương Tuyết Nhi, anh gần như không nhớ tới An Ly nữa.
Anh đã từng nhiều lần cho rằng bản thân đã buông bỏ được, An Ly mãi mãi sẽ không quay lại nữa.
Nhưng sau đó cô ta lại thật sự trở về, anh lại bắt đầu lâm vào sự vướng mắc.
Anh không hiểu rốt cuộc là mình yêu An Ly nhiều năm trước kia hay là yêu Phương Tuyết Nhi bây giờ.
Anh không chỉ một lần nói với chính mình, anh vẫn luôn yêu An Ly. Nhưng cách nói này đến chính anh cũng không thuyết phục được.
Bây giờ Tô Lạc Nhĩ xuất hiện ở đây, bà nói với anh những năm chia xa, An Ly không có giây phút nào là không nhớ đến anh.
Mà việc về nước cũng là cô ta khăng khăng trở về.
Cho nên bây giờ trong tình cảm giữa anh và An Ly, thật ra là anh phụ lòng cô ta trước, là anh phản bội cô ta trước.
Nhìn cô ta nằm trên giường bệnh, dáng vẻ tiều tụy, trong lòng Mộc Dương Hà vô cùng tự trách.
Giống như nói còn chưa đủ, Tô Lạc Nhĩ lại nói thêm một câu: “Mộc Dương Hà, từ sau khi An Ly về nước cậu đã không đối tốt với nó nữa, cũng không quan tâm tới nói dù chỉ là một lần. Đúng không?”
Lời Tô Lạc Nhĩ nói đúng là sự thật.
Mộc Dương Hà nhớ lúc trước anh và An Ly yêu nhau đến vậy.
Lần đầu gặp nhau anh là chủ tịch của Thành Công cao ngạo không ai bì nổi. Trên đường lái xe đến công ty anh đã bị một bóng dáng lẻ loi xinh đẹp đi ngược hướng trên lối đi bộ hấp dẫn. Bước chân của cô ta từ tốn, đi giữa trần thế lại giống như tiên nữ siêu phàm thoát tục.
Lúc đó anh ngồi trong xe nhìn cô ta, nhưng cô ta không nhìn thấy anh, cứ như vậy đi ngang qua đường lớn, tiến vào Thành Công.
Mộc Dương Hà nhanh chóng lái xe vào, không kịp đợi mà bước xuống xe, nhưng lạ không tìm thấy bóng dáng cô ta.
Sau đó An Vân Long liền đến gõ cửa phòng làm việc của anh, hỏi anh ông ấy có thể đưa con gái mình vào làm ở công ty không.
Vốn dĩ Mộc Dương Hà rất ghét những ai dựa vào quan hệ để vào công ty làm, nhưng hôm đó anh bị ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đồng ý.
Sau đó anh lại gặp lại An Ly, không ngờ cô chính là con gái của An Vân Long. Sau này cô ở lại Thành Công làm việc, cũng trở thành mối tình đầu của anh.
Bọn họ đã từng yêu nhau như vậy, nhưng bây giờ anh phản bội cô ta!
Đáng chết!
Mộc Dương Hà thầm mắng mình một tiếng trong lòng.
Bây giờ cô ta đã mất đi đôi chân, cô ta không thể mất anh nữa.
Nhìn thấy đống ảnh chụp đẹp đẽ nhưng chói mắt này, Mộc Dương Hà nói: “Bác gái, là cháu có lỗi với An Ly, là cháu không chăm sóc tốt cho cô ấy mới dẫn tới hậu quả như vậy! Nhưng cháu thề, đợi cô ấy tỉnh lại cháu nhất định sẽ không bỏ lỡ cô ấy nữa! Cháu sẽ mãi mãi quan tâm cô ấy, bảo vệ cô ấy cả đời này!”
Tô Lạc Nhĩ lạnh lùng nhìn anh một cái, cười lạnh nói: “Cậu dùng cái gì để chứng minh? Chỉ thề hời hợt như vậy sao? Kiểu thề thốt thế này trước kia cậu cũng từng nói với con bé chứ?”
Trước khi khi bọn họ yêu nhau, quả thực anh cũng từng thề non hẹn biển với cô ta như vậy. Chỉ là bây giờ cảnh còn người mất, vật đổi sao dời.
Nhưng lần này anh tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm nữa. Anh trả lời chắc chắn: “Lần này cháu tuyệt đối sẽ không nuốt lời nữa. Đợi cô ấy tỉnh lại cháu sẽ lấy cô ấy làm vợ, chăm sóc cô ấy một đời một kiếp!”
Tô Lạc Nhĩ có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này của anh, cuối cùng mặt bà cũng không căng thẳng nữa.
An Ly, em mau tỉnh lại đi! Anh sẽ lấy em làm vợ, chăm sóc em một đời một kiếp!
Anh nhìn An Ly trên giường bệnh, lại yên lặng đọc nhẩm một lần trong lòng. Nhưng cùng lúc với câu nói này, trong đầu lại không kìm được mà hiện lên gương mặt của Phương Tuyết Nhi.