Anh ta lôi chiếc điện thoại ra nhìn dòng tin nhắn, biểu tình lập tức trở nên vui vẻ mờ ám. Sau đó