Tống Đường Huy quay trở về ngồi đối diện với cô, anh ta tạch ngón tay một tiếng, nhân viên phục vụ lập tức đưa đồ ăn lên và rót rượu.
Tống Đường Huy cười dịu dàng: “Đói rồi phải không? Ăn chút đồ ăn trước nhé.”
“Em rất đói, nhưng anh gọi gấp em đến đây như vậy không phải chỉ là mời em ăn một bữa cơm đấy chứ?” Phương Tuyết Nhi không hiểu. Trong lòng cô, Tống Đường Huy không phải là người không biết chừng mực như thế.
Tống Đường Huy đáp lại: “Đương nhiên không phải, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
“Chuyện gì vậy?” Tống Đường Huy đã khơi gợi sự tò mò trong Phương Tuyết Nhi một cách thành công.
Anh ta lấy từ trong túi ra một chiếc hộp màu đen được làm rất tinh xảo. Tống Đường Huy khẽ đặt nó lên trên bàn rồi đẩy về trước mặt Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi nhìn thấy kích cỡ của chiếc hộp là đoán ra ngay. Bên trong chắc là nhẫn.
Cô cầm lấy, mở ra xem. Quả nhiên, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp, viên kim cương to tới mức chói mắt, trông cực kỳ xinh xắn.
Phương Tuyết Nhi đóng nắp hộp lại, đặt nó trở lại bàn ăn, cô hỏi: “Anh, điều này là có ý gì vậy?”
Tống Đường Huy mỉm cười: “Anh nghĩ một người đàn ông tặng nhẫn cho một người phụ nữ, thông thường là vì một mục đích, đó là cầu hôn.”
Lời nói đó không hề làm tiêu tan sự khó hiểu bên trong Phương Tiêu Ngư mà ngược lại càng khiến cô thêm nghi ngờ: “Sao đột nhiên anh lại cầu hôn em vậy?”
“Vậy em đồng ý lấy anh không?” Tống Đường Huy nhìn cô, hỏi một cách nghiêm túc.
Phương Tuyết Nhi cúi đầu, cô không dám nhìn vào mắt Tống Đường Huy. Chân tay cô luống cuống, cô im lặng một hồi lâu rồi đáp lại: “Em không thể lấy anh được.”
Cô vốn tưởng Tống Đường Huy sẽ lại thất vọng như lần trước khi bị cô từ chối. Nhưng không hề, sắc mặt của anh ta vẫn vô cùng dịu dàng và bình tĩnh giống như đã sớm biết được câu trả lời của Phương Tuyết Nhi là gì.
Tống Đường Huy tự cười chế giễu: “Anh đoán ra được là em sẽ từ chối anh.”
“Vậy tại sao anh vẫn còn làm như vậy?” Phương Tuyết Nhi cảm thấy hơi áy náy, có chút không đành lòng.
“Chỉ là anh sợ sẽ đánh mất em.” Tống Đường Huy nói bằng giọng thâm tình.
“Anh sẽ không mất em đâu, em luôn coi anh là một người bạn tốt.” Phương Tuyết Nhi nói.
Tống Đường Huy không hề khó chịu khi lời cầu hôn bị từ chối mà anh ta lại bị tổn thương bởi chính câu nói “người bạn tốt” của Phương Tuyết Nhi.
Anh hơi cúi đầu và nói: “Thực ra anh biết em có thai rồi, anh không biết người đàn ông đó là ai nhưng anh chỉ muốn em biết rằng, bất luận xảy ra chuyện gì anh đều tự nguyện đứng bên cạnh bảo vệ cho em, tự nguyện làm mọi điều vì em.”
“Sao anh biết được vậy?” Phương Tuyết Nhi vô cùng kinh ngạc.
“Anh nhìn thấy que thử thai em vứt trong thùng rác ở nhà vệ sinh nhà em, trên đó hiện rõ em đã có thai rồi.”
Tông Đường Huy nói thẳng: “Anh hi vọng người đàn ông đó xứng đáng để với tình cảm và thân xác mà em bỏ ra. Hi vọng anh ta đối xử tốt, không phụ em. Chỉ cần anh ta mang tới cho em hạnh phúc thì anh tự nguyện lùi bước.”
“Anh nghĩ quá nhiều rồi, mối quan hệ của em và ba đứa bé ở trong bụng không tốt như anh nghĩ đâu. Đứa bé này là điều ngoài ý muốn, hôm nay em vốn định tới bệnh viện giải quyết điều ngoài ý muốn này, nhưng giữa chừng thì bị anh gọi điện cắt ngang.” Phương Tuyết Nhi đặt tay lên bụng, nói bằng giọng buồn bã.
“Ngoài ý muốn?” Tống Đường Huy tỏ ra kinh ngạc, lúc này trong anh, sự dịu dàng đã được thay bằng ngọn lửa giận dữ đang bốc lên: “Điều này có nghĩa là gì vậy? Người đàn ông đó ép em sao, hắn ức hiếp em mới khiến em có thai hả?”
Nếu câu trả lời của Phương Tuyết Nhi là khẳng định thì chắc chắc Mộc Đường Huy sẽ đi giết chết thằng đàn ông không bằng loài cầm thú kia.
Phương Tuyết Nhi lắc đầu: “Không phải, là em tự nguyện, anh đừng hỏi nữa, chỉ cần em điều chỉnh lại sai lầm này thì mọi thứ có thể quay trở lại quỹ đạo của nó rồi.”
“Không được! Đứa bé này không phải của một mình em, thằng đàn ông đó dám làm thì phải dám chịu, hắn bắt buộc phải gánh trách nhiệm, em nói cho anh biết, thằng đó là thằng nào?” Tống Đường Huy nổi giận.
Phương Tuyết Nhi vẫn không nói, cô chỉ cúi đầu buồn bã.
Không biết một hồi lâu sau đó, Tống Đường Huy nghĩ ra được điều gì mà anh ta lại dò hỏi cô: “Có phải là Mộc Dương Hà không?”
Rõ ràng hai vai của Phương Tuyết Nhi đang run lên. Cô nhắm mắt lại, đôi lông mày đẹp của cô nhíu chặt, cô ngập ngừng nói: “Không, không phải.”
Cô là một người phụ nữ không giỏi nói dối, chỉ cần nói xạo là không dám nhìn thẳng vào mắt người khác.
Mặc dù nhận được câu trả lời phủ định về thân phận của ba đứa bé trong bụng cô, nhưng trong lòng Tống Đường Huy đã sáng tỏ rồi.
Nhìn bộ dạng khó xử của người phụ nữ trước mặt, anh ta cảm thấy đau lòng: “Hắn ta biết em có thai chưa?”
Phương Tuyết Nhi lắc đầu.
“Để anh đi nói với hắn!” Tống Đường Huy vừa nói vừa đứng dậy.
“Đừng! Xin anh đấy!” Phương Tuyết Nhi vội vàng chặn bàn tay đang đặt trên bàn của anh, khẩn cầu.
“Tại sao không nói cho hắn biết? Hắn ta đã hủy bỏ hôn ước với Tiêu Tử Dao rồi, chỉ cần hắn đồng ý thì hoàn toàn có thể cưới em, để em trở thành mợ chủ của nhà họ Mộc một cách danh chính ngôn thuận.”
Tống Đường Huy ngồi xuống một cách thỏa hiệp, anh ta cố gắng khiến giọng nói trở lại dịu dàng như cũ.
“Em không thèm cái chức danh mợ chủ gì đó, em chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình bình thường với Nhạc Bảo Bối thôi.” Phương Tuyết Nhi nói về mong ước của bản thân. Giờ đây Nhạc Bảo Bối đã thành ra trầm mặc, ít nói như vậy, cô không thể chịu đựng thêm bất cứ sự bất hạnh nào đổ lên người con trai mình được nữa.
“Tuyết Nhi, em ngây thơ quá, có mối quan hệ dây dưa với một người có địa vị quyền thế như Mộc Dương Hà, em cảm thấy cuộc sống của em vẫn còn có thể yên bình, bình thường được sao? Huống hồ, giờ em còn mang thai đứa con của hắn.” Tống Đường Huy lắc đầu, nói thẳng thắn.
“Nhưng em thật sự không muốn lấy đứa bé ra làm lá bài đi yêu cầu điều gì với anh ta cả, giữa chúng em là một sự sai lầm. Em không muốn tiếp tục phạm sai lầm nữa. Anh ta nói không sai, chúng em vốn không phải là người cùng một thế giới!”
Phương Tuyết Nhi nói, có lẽ mối quen biết giữa cô và Mộc Dương Hà chính là một sự sai lầm.
“Tuyết Nhi, em có biết trái tim anh đau đến thế nào khi ra sức đẩy em vào lòng của một thằng đàn ông khác không? Anh yêu em, em muốn có thể ở cạnh bên em, nhưng anh càng muốn em được hạnh phúc. Bất luận em đưa ra quyết định gì anh đều ủng hộ, nhưng anh hi vọng em hãy suy nghĩ thật kỹ.”
Tống Đường Huy nhìn cô, nói một cách thật lòng.
Phương Tuyết Nhi gật đầu, nói bằng vẻ mơ màng: “Em biết rồi, em sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Nói chuyện lâu như vậy, Phương Tuyết Nhi chẳng còn tâm trạng tiếp tục ăn uống nữa. Cô tạm biệt Tống Đường Huy, sau đó đi một mình trên đường.
Cô không biết đã đi bao lâu, khi nhìn lại thì thấy mình đã tới tập đoàn Thành Công.
Cô ngẩng đầu lên nhìn toà kiến trúc cao sừng sững. Lời nói vừa rồi của Tống Đường Huy cứ quẩn quanh trong lòng cô. Cô đứng ngẩn người ra một hồi lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí đi vào trong tòa nhà.
Phương Tuyết Nhi đi lên tầng cao nhất của tòa nhà. Cô đi tới trước quầy lễ tân.
“Xin chào, tôi muốn gặp tổng giám đốc Mộc.”
Phương Tuyết Nhi nói với cô lễ tân.
Cô lễ tân nhìn cô một cái, nói bằng giọng mất hết kiên nhẫn: “Có hẹn trước không?”
“Không.” Phương Tuyết Nhi lắc đầu.
“Không có hẹn thì không được vào.”
Cô lễ tân đã gặp quá nhiều loại phụ nữ vì các thể loại mục đích khác nhau mà tới tìm Tổng Giám đốc của bọn họ rồi. Từ chối loại phụ nữ này đã là chuyện thường như cơm bữa của cô ta.
“Tôi tìm anh ấy có việc gấp, cô nói giúp một tiếng.”
Phương Tuyết Nhi nói bằng giọng nhờ vả.