“Tôi á?” Phương Tuyết Nhi kiểu không thể tin được nhìn An Ly.
An Ly lại bình tĩnh nói: “Đúng vậy, chính là cô, bộ trang phục này là cô thiết kế, các chi tiết ẩn trong đó thế nào, không có ai rõ hơn cô, hơn nữa vóc dáng cô cũng không tệ, tôi tin là cô có thể làm được.”
Phương Tuyết Nhi vẫn lo lắng, vội vàng nói: “Nhưng tôi cảm thấy không được, tôi chưa từng catwalk, buổi trình diễn thời trang quan trọng như này, chẳng may bị tôi phá hỏng thì tôi trở thành tội đồ của công ty mất!”
An Ly khẳng định nói: “Chưa ăn thịt heo chưa thấy heo chạy à? Cô làm nhà thiết kế thời trang bao nhiêu năm, tôi chắc chắn rằng cô đã từng xem vô số show catwalk rồi, chỉ cần làm theo là không có vấn đề gì, huống chi cô còn sợ trở thành tội đồ của công ty, nhưng cô không lên, buổi biễu diên căn bản không thể tiến hành bình thường, đừng nhắc đến thành công hay không, phạm tội hay không nữa!”
“Tôi...”
“Được rồi, quyết định như thế đi.” Phương Tuyết Nhi vẫn muốn nói gì đó, lại bị An Ly ngắt lời, “Coi như cô vì công ty mà hiến thân một lần đi. Nói thật, nếu như tôi có thể đi lại thì đã đã tự mình lên rồi!”
Câu cuối cùng khiến người nghe có chút xót xa, cũng khiến Phương Tuyết Nhi không nói được gì nữa, chỉ gượng gạo gật đầu đáp ứng.
Buổi trình diễn thời trang chính thức bắt đầu, ánh đèn và âm nhạc đều hoàn hảo, đủ các loại trang phục đang được người mẫu trình diễn thu hút vô số ánh mắt, đèn flash của truyền thông không ngừng sáng lên, cả hội trường tiến hành vô cùng thuận lợi.
Hơn hai tiếng sau cuối cũng cũng đến lượt cuối cùng lên sàn diễn.
Phương Tuyết Nhi đã thay xong trang phục ở sau khán đài, cẳng thẳng đến mức toát mồ hôi tay.
An Ly an ủi nói: “Thả lỏng một chút, tôi tin cô có thể làm tốt.”
Phương Tuyết Nhi thở phào, tự động viên bản thân mình, sau đó ngẩng đầu bước ra sân khấu chữ T trong ánh mắt chú ý của tất cả mọi người.
Vừa bước ra, tất cả ánh đèn đều chiếu vào người cô gây chói mắt.
Mặc dù Phương Tuyết Nhi thiếu tự tin nhưng lại chẳng thể hiện ra ngoài, cả hội trường không mảy may nhận ra một người mới vào nghề lần đầu tiên đi catwalk, vừa xuất hiện đã thu hút vô số đèn flash, kèm theo hàng loạt lời khen ngợi.
Ngoài những người đang ở hiện trường mắt sáng lên racòn có Lương Vỹ Lộc đang ngồi trên vị trí quan trọng.
Anh ấy sửng sốt không thể tin hồi lâu, sau đó kinh ngạc nói với Mộc Dương Hà bên cạnh: “Anh, anh mau xem, kia là Phương Tuyết Nhi à? Ôi trời ơi! Đúng là đẹp ngẩn ngơ!”
Mặt Mộc Dương Hà không biến sắc, trong mắt cũng không giấu nổi sự kinh ngạc và tán dương.
Phương Tuyết Nhi trên sân khấu không nhìn thấy dáng vẻ của mình, nhưng có thể lờ mờ nghe thấy tiếng khen ngợi cùng với phản hồi của người xem ở dưới sân khấu, trong lòng bỗng thả lỏng không ít, nụ cười trên mặt càng mê người.
Ngược lại với ánh sáng chói mắt trên sân khấu, bên hậu trường của khán đài chữ T ánh đèn hơi mờ.
An Ly ngồi trên xe lăn, yên lặng ngồi ở chỗ tối tăm này quan sát tình hình ở sân khấu qua màn ảnh, nhìn dáng người của Phương Tuyết Nhi uyển chuyển, xinh đẹp, trong mắt An Ly lộ ra một loại cảm xúc phức tạp, không biết là vui hay buồn.
Trên sân khấu, Phương Tuyết Nhi đã trình diễn trang phục xong một vòng, theo thường lệ cô sẽ đi thẳng tới vị trí đầu tiên trên khán đài chữ T, chỉ cần tạo dáng rồi quay người đi vào là lần catwalk này có thể kết thúc mỹ mãn rồi.
Nghĩ vậy, lòng Phương Tuyết Nhi dường như thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt càng rực rỡ.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người có mặt ở hội trường đều tập trung vào bộ trang phục trên người Phương Tuyết Nhi, không có ai để ý tới, trên đỉnh đầu Phương Tuyết Nhi có một chiếc giá đèn treo đã lỏng, lung lay sắp rơi.
Trong nháy mắt Phương Tuyết Nhi xoay người, giá đèn treo rơi xuống đối diện với hướng mà Phương Tuyết Nhi đi.
Phương Tuyết Nhi ở phía dưới, không phát hiện tình hình này, mọi người ở dưới sân khấu lại thấy rõ rệt, không ít người kinh sợ mà hét ầm lên.
