Tống Đường Huy khẽ nhíu mày, anh không biết nên nói thế nào mới có thể trấn an tâm trạng của tên côn đồ đó, mới có thể bảo vệ Phương Tuyết Nhi không bị tổn thương.
Suy tư rất lâu, anh mới lên tiếng lần nữa: “Lưu Mạnh, nếu anh bằng lòng thả Tuyết Nhi ra, chúng tôi có thể chịu trách nhiệm về tiền chữa trị của vợ anh. Tiền sinh hoạt và học tập của con anh, tập đoàn Tống thị chúng tôi cũng có thể giải quyết toàn bộ. Chỉ cần anh cam đoan không làm tổn hại cô ấy!”
Anh run run nói ra câu nói cuối cùng này. Anh không cách nào tưởng tượng nổi nếu Phương Tuyết Nhi thực sự bị Lưu Mạnh tổn thương, anh phải làm gì.
Không biết có phải ông trời thương hại Tống Đường Huy hay không, lời của anh lại có hiệu quả.
Tay của Lưu Mạnh hơi buông lỏng, kích động hỏi: “Anh nói thật sao? tập đoàn Tống thị thực sự sẽ chịu mọi chi phí chữa trị của vợ tôi?”
Thấy có hi vọng, Tống Đường Huy lập tức đáp: “Đương nhiên là thật, tôi dùng nhân cách của tôi để đảm bảo!”
“Leng keng” một tiếng, con dao trong tay Lưu Mạnh rơi xuống đất, Phương Tuyết Nhi nhân cơ hội thoát ra, cố gắng chạy ra khỏi con hẻm.
Tống Đường Huy cũng lao tới, vài giây sau, cô yếu ớt ngã vào lòng anh.
Lúc này, tất cả sự bình tĩnh, nhẫn nại giả vờ đều đã được gỡ bỏ. Phương Tuyết Nhi nằm trong lòng anh, òa khóc nức nở.
May mà anh tới, may mà cô thoát được.
Cảnh sát lập tức lao vào hẻm nhỏ bao vây Lưu Mạnh. Hắn bị còng tay rồi giải đi.
Trong sự chú ý của mọi người, Tống Đường Huy ôm Phương Tuyết Nhi lên xe. Dáng vẻ nhỏ bé của Phương Tuyết Nhi ngồi co ro ở ghế sau, rõ ràng cô chưa thoát khỏi chuyện lúc nãy, ánh mắt vẫn rất hốt hoảng.
Tống Đường Huy khẽ thở dài, lái xe về nhà họ Tống.
Vừa mở cửa ra, Nhạc Bảo Bối liền chạy tới. Cậu bé nhào vào lòng mẹ, muốn làm nũng, lại phát hiện khóe mắt của mẹ ầng ậng nước.
Vừa rồi khi chú Tống rời đi, cậu bé phát hiện sắc mặt của chú không ổn lắm, cậu bé đoán được có thể mẹ đã xảy ra chuyện, cho nên vẫn không chịu ngủ, ngồi ở phòng khách tầng một chờ mẹ và chú Tống trở về.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Nhạc Bảo Bối lo lắng hỏi. Cậu bé cố gắng ôm lấy chân của mẹ, muốn an ủi mẹ.
Phương Tuyết Nhi khom người xuống, ôm cục cưng vào lòng: “Nhạc Bảo Bối ngoan, mẹ không sao, mau đi ngủ đi.”
Nói xong, Tống Đường Huy liền gọi vú em đưa Nhạc Bảo Bối về phòng, còn anh ôm Phương Tuyết Nhi lên tầng.
Phương Tuyết Nhi không từ chối, thuận theo khoác tay lên vai anh.
Đến phòng của Tống Đường Huy, anh lấy hòm thuốc từ trong ngăn kéo ra.
“Suýt chút đã quên anh là bác sĩ.” Phương Tuyết Nhi gắng gượng lộ ra nụ cười mỉm.
Đã yếu đến mức như vậy còn giả vờ không sao. Cô như thế càng khiến Tống Đường Huy thêm đau lòng.
Anh mở hòm thuốc ra, lấy thuốc khử trùng và bông gòn, nhẹ nhàng lau trên cổ cô.
“Đau không?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Phương Tuyết Nhi rưng rưng nước mắt, lắc đầu: “Vẫn ổn.”
Động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng, lau sạch toàn bộ vết máu trên cổ cô, sau đó cắt một miếng vải xô băng vết thương lại.
Phương Tuyết Nhi vươn tay lấy chiếc gương trên bàn, soi vết thương của mình, giả vờ chê bai: “Xấu quá đi.”
Tống Đường Huy bị cô chọc cười, trong lòng cũng nhẹ nhõm một chút.
“Được rồi, ngủ sớm đi.” Anh lại ôm cô về phòng của cô, đặt một nụ hôn lên trán cô: “Nhanh ngủ đi. Trong khoảng thời gian này em đừng đến công xưởng nữa, chuyện bên đó anh sẽ sắp xếp trưởng bộ phận Trương đi giám sát, em yên tâm rồi chứ?”
