Sau khi tan làm Phương Tuyết Nhi bị Tống Đường Huy chặn ở cửa công ty.
Biểu cảm trên mặt anh không dịu dàng như trước nữa mà ẩn chứa sự nghiêm túc và kiên định.
Cho nên cô cũng không hỏi nhiều mà đi theo anh lên xe. Cô biết có lẽ Tống Đường Huy có một vài chuyện muốn hỏi cô.
Xe dừng trước cổng một nhà hàng Tây.
Trong nhà hàng, Phương Tuyết Nhi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tống Đường Huy, không có tâm trạng gọi món, chỉ gọi đại một ly cà phê rồi mở miệng hỏi: “Đường Huy, có chuyện gì anh cứ nói thẳng với em đi!”
Tống Đường Huy nhìn vào mắt cô thật lâu, rốt cuộc mở miệng nói: “Tuyết Nhi, em có thể nói với anh, rốt cuộc Nhạc Bảo Bối là con của em và ai không?”
Phương Tuyết Nhi có chút sững sờ trong chốc lát, sau đó liền nở nụ cười che đi vẻ ngượng ngùng trên mặt mình.
Vấn đề này cô vẫn thật sự không trả lời được.
Phải trả lời như thế nào chứ?
Lẽ nào nói với anh năm năm trước sau khi cô phát hiện bạn trai lăng nhăng, đau lòng vô cùng liền leo lên giường một người đàn ông xa lạ, sau đó thì có Nhạc Bảo Bối?
Không không không, tuyệt đối không thể nói! Về xuất thân của Nhạc Bảo Bối, cho tới bây giờ cô vẫn không nói nửa chữ với bất kỳ ai.
Nếu như nói ra, xuất thân của Nhạc Bảo Bối nhất định sẽ bị người khác xem thường. Nói khó nghe một chút, cậu bé chính là đứa con riêng bị khinh thường nhất trong mắt những người khác.
Nhưng trong lòng cô, Nhạc Bảo Bối chính là tất cả của cô!
Bởi vì có Nhạc Bảo Bối cho nên cô mới có thể gắng gượng đến tận bây giờ.
“Xin lỗi, Đường Huy, chuyện này thật sự mãi mãi em cũng không muốn nhắc tới. Anh đừng hỏi em nữa được không?” Phương Tuyết Nhi rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói.
Tống Đường Huy đã đoán được trước là cô sẽ nói như vậy, vốn dĩ anh cũng không có ý định cưỡng cầu.
Anh cười khổ một tiếng, sau đó lấy can đảm hỏi: “Tuyết Nhi, anh biết, anh đã không chỉ một lần từng hỏi em. Nhưng hôm nay anh vẫn phải hỏi lần nữa, em có thể để anh chăm sóc em và Nhạc Bảo Bối không?”
Phương Tuyết Nhi thở dài một hơi, không lên tiếng.
Cô đã từ chối anh rất nhiều lần.
Lúc trái tim cô bị Mộc Dương Hà đâm xuyên một nhát thật đau, quả thật cô có nghĩ tới việc sẽ đón nhận Tống Đường Huy.
Nhưng sau đó cô lại đổi ý, cô cảm thấy mình có chút vô liêm sỉ, Tống Đường Huy ưu tú như vậy mà lại bị cô coi là một thứ thay thế.
Tống Đường Huy thấy cô có vẻ do dự liền nói tiếp: “Tuyết Nhi, anh nghiêm túc, anh thật sự muốn chăm sóc em và Nhạc Bảo Bối cả cuộc đời, xin em hãy cho anh cơ hội này, được không? Anh không quan tâm em có quá khứ ra sao, anh cũng không để bụng Nhạc Bảo Bối là con ai. Anh chỉ muốn có thể bảo vệ hai mẹ con em, như vậy là đủ rồi, thật đấy.”
Tống Đường Huy đã từng nghĩ tới việc từ bỏ, anh cũng thật sự đã từ bỏ.
Đã từng, anh nhường Phương Tuyết Nhi cho Mộc Dương Hà, cô suýt chút nữa đã trở thành vợ của Mộc Dương Hà.
Thế nhưng cuối cùng Mộc Dương Hà lại không quý trọng cô.
Cho dù bây giờ hay là sau này, Tống Đường Huy cũng không muốn lại từ bỏ nữa. Anh phải cố gắng giành lấy Phương Tuyết Nhi, cho dù bây giờ cô căn bản không yêu anh thì cũng không sao. Một ngày nào đó anh nhất định sẽ có được trái tim cô.
Phương Tuyết Nhi vẫn không trả lời câu hỏi của Tống Đường Huy, Tống Đường Huy coi như cô ngầm chấp nhận.
Khi đưa cô về nhà, Tống Đường Huy liền nghĩ tới chuyện hôm qua Mộc Dương Hà ở nhà cô. Không biết bây giờ Mộc Dương Hà có còn ở trên tầng hay không.
Tống Đường Huy nói: “Tuyết Nhi, có một số người căn bản không đáng để em yêu. Anh hy vọng em có thể thấy rõ điều này sớm một chút. Lên tầng nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai anh đến đón em.”
Phương Tuyết Nhi lên tầng, hôm nay Mộc Dương Hà không đến, Nhạc Bảo Bối được cô trông trẻ đón về, đang ngủ trên giường rồi.
