Bác sĩ trả lời:
“Anh Mộc cũng gãy xương hai cánh tay, còn hơi chấn động não, nhưng vấn đề không lớn, chỉ cần qua cơn nguy kịch, rất nhanh có thể tỉnh lại.”
Cuối cùng cũng nghe được một chút tin tốt, trái tim của Phương Tuyết Nhi đã hoàn toàn yên tâm được.
Cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cảm ơn bác sĩ xong liền bảo Tống Đường Huy đẩy cô quay về phòng bệnh.
Những ngày tiếp theo, Phương Tuyết Nhi vẫn luôn nằm trong viện tĩnh dưỡng, mỗi ngày cô đều đến phòng ICU thăm Nhạc Bảo Bối. Nhưng muốn nhìn Mộc Dương Hà, cô sẽ chọn buổi tối, vì như vậy sẽ không gặp phải An Ly ban ngày sẽ đến bệnh viện thăm Mộc Dương Hà.
Hai ngày sau, Nhạc Bảo Bối và Mộc Dương Hà đều thoát khỏi cơn nguy kịch, được chuyển ra khỏi ICU đến phòng bệnh tư nhân.
Ông cụ Mộc hầu như mỗi ngày đều đến một lần, thăm Nhạc Bảo Bối và Mộc Dương Hà, thuận tiện trò chuyện cùng Phương Tuyết Nhi. ông cụ Mộc lại không bi quan như Phương Tuyết Nhi, ông vô cùng tin tưởng vào kỹ thuật của bác sĩ ở bệnh viện Mạnh Hùng. Bác sĩ nói Mộc Dương Hà và Nhạc Bảo Bối rất nhanh sẽ có thể tỉnh lại, vậy bọn họ nhất định sẽ rất nhanh tỉnh lại.
Phương Tuyết Nhi yêu cầu bệnh viện chuyển Nhạc Bảo Bối đến phòng bệnh của cô, như vậy cô cũng có thể tiện chăm sóc thằng bé, bệnh viện đồng ý yêu cầu của cô.
Hôm nay, Phương Tuyết Nhi vẫn giống như thường ngày, sau khi nói chuyện với Nhạc Bảo Bối liền đến phòng bệnh của Mộc Dương Hà.
Phòng bệnh của anh cách cô hơi xa, ở cuối hành lang.
Cô đi đến trước cửa phòng bệnh của Mộc Dương Hà nhìn, bên trong không có ai, An Ly vẫn chưa đến.
Cô đi vào trong phòng bệnh, ngồi xuống bên giường Mộc Dương Hà, đầu nhẹ tựa lên mép giường.
Người vào buổi tối năm năm trước, thật sự là anh sao?
Mới vừa ngồi xuống không được bao lâu, cửa phòng bệnh được mở ra, Phương Tuyết Nhi hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, người đứng đó là Lương Vỹ Lộc.
Trên tay Lương Vỹ Lộc xách một giỏ trái cây rất lớn, thoạt nhìn vô cùng khoa trương. Anh đương nhiên nhìn thấy Phương Tuyết Nhi tựa đầu lên mép giường, cười xấu hổ đi vào.
Lương Vỹ Lộc mở miệng nói:
“Ừm… Tuyết Nhi, tôi không nhìn thấy gì cả. Tôi chỉ đến thăm anh thôi, tôi đến xem anh ấy đã khỏe lại chưa. Sao rồi, anh ấy vẫn chưa tỉnh lại sao?”
Phương Tuyết Nhi gật đầu nói:
“Ừm, vẫn chưa tỉnh, nhưng bác sĩ nói sẽ nhanh thôi, có lẽ mấy ngày nữa.”
Lương Vỹ Lộc đặt giỏ trái cây lên bàn, đi đến bên giường bệnh, liếc nhìn Mộc Dương Hà, sau đó xoay đầu nhìn Phương Tuyết Nhi nói:
“Tuyết Nhi, về tai nạn tối hôm đó, em có nhớ gì không?”
Phương Tuyết Nhi cẩn thận suy nghĩ, nói:
“Ừm, em nhớ. Tối đó em và Dương Hà… Mộc Dương Hà, còn có Nhạc Bảo Bối cùng đứng trên đường đi bộ, bọn em đứng khoảng tầm mười mấy phút, thì có một chiếc xe lao thẳng về phía bọn em. Sếp Lương, em cảm thấy đây không phải sự cố ngoài ý muốn.”
Lương Vỹ Lộc gật đầu, nói:
“Không cần gọi anh là sếp Lương, gọi anh là Lương Vỹ Lộc hay Vỹ Lộc là được rồi. Anh đã điều tra rồi, vụ tai nạn tối đó hoàn toàn không phải là sự cố ngoài ý muốn, là có người cố ý gây ra. Nhưng hiện tại anh vẫn chưa tra ra được là ai chủ mưu chuyện này.”
Quả nhiên là có người cố ý!
Phương Tuyết Nhi giận dữ siết chặt tay, có chút kích động hỏi:
“Tìm thấy tài xế gây ra tai nạn chưa?”
Lương Vỹ Lộc gật đầu, trả lời:
“Người lái xe đâm bọn em anh đã tra được rồi, nhưng hắn sống chết không chịu khai, một mực nói bản thân uống nhiều đâm bọn em. Nhưng anh đã điều tra qua, hắn đã từng có tiền án phạm tội, vừa mới ra tù không lâu, không có năng lực kinh tế mua được chiếc xe tốt như vậy. Vậy nên, nhất định là có người mua chuộc hắn ta, hơn nữa còn cung cấp chiếc xe đó cho hắn.”
Người này rốt cuộc là ai?
Phương Tuyết Nhi không nghĩ ra, cô trước giờ không gây chuyện thị phi, cũng không gây thù chuốc oán với ai. Nếu thật sự là có ai, vậy cô chọc vào phiền lớn nhất chính là Mộc Dương Hà.
Lương Vỹ Lộc tiếp tục nói:
“Tuyết Nhi, em yên tâm đi. Mặc dù hiện giờ anh ấy tạm thời chưa tỉnh lại, nhưng anh sẽ tiếp tục điều tra giúp anh ấy. Chuyện này, anh nhất định sẽ điều tra ra chân tướng! Người hại bọn em, anh tuyệt đối sẽ không buông tha!”
Đáy lòng Phương Tuyết Nhi âm thầm thề rằng, đợi điều tra ra chủ mưu đứng sau, cô cũng nhất định sẽ không buông tha cho hắn ta!
Bỗng nhiên, cô nhớ tới một chuyện kỳ lạ khác, quyết định hỏi Lương Vỹ Lộc, nói không chừng anh ấy sẽ biết.
Phương Tuyết Nhi mở miệng nói:
“Sếp Lương… Lương Vỹ Lộc, em có thể hỏi anh một chuyện không?”
Lương Vỹ Lộc gật đầu:
“Đương nhiên có thể.”
Phương Tuyết Nhi suy nghĩ một lúc lâu, hỏi thế nào mới không bị Lương Vỹ Lộc phát hiện ra manh mối. Một lúc lâu sau, cô mới mở miệng nói:
“Cả đời Mộc Dương Hà, bên cạnh đã có bao nhiêu người phụ nữ?”
Lương Vỹ Lộc suýt nữa không nhịn được bật cười, xem ra suy đoán của anh không sai, Phương Tuyết Nhi quả nhiên vẫn rất quan tâm Mộc Dương Hà.
Lương Vỹ Lộc nín cười, nghiêm túc nói:
“Tuyết Nhi, em hỏi anh chuyện này, xem như hỏi đúng người rồi. Vốn dĩ chuyện này anh không nên trả lời em, vì em và anh ấy ai nấy đều đã đính hôn rồi. Nhưng từ sau khi em rời khỏi anh ấy, sự phiền muộn của anh ấy càng thêm nghiêm trọng. Vậy nên anh cảm thấy, trong lòng anh ấy kỳ thực rất quan tâm em, vậy nên anh ấy không muốn em rời đi.”
Anh ấy nói một tràng dài vẫn chưa nói đến trọng điểm, Phương Tuyết Nhi nóng nảy, gấp gáp cắt đứt lời anh ấy:
“Được rồi, sếp Lương, anh có thể trực tiếp nói với em, bên cạnh Mộc Dương Hà rốt cuộc đã có bao nhiêu phụ nữ được không?”
Lương Vỹ Lộc bất đắc dĩ suy nghĩ một hồi, trả lời:
“Kỳ thực anh ấy không hề có kinh nghiệm phong phú giống như bề ngoài, tình sử của anh ấy thậm chí có thể nói là một trang giấy trắng. Anh và anh ấy từ nhỏ lớn lên với nhau, những người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh ấy mà anh ấy ngoại trừ An Ly, thì chỉ có em.”
Phương Tuyết Nhi hỏi:
“Thật sự không có người khác sao? Anh nghĩ lại xem?”
Lương Vỹ Lộc bỗng nhiên nhớ ra gì đó, vì vậy nói:
“Anh nhớ ra rồi! Hình như năm năm trước, anh ấy có qua đêm với một cô gái xa lạ ở bên ngoài! Ngày hôm sau, anh ấy bảo phục vụ đưa cho cô gái đó một ngân phiếu có số tiền rất lớn. Kết quả em đoán thế nào? Cô gái đó không những đưa lại ngân phiếu cho anh ấy, còn trả anh ấy mấy đồng tiền lẻ, nói là phí cực khổ cho anh ấy! Haha…”
Phương Tuyết Nhi hoàn toàn ngây người.
Năm năm trước… Quả nhiên là anh…
“Em đừng nói, cô gái kia thật giỏi! Anh trai anh trước giờ chưa từng dính vào nữ sắc. Kết quả cô gái kia lại ném tiền cho anh ấy. Mua đêm ấy! Haha...”
Lương Vỹ Lộc vẫn tiếp tục nói, hoàn toàn không phát hiện sắc mặt của Phương Tuyết Nhi đã bắt đầu trở nên lạ thường.
“Được rồi, Tuyết Nhi, chuyện này em nhất định không được nói anh trai anh! Chuyện này anh chưa từng nói với người khác, chỉ nói với em thôi. Nếu bị anh ấy biết được, anh ấy sẽ làm thịt anh!”
Lương Vỹ Lộc nói.
Xem ra Lương Vỹ Lộc cũng giống như ông cụ Mộc, hoàn toàn không lo lắng khi nào Mộc Dương Hà mới tỉnh lại.
Sau khi Lương Vỹ Lộc rời đi, Phương Tuyết Nhi cũng trở về phòng bệnh của mình. Lúc này trong lòng cô vô cùng phức tạp, khổ tâm không nói nên lời.