Phương Tuyết Nhi yếu ớt gật đầu.
Ngày hôm sau, Tống Đường Huy thức dậy rất sớm, anh đến đồn cảnh sát.
Lưu Mạnh bị nhốt trong phòng tạm giam, một đêm không ngủ, hắn thoạt nhìn vô cùng tiều tụy. Nhìn thấy Tống Đường Huy tới, hắn lập tức đứng lên, vội vàng nói: “Sếp Tống, anh còn nhớ chuyện tối qua đã đồng ý với tôi không? Anh nhất định phải giúp vợ tôi!”
Nói thật, Tống Đường Huy rất đáng ghét người đàn ông này.
Rõ ràng hắn bắt người anh yêu nhất, anh vẫn phải giúp hắn chăm sóc vợ con.
Nhưng anh chưa bao giờ biết nuốt lời, đương nhiên sẽ thực hiện lời hứa.
Thế nhưng Lưu Mạnh này phải ở trong nhà lao cả đời đừng mong đi ra.
Trước kia anh rất ghét cách làm như thế, anh chán ghét dùng tiền tài và quyền lực đạt được mục đích nào đó. Nhưng bây giờ vì Phương Tuyết Nhi, anh không ngại biến chính mình thành người anh đã từng ghét nhất.
Vì cô, ngay cả giấc mơ anh đều từ bỏ, quay về nhà họ Tống kế thừa gia nghiệp, chính là vì có thể có thực lực chống lại Mộc Dương Hà, có thể nỗ lực giành được Phương Tuyết Nhi.
Hiện tại, thành công đã không còn xa nữa.
Tống Đường Huy nhìn Lưu Mạnh qua lưới sắt, trả lời: “Chuyện đã đồng ý tôi đương nhiên sẽ làm được. Nhưng anh cũng phải trả giá đắt với những gì mình đã gây ra.”
Lưu Mạnh cười ngồi trên đất, giọng của hắn cực thấp, như trút được tất cả gánh nặng: “Không sao cả, chỉ cần vợ con tôi có thể sống khỏe mạnh, tôi có thế nào cũng không sao...”
Buổi tối, sau khi Tống Đường Huy về đến nhà, anh đã nói kết quả xử lý cho Phương Tuyết Nhi biết.
Phương Tuyết Nhi không có phản ứng gì lớn đối với cách xử lý này, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Cảm ơn anh.”
Anh đã làm nhiều điều vì cô như vậy, cô nợ anh nhiều lắm, chỉ có thể dùng cả cuộc đời còn lại để trả.
Lễ đính hôn chính thức diễn ra, nhà họ Tống giống nhà họ Mộc, mời tất cả các nhân vật có mặt mũi trong thành phố đến dự.
Trong buổi lễ đính hôn trọng đại không còn chỗ ngồi.
Phương Tuyết Nhi mặc một chiếc váy voan màu trắng tiến vào, chiếc váy này thoạt nhìn khá giống váy cưới, làn váy đặc biệt lớn, trên làn váy đính kim cương, tỏa sáng lấp lánh trong ánh đèn pha rọi xuống. Cô mang một đôi giày cao gót thủy tinh như một cô công chúa đi vào tầm mắt của mọi người.
Mọi người nhao nhao bàn tán, Tống Đường Huy đã cưới được công chúa về nhà, bằng không tại sao cô lại đẹp siêu thực đến vậy.
Tống Đường Huy mặc vest tuxedo phối hợp với quần tây thẳng, đứng ở đầu kia thảm đỏ, nhìn Phương Tuyết Nhi đang chậm rãi đi về phía anh.
Nhạc Bảo Bối đứng bên cạnh anh, cầm trên tay một lẵng hoa, cười híp mắt nhìn mẹ.
Phương Tuyết Nhi cố gắng nhìn về phía mọi người, ra vẻ cười tươi rạng rỡ, chậm rãi bước về phía bên kia thảm đỏ.
Cô cách anh ngày càng gần... Một bước... Hai bước...
Chợt phía sau truyền đến tiếng gào thét: “Phương Tuyết Nhi! Cô đứng lại đó cho tôi!”
Cô kinh ngạc quay đầu, thấy vùng sáng ở phía cửa xuất hiện một bóng người cao to.
Hình bóng đó là... Mộc Dương Hà.
Anh mặc vest thẳng tắp, bước nhanh đến trước mặt cô, bắt lấy tay cô.
Trước mắt bao người, trong tiếng xì xào, anh nói với âm lượng tất cả mọi người đều có thể nghe thấy: “Phương Tuyết Nhi, đi theo tôi!”
Phương Tuyết Nhi kinh ngạc một giây, sau đó lập tức hất tay anh ra, sắc mặt khó coi: “Mộc Dương Hà, anh điên rồi à!”
Mộc Dương Hà lại bắt lấy tay cô, gằn giọng: “Đi theo tôi!”
Thế nhưng một giây sau, cổ áo của anh bị nắm lấy, khuôn mặt trúng một cú đấm, trọng tâm không vững lùi về phía sau mấy bước.