Đang định xoay người đóng cửa lại, một cánh tay bên ngoài lại đẩy cánh cửa ra. Phương Tuyết Nhi giật mình kinh hãi, nhìn thấy người ngoài cửa là Tống Đường Huy.
Phương Tuyết Nhi ngạc nhiên hỏi: “Đường Huy? Sao anh vẫn chưa đi?”
Tống Đường Huy vừa mới đưa Phương Tuyết Nhi đến nhà đã chuẩn bị rời đi. Nhưng không biết vì sao anh cảm thấy trong lòng rất loạn, lại lên nhà cô sau khi Phương Tuyết Nhi vào thang máy.
Tống Đường Huy trả lời: “Đột nhiên muốn lên thăm Nhạc Bảo Bối.”
Thực ra anh chính là muốn xác nhận nghi ngờ trong lòng. Anh muốn lên xem thử rốt cuộc Mộc Dương Hà có ở đây hay không.
Tống Đường Huy đi vào nhà nhìn xung quanh một hồi, không phát hiện bóng dáng của Mộc Dương Hà. Trong phòng cũng không có bất kỳ dấu vết nào của đàn ông, tất cả thoạt trông rất bình thường.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng Nhạc Bảo Bối ra, cậu bé đang ngủ trên giường rất say. Bỗng nhiên Tống Đường Huy nhìn thấy trên đầu giường để một chiếc đồng hồ đeo tay rất đắt tiền.
Là một chiếc đồng hồ đeo tay của nam, tối qua khi Mộc Dương Hà ở đây với Nhạc Bảo Bối đã tháo đồng hồ ra để đó, quên mang đi.
Tống Đường Huy chớp mắt liền biết chiếc đồng hồ kia là của ai.
Trong lòng anh vô cùng khó chịu. Lẽ nào Phương Tuyết Nhi thật sự ở bên Mộc Dương Hà?
Nghĩ đến chuyện này, Tống Đường Huy liền cảm thấy mình dần dần mất đi lý trí.
Anh xoay người bước nhanh ra khỏi phòng, không hề báo trước, Phương Tuyết Nhi bị Tống Đường Huy đẩy ngã nhào xuống ghế sofa, môi của anh cuồng nhiệt hôn lên môi cô.
“Tuyết Nhi… Vì sao… Vì sao…”
Vì sao người em yêu lại là Mộc Dương Hà mà không phải anh?
Giọng nói của Mộc Dương Hà tiết lộ ra một sự tuyệt vọng, Phương Tuyết Nhi bị anh đè dưới người gần như không thở được. Cô vừa tức giận vừa hoảng sợ, không ngừng đẩy ra: “Đường Huy, anh thả em ra…”
Động tác của Đường Huy bắt đầu trở nên thô bạo, tay anh đưa lên cổ áo của cô, bắt đầu cởi cái cúc áo đầu tiên cô mặc.
“Bốp!”
Một âm thanh vang lên, mặt Tống Đường Huy tức thì đỏ sưng lên. Ngay sau đó cả người anh cũng bị Phương Tuyết Nhi dùng hết sức đẩy ngã xuống đất.
Xoa cái chân bị đau, anh từ từ ngồi dậy, ý thức tỉnh táo không ít, lập tức ủ rũ vô cùng.
Trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, anh đã hai lần đối xử thô bạo với Phương Tuyết Nhi. Rõ ràng trong lòng anh không muốn làm như vậy, nhưng vì sao luôn không thể khống chế được bản thân.
Trước khi gặp Phương Tuyết Nhi, hoặc là trước khi tiếp xúc với cô, Tống Đường Huy chưa từng thô bạo như vậy, chưa từng có.
“Xin lỗi, Tuyết Nhi.” Tống Đường Huy hối hận vô cùng, hận không thể cho mình vài cái tát.
Mắt Phương Tuyết Nhi đỏ lừ, cô la lớn: “Anh ra ngoài! Đi đi!”
Tống Đường Huy miễn cưỡng ra khỏi nhà.
Mãi đến khi dưới tầng phát ra tiếng động cơ ô tô, Phương Tuyết Nhi mới giật mình anh đã đi xa rồi.
Lúc mới quen Tống Đường Huy, rõ ràng anh không như vậy, cô chưa từng nghĩ anh lại có thể đối xử thô bạo với cô như vậy.
Cho dù là vì nguyên nhân gì, anh cũng không có lý do gì đối xử với cô như vậy! Xem ra sau này cô nên tránh xa anh một chút.
Một thời gian rất dài Tống Đường Huy cũng không tìm Phương Tuyết Nhi nữa, sau khi đối xử thô bạo với cô, anh không có mặt mũi nào đối mặt với cô nữa.
Thời gian một tháng cứ trôi qua bình thường như vậy.
Hôm nay bên phía công ty lắp đặt thiết bị gọi điện cho Phương Tuyết Nhi, nói là nhà đã trang trí xong, đồng thời cũng đã lắp đặt xong hơn một tháng rồi.
Bây giờ đã có thể trực tiếp dọn vào ở, bảo Phương Tuyết Nhi sau khi tan việc thì đến nghiệm thu.
Sau khi tan làm Phương Tuyết Nhi chạy nhanh đến đó.