Đợi Phương Tuyết Nhi phát hiện có chuyện gì không ổn, lúc ngẩng đầu lên nhìn đã không kịp nữa rồi. Cô trợn tròn mắt nhìn giá đèn treo đang rơi xuống mình, sợ đến mức hét to một tiếng rồi nhắm chặt mắt lại.
Đột nhiên, có một lực mạnh đẩy vào người Phương Tuyết Nhi.
Cô hét lên, cơ thể bị đẩy ra rất xa, cảm giác đau đớn dự tính lại không hề tới.
Cô hoảng hốt trợn tròn mắt, phát hiện mình đang nằm trong lòng Mộc Dương Hà, lực va chạm trên mặt đất vừa rồi là anh dùng cánh tay che chắn, bảo vệ cô.
Chuyện ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra, khiến cả hội trường đều xôn xao, trong nháy mắt đã yên tĩnh lại.
Mộc Dương Hà dìu Phương Tuyết Nhi bị dọa ngây ngốc đứng dậy, ân cần hỏi: “Có bị thương không?”
Phương Tuyết Nhi sờ bản thân, hơi đờ đẫn lắc đầu.
Lúc này Mộc Dương Hà mới thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức quay đầu, giận dữ đi tới chỗ quản lý hội trường hỏi: “Chuyện này là thế nào? Lúc các người diễn tập không kiểm tra an toàn à?”
Quản lý hội trường cũng hoảng hốt, căng thẳng đến mức ấp a ấp úng: “Sếp, sếp Mộc, tôi thật sự không biết đây là chuyện gì, tất cả mọi thứ ở hội trường đều đã được kiểm tra, đều đảm bảo an toàn mà!”
“Xảy ra chuyện như này, anh còn mặt mũi nói với tôi là đảm bảo an toàn?” Mộc Dương Hà không kìm được tức giận.
Quản lý sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, thầm cảm thấy oan ức. Theo lý mà nói, tình huống như này quả thực không thể xảy ra!
Đang lúc căng thẳng lại xảy ra việc ngoài ý muốn. Một khung giá lớn bên cạnh Phương Tuyết Nhi đột nhiên đổ xuống.
Lần này cô phản ứng rất nhanh, vội vàng tránh sang phía bên cạnh, ai ngờ giày cao gót catwalk quá cao, mới bước được bước thì đã bị trẹo chân, ngã xuống mặt đất. May mà Mộc Dương Hà ở bên cạnh cô, lấy một tay đỡ cô đi chuyển sang bên cạnh, lúc này hai người mới thoát khỏi nguy hiểm.
Chỉ có điều, người quản lý hội trường kia lại không may mắn như thế, cả người bị khung giá đè lên, chưa biết sống chết ra sao.
Hội trường lập tức hỗn loạn, mọi người rối rít chạy ra bên ngoài, khắp nơi đều lộn xộn.
Lúc này, Mộc Dương Hà nhạy bén nhận thấy sự việc chẳng đơn giản, sự cố ngoài ý muốn liên tiếp kéo đến, không thể nào xảy ra ở hội trường kiểm tra an toàn nghiêm khắc. Trừ khi, có người cố ý giở trò!
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Mộc Dương Hà lập tức chú ý đến ở trong hội trường hỗn loạn, có một bóng dáng luôn ở trong góc phòng dõi theo tất cả mọi chuyện.
Mộc Dương Hà dìu Phương Tuyết Nhi đến một góc, ra lệnh cho vệ sĩ nhanh chóng đến chỗ người đáng nghi kia.
Người kia đột nhiên thấy hành vi của mình bị bại lộ, kéo thấp mũ lưỡi trai, cúi đầu muốn thừa dịp đang loạn chạy trốn.
Bởi vì hội trường đông người hỗn loạn, hành động của người kia bị hạn chế rất lớn, chen lấn hồi lâu vẫn không thể rời khỏi hội trường như ý muốn, mà vệ sĩ của Mộc Dương Hà đã đến bên cạnh gã.
Người kia chó cùng rứt giậu, không để ý đến an toàn của mọi người xung quanh, liều mạng đẩy ngã những người chắn ở xung quanh, cố gắng chen về phía trước.
Có thể làm vệ sĩ của Mộc Dương Hà đương nhiên thân thủ của mỗi người đều hơn người, cuối cùng vẫn bắt được gã kia.
Gã mặc áo đen, quần đen, mũ đen, cúi thấp đầu, bị áp tải đến trước mặt Mộc Dương Hà.Anh ra hiệu cho vệ sĩ buông gã ra, đè nén tức giận, lạnh lùng nói: “Ngẩng đầu lên.”
Người kia chần chừ vài giây, sau đó từ từ ngẩng đầu.
“Đường Uy Phong?” Phương Tuyết Nhi kinh ngạc.
Lúc này, An Ly cũng được vệ sĩ đẩy tới, nhìn tình hình hội trường cũng vô cùng khiếp sợ.
Trong mắt Mộc Dương Hà toát ra sự căm phẫn và chán ghét, cau mày hỏi: “Đường Uy Phong, tất cả những việc này đều do anh giở trò?”
Phương Tuyết Nhi tức giận, xông lên trước mặt Đường Uy Phong, lớn giọng chất vấn: “Đường Uy Phong, anh bị điên rồi à? Sao lại làm như vậy?”