Phương Tuyết Nhi kích động gọi tên Nhạc Bảo Bối. Đã hơn nửa tháng, cuối cùng Nhạc Bảo Bối cũng đã tỉnh lại.
“Mẹ… con đau…” Vẻ mặt của Nhạc Bảo Bối mang theo một sự đau đớn, nhẹ giọng làm nũng.
Lần này bị tai nạn xe, Nhạc Bảo Bối bị thương nặng nhất.
Phương Tuyết Nhi vô cùng hy vọng những vết thương kia đều ở trên người cô!
Cô đưa tay nhẹ nhàng xoa gương mặt nhỏ nhắn của Nhạc Bảo Bối, đau lòng nói: “Mẹ biết, mẹ biết con đau. Xin lỗi con Nhạc Bảo Bối, là mẹ không bảo vệ con tốt…”
Cô nói rồi nước mắt không kìm được mà chảy xuống. Mấy ngày nay Phương Tuyết Nhi gần như đã khóc khô nước mắt, con mắt cũng sưng vù lên.
Thấy Phương Tuyết Nhi khóc, Nhạc Bảo Bối lập tức giấu đi bộ dạng đau đớn của mình, tỏ ra vui vẻ vừa cười vừa nói: “Mẹ đừng khóc, Nhạc Bảo Bối không đau.”
Nghe nói như vậy, nước mắt Phương Tuyết Nhi càng không ngừng được.
Cô quẹt nước mắt trên mu bàn tay, lộ ra nụ cười nói: “Nhạc Bảo Bối ngoan, sau này ngoan ngoãn dưỡng thương, đừng chạy lung tung nữa, đợi con khỏe rồi mẹ sẽ dẫn con đi ăn thật nhiều món ngon!”
Nhạc Bảo Bối lập tức nói: “Mẹ, con muốn ăn lẩu cay!”
Phương Tuyết Nhi gật đầu: “Được, con muốn ăn cái gì cũng được, chỉ cần con đồng ý với mẹ mau khỏe lên, muốn ăn cái gì mẹ cũng dẫn con đi!”
“Vậy tôi cũng đi.”
Phía sau bỗng nhiên vang lên giọng Mộc Dương Hà, lúc này Phương Tuyết Nhi mới phản ứng được cô đã quên mất Mộc Dương Hà vẫn ở đây.
“Không được.” Cô từ chối thẳng thừng.
Anh trả lời: “Vì sao? Cho tôi một lý do.”
Phương Tuyết Nhi trả lời: “Anh đã là chồng sắp cưới của An Ly, còn tôi là vợ sắp cưới của Tống Đường Huy. Tương lai Tống Đường Huy mới là ba của Nhạc Bảo Bối. Cho nên cho dù đi cùng thì cũng là Đường Huy đi cùng chúng tôi, chứ không phải anh.”
Sắc mặt Mộc Dương Hà dần trầm xuống, đang định nổi giận, cửa phòng bệnh lại được mở ra, Tống Đường Huy đến.
“Tuyết Nhi, bác sĩ nói Nhạc Bảo Bối tỉnh rồi cho nên anh liền tới ngay! Nhạc Bảo Bối sao rồi?” Tống Đường Huy kích động nói, khoảnh khắc nhìn thấy Mộc Dương Hà lại lập tức đổi sắc.
Anh không khách sáo chút nào mở miệng nói: “Sếp Mộc, anh ở đây làm gì?”
Mộc Dương Hà sầm mặt lại: “Tôi không cần thiết trả lời câu hỏi của anh.”
Tống Đường Huy nén giận nói: “Mộc Dương Hà, hãy hiểu rõ một chút, bây giờ tôi mới là chồng sắp cưới của Tuyết Nhi! Tuyết Nhi là vợ sắp cưới của tôi, còn Nhạc Bảo Bối là con trai tôi!”
Mộc Dương Hà nhìn về phía anh, tuy đang ở thế thấp nhưng lại không giảm chút uy nghiêm nào: “Ở đây là bệnh viện Mạnh Hùng, bệnh viện Mạnh Hùng dưới trướng Thành Công.”
Cho nên anh muốn ở bất cứ chỗ nào trong bệnh viện này đều không ai có thể chống đối anh.
Ngoài Phương Tuyết Nhi.
Cô lạnh lùng nói với anh: “Mộc Dương Hà, mời anh nhanh chóng rời khỏi đây, đừng quấy rầy một nhà ba người chúng tôi đoàn tụ.”
Một nhà ba người…
Mộc Dương Hà nghe bốn chữ này, tim như bị dao cắt.
Từng có rất nhiều lần anh cũng có cơ hội trở thành một thành viên trong “một nhà ba người”, thế nhưng anh vẫn cứ lần lượt bỏ qua cơ hội quý báu này, dâng hai tay lên nhường cho Tống Đường Huy.
Lòng rơi xuống đáy vực, anh không còn sức để cãi, đẩy xe lăn chậm rãi rời khỏi phòng bệnh.
Về lại phòng bệnh không bao lâu thì An Ly liền tới. Cô cũng nghe tin Mộc Dương Hà tỉnh lại từ chỗ bác sĩ, liền lập tức chạy tới.
“Dương Hà, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!” An Ly vui mừng nói.
Trong giọng cô mang theo sự nghẹ ngào, đi tới bên cạnh Mộc Dương Hà, áp đầu vào ngực anh.
“Dương Hà…” An Ly khẽ gọi.
Trời mới biết được trong lòng cô hối hận cỡ nào về quyết định lúc đầu, cô thật không ngờ lúc mẹ mình ra tay với Phương Tuyết Nhi lại đụng Mộc Dương Hà bị thương.
“Đừng khóc.” Anh dịu dàng nói, sau đó đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt cô.
Tuy động tác dịu dàng không gì sánh được, nhưng trong lòng anh lại rối bời, tâm tư hoàn toàn không đặt trên người An Ly. Trong lòng anh lo lắng chính là Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối ở phòng bệnh đầu hành lang.
An Ly ở lại phòng bệnh chăm anh một đêm, lúc gần sáng anh bắt cô về nghỉ ngơi.
An Ly đi không bao lâu, Lương Vỹ Lộc liền tới.
Vừa vào cửa, Lương Vỹ Lộc đã cao giọng nói: “Ôi chao anh à, rốt cuộc anh cũng tỉnh lại rồi!”
Mộc Dương Hà liếc anh ấy: “Ở đây là bệnh viện, nhỏ giọng một chút không được à?”
Lương Vỹ Lộc nhún vai, đặt giỏ hoa tươi và trái cây xuống, ngồi lên giường: “Em nói này anh, anh đã tỉnh lại rồi, có một số việc nhất định em phải nói với anh.”
Mộc Dương Hà cau mày nói: “Chuyện gì?”
Lương Vỹ Lộc bỗng nhiên thu hồi gương mặt cười hì hì, nghiêm túc trả lời: “Sếp Mộc, về chuyện tai nạn xe của anh em đã điều tra rõ ràng, là bị người khác sắp đặt. Thế nhưng cho tới bây giờ tài xế gây tai nạn cũng không chịu mở miệng nói ra kẻ chủ mưu sau lưng là ai.”
Mộc Dương Hà lạnh lùng nói: “Kẻ ngu cũng biết là bị người khác sắp đặt. Cho nên cậu không điều tra ra kẻ chủ mưu sau lưng là ai còn không thấy ngại mà nói với tôi đã điều tra xong?”
Lương Vỹ Lộc bĩu môi nói: “Đó không phải là anh vẫn chưa tỉnh lại sao! Anh biết đấy, em không am hiểu nhất chính là điều tra những chuyện như thế này, em thấy việc này cũng phải do anh điều tra mới có thể lộ ra manh mối.”
Mộc Dương Hà thản nhiên hừ một tiếng: “Vậy thì không nên đánh rắn động cỏ, chuyện này cứ để lắng xuống đã, đợi tôi xuất viện sẽ bắt tay điều tra.”
Lúc này ngoài cửa lại vang lên một loạt tiếng bước chân, nghe giống như rất nhiều người đang đi về phía này.
Quả nhiên tiếng bước chân dừng lại trước cửa, hóa ra là ông cụ Mộc tới.
Theo sau ông cụ Mộc cũng có khoảng mười mấy vệ sĩ, một loạt tiếng bước chân vừa rồi chính là của bọn họ vọng lại.
Ông cụ Mộc đi vào phòng bệnh xong, đám vệ sĩ sau lưng đưa tay đóng cửa, sau đó chỉnh tề đứng đợi ngoài cửa phòng bệnh.
Mộc Dương Hà nhíu mày hỏi: “Ông nội, ông vừa đi náo động ở đâu về à?”
Ông cụ Mộc không chút hoang mang mà ngồi xuống, trả lời: “Ông không giống như cháu, không có bất kỳ phòng bị nào, bị người khác đâm từ phía sau. Từ sau khi cháu xảy ra chuyện này, ngày nào ông cũng phải mang theo vệ sĩ bên cạnh. Nếu không ông già như ông đây mà bị người khác tông sẽ không ổn như đám trẻ các cháu đâu!”
Mộc Dương Hà nhíu mày càng chặt hơn: “Ông nội, ông nói vậy là có ý gì? Ông nói cháu bị người ta đâm lén sau lưng?”
Ông cụ Mộc gõ nhẹ một cái lên đầu anh: “Cháu còn không nhìn ra? Vợ sắp cưới của cháu, An Ly, cô ta căn bản không phải là trở về vì cháu! Cô ta có mưu đồ khác! Chuyện tai nạn xe lần này tuyệt đối có liên quan với cô ta!”
Mộc Dương Hà trả lời: “Ông nội, ông không thể vì có thành kiến với An Ly mà tùy ý nói như vậy được? Ông nói chuyện tai nạn xe lần này có liên quan đến cô ấy thì cũng phải có chứng cứ rõ ràng chứ? Cháu thừa nhận tai nạn lần này đúng là bị người khác sắp đặt, nhưng tuyệt đối không thể nào là An Ly.”