Mục lục
Đêm khuyu tổng tài đến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 22: MỘC DƯƠNG HÀ, TÔI KHÔNG CÓ

“Rốt cuộc cô cũng biết về nhà rồi à?” Trong giọng nói của Mộc Dương Hà không nghe ra một tia tình cảm nào, lạnh lẽo tới mức không khí như muốn đóng băng.

Phương Tuyết Nhi không thèm để ý tới lời nói của anh, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Nhạc Bảo Bối đâu rồi?”

“Thằng bé ngủ rồi.”

Phương Tuyết Nhi gật đầu, chuẩn bị lên phòng ngủ kiểm tra một chút.

Khi đi ngang qua Mộc Dương Hà, cổ tay cô bị anh nắm chặt.

Mộc Dương Hà chất vấn cô với thái độ lạnh lùng: “Cô còn biết phải tới xem thằng bé à?”

Phương Tuyết Nhi mất kiên nhẫn nói: “Anh có ý gì?”

Mộc Dương Hà cười lạnh một tiếng: “Tối qua đi cả đêm không về nhà, hôm nay lại về vào giờ này, nếu không phải tôi phái người đi đón thằng bé thì thằng bé đã bị vứt ở nhà trẻ không ai trông chừng rồi.”

Mộc Dương Hà dùng sắc mặt tối tăm nhìn Phương Tuyết Nhi, từng chữ từng câu vô cùng tàn nhẫn: “Nói đi, tối qua cô đi đâu, ở cùng với ai, làm gì?”

Anh không ngừng đặt câu hỏi, hoàn toàn không nhận ra trong lời nói của mình nồng nặc mùi ghen tuông.

Tối qua, Tống Đường Huy đưa hai mẹ con cô rời đi, cảnh tượng kia không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Mộc Dương Hà. Nghĩ tới hình ảnh tối qua cô có thể ở cùng với Tống Đường Huy, anh phẫn nộ vô cùng.

Phương Tuyết Nhi bị dáng vẻ hung dữ vênh váo của Mộc Dương Hà chọc giận, dùng sức giãy khỏi cánh tay đang nắm chặt của anh, nói: “Tôi đi đâu, ở với ai, làm gì cũng đều không liên quan tới anh. Anh nghĩ mình là ai, dựa vào đâu mà muốn quản lý tôi.”

“A!”

Cùng tiếng hét hoảng sợ vang lên, thân thể bị Mộc Dương Hà lôi kéo, ngã xuống ghế sô pha.

Mộc Dương Hà đè lên người cô, dùng tư thái trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm cô. Trong con ngươi vốn dĩ luôn lạnh băng u ám lại bắt đầu bùng lên ngọn lửa không thể nào kiềm được.

Phương Tuyết Nhi sợ hãi nhìn anh: “Anh, anh muốn làm gì?”

Khóe miệng Mộc Dương Hà nhếch lên một nụ cười lạnh đầy tà mị: “Tôi muốn làm gì à, hừ, tôi muốn để cô xem thử rốt cuộc tôi có tư cách quản cô không.”

Nói xong, bàn tay to lớn của Mộc Dương Hà phủ lên ngực của Phương Tuyết Nhi, dùng sức xé rách quần áo của cô.

Phương Tuyết Nhi liều mạng đẩy anh ra nhưng không thể, cô la to: “Đừng mà, thả tôi ra!”

“Thả ra? Người phụ nữ không biết liêm sỉ như cô, chưa kết hôn mà đã sinh con, đầu tiên là liếc mắt đưa tình với Đường Uy Phong, sau đó còn dây dưa không rõ với Tống Đường Huy, đi cả đêm không về nhà. Không phải cô thiếu hơi đàn ông sao? Hôm nay tôi sẽ cho cô được như nguyện.”

“Tôi không có, Mộc Dương Hà, tôi không có mà!”

Phương Tuyết Nhi dùng sức chống cự, dùng sức lôi kéo quần áo của mình để bảo vệ cơ thể và phần ngực dần dần lõa lồ của mình.

Nhưng dù cô đã dùng bao nhiêu sức chống cự thì cũng là vô ích, cô mảnh mai yếu ớt như thế sao có thể là đối thủ của Mộc Dương Hà!

Rất nhanh, áo cô đã bị xé nát, áo ngực màu trắng lộ ra bên ngoài.

“Tôi xin anh! Mộc Dương Hà, thả tôi ra đi, van xin anh thả tôi ra!”

Phương Tuyết Nhi gần như là kêu rên để cầu xin tha thứ, nhưng người đàn ông phía trên cũng không hề mảy may như cũ.

Xương quai xanh tinh xảo của cô, da thịt trắng nõn trước ngực, hai bầu vú mê người cùng khe ngực quyến rũ…

Tất cả những thứ trước mắt kích thích mạnh cảm quan của Mộc Dương Hà, lý trí của anh dần dần bị rút ra, dục vọng điều khiển toàn thân anh.

Người dưới thân anh vẫn liều mạng phản kháng, anh cúi người xuống, vùi đầu vào thánh địa mềm mại kia, tham lam hôn lấy nó.

Phương Tuyết Nhi kịch liệt phản kháng, dần dần biến thành sự chống đẩy vô lực trong tuyệt vọng, trong ánh mắt cô trống rỗng, nước mắt không ngừng chảy xuống, cho đến khi cô không còn bất kỳ hành động nào nữa, để mặc Mộc Dương Hà xâm chiếm từng tấc da thịt trước ngực mình.

Bỗng nhiên, Mộc Dương Hà cảm thấy người trong ngực thẫn thờ, ý thức của anh mới trở về được một chút.

Anh cứng ngắc ngẩng đầu từng chút từng chút, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt đầy tuyệt vọng, đầm đìa nước mắt của Phương Tuyết Nhi.

Mộc Dương Hà đấm mạnh một quyền lên ghế sô pha, cuối cùng anh cũng buông cô ra, sau đó đứng lên rồi ngồi xuống bên cạnh.

Anh cúi đầu, vẻ mặt mơ hồ.

Phương Tuyết Nhi chậm chạp ngồi dậy, lặng lẽ chảy nước mắt, kéo quần áo đã rách nát không thể che đậy thân thể, bất lực co người lại, ôm chân, tự bao bọc bản thân.

“Vì sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy…” Im lặng một hồi lâu, Phương Tuyết Nhi mới dùng giọng nói vừa khàn khàn vừa nức nở hỏi nhỏ.

Mộc Dương Hà cúi đầu, mắt nửa khép, không trả lời cô.

Vì sao ư?

Chính anh cũng không biết!

Mỗi lần nhìn thấy Phương Tuyết Nhi ở chung với người đàn ông khác, trong lòng anh lại bùng lên lửa giận không áp chế nổi, ngọn lửa này cũng sắp thiêu cháy anh rồi!

Đặc biệt là khi đã nhìn thấy cô ở chung với Tống Đường Huy.

Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt Tống Đường Huy nhìn cô, anh hận không thể giết chết tên đàn ông kia ngay lập tức.

Tống Đường Huy là thứ gì, cả nhà họ Tống đều là kẻ bại trận dưới tay Mộc Dương Hà anh. Chỉ cần anh muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cả gia tộc bọn họ muôn đời muôn kiếp không thể trở mình được, từ đó về sau cũng không thể ngóc đầu được nữa!

Hiện tại, Tống Đường Huy lại dám ngấp nghé người của anh.

“Mộc Dương Hà” Phương Tuyết Nhi thấy anh không trả lời thì không biết cô lấy dũng khí từ đâu mà tiếp tục hỏi: “Ở trong lòng anh, Phương Tuyết Nhi tôi đê hèn như thế sao, anh chán ghét tôi tới thế sao?”

Trong lòng anh nghĩ ngợi trăm ngàn lần, trước giờ, anh luôn cao ngạo, lạnh lùng, quả quyết, chưa bao giờ gặp tình huống không thể đoán ra tâm ý của mình như thế.

Bỗng nhiên, trong đầu anh hiện lên một gương mặt dịu dàng, thâm tình.

Cuối cùng anh đứng lên, không nhìn cô nhưng giọng nói lãnh lẽo của anh lại lọt vào tai Phương Tuyết Nhi: “Cô đi đi, đừng tiếp tục để tôi nhìn thấy cô nữa!”

Nói xong, anh mặc kệ người phụ nữ vẫn cuộn mình trên ghế sô pha rồi xoay người rời đi.

Phương Tuyết Nhi ngồi tại chỗ một mình, không nói lời nào.

Im lặng suy nghĩ hồi lâu, cô mới đứng lên đi vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc.

Đêm đó, cô lập tức dẫn Nhạc Bảo Bối đang ngủ mơ màng rời khỏi nhà họ Mộc.

Ngày hôm sau, trong nhà họ Mộc.

“Tìm được chưa?”

“Không có ông chủ ơi! Cậu chủ Nhạc không có tới nhà trẻ.”

“Công ty thì sao, đã tìm chưa?”

“Tìm rồi ạ, hôm nay cô Phương cũng không đi làm!”

“Đi! Đi tới chỗ con bé thuê trước kia xem thử đi!

“Cũng đi rồi ạ, phòng đó đã có người khác thuê lâu rồi. Cô Phương và cậu Nhạc cũng không có ở đó!”

Một buổi sáng, nhà họ Mộc rối loạn tới mức người ngã ngựa đổ. Từ trên xuống dưới bận bịu không ngừng.

Vì khi ông cố Mộc vừa thức dậy, ông tức khắc nhìn thấy thư từ biệt của Phương Tuyết Nhi để lại.

Thư rất ngắn, chỉ vài hàng chữ thôi, nội dung là cô dẫn Nhạc Bảo Bối đi, cảm ơn ông đã chăm sóc trong khoảng thời gian này, cũng không nói mình sẽ đi đâu.

Việc này khiến ông cố Mộc lo lắng, nhanh chóng kêu người đi khắp nơi tìm kiếm.

Nhưng mấy tốp người rồi cũng đều không có kết quả.

Ông cố Mộc gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, lo lắng thở dài không ngừng trong phòng khách: “Hầy, rốt cuộc là sao thế này? Hơn nửa đêm, một cô gái dẫn theo một đứa nhỏ ra ngoài, nguy hiểm cỡ nào, mong là không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.”

Trên tầng cao nhất tập đoàn Thành Công, văn phòng tổng giám đốc.

Mộc Dương Hà đang ký tên lên văn kiện Lương Vỹ Lộc mang tới.

Lương Vỹ Lộc ở bên cạnh cẩn thận hầu hạ, anh ta cảm thấy hôm nay tổng giám đốc Mộc rất khác thường.

Bình thường Mộc Dương Hà xử lý công việc, ký tên văn kiện đều là chuyện dễ dàng nhanh chóng, không có chút chậm trễ nào.

Hôm nay dường như vị giám đốc này chút không yên lòng, mấy lần đều để anh ta phải nhắc nhở, nếu không Mộc Dương Hà sẽ ký sai chỗ.

Cậu Mộc sắp ôm người đẹp về nhà nên mới thế à, rốt cuộc là sao… Trong lòng Lương Vỹ Lộc cảm thấy khó hiểu.

“Được rồi, cậu mang đi đi!”

Mộc Dương Hà thở phào nhẹ nhõm, khép văn kiện đã ký lại, cất bút ký tên đi.

Lương Vỹ Lộc vừa xem văn kiện vừa đi ra ngoài, đột nhiên lại như nhìn thấy chuyện buồn cười mà cười ha ha lên rồi quay người lại.

Anh ta trêu chọc: “Em nói này tổng giám đốc Mộc, anh đổi tên thành Phương Tuyết Nhi từ khi nào thế nào?”

Mộc Dương Hà lạnh lùng nhìn Lương Vỹ Lộc, trong đôi mắt lạnh tràn đầy sự khó hiểu.

Lương Vỹ Lộc cười, mở văn kiện vừa ký ra cho Mộc Dương Hà xem.

Dưới chỗ ký tên của tổng giám đốc là nét chữ cứng cáp có lực của Mộc Dương Hà, nhưng nội dung lại là: Phương Tuyết Nhi.

Nhất thời tim Mộc Dương Hà đập mạnh và loạn nhịp, anh cố gắng che giấu cảm xúc trong mất, không chút chần chờ mà xé bản kế hoạch xuống, ném nó vào thùng rác.

Sau đó, anh lãnh đạm, nghiêm túc nói với Lương Vỹ Lộc: “In một phần bản kế hoạch vừa rồi nữa rồi mang tới đây.”

Khóe miệng Lương Vỹ Lộc không giấu được nụ cười, cố gắng kiềm nén tính hóng chuyện trong lòng, đi ra khỏi văn phòng.

Mộc Dương Hà đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn ra ngoài, nhớ lại buổi tối hôm qua, gương mặ đầm đìa nước mắt và thân thể trắng nõn của Phương Tuyết Nhi, hình ảnh đó không thể xua tan khỏi tâm trí anh.

Tối hôm qua, anh đã rời khỏi nhà, trực tiếp tới công ty ở một đêm, một đêm cũng chưa chợp mắt.

…Ở trong lòng anh, tôi đê hèn tới mức đó sao, anh chán ghét tôi đến thế sao?

Lời nói đầy nức nở của người phụ nữ kia cứ quanh quẩn bên tai anh.

Mình chán ghét cô ấy sao?

Không, anh chỉ chán ghét khi cô ở chung với người đàn ông khác thôi.

Chết tiệt, từ lúc nào mà người phụ nữ kia lại khiến anh để ý như thế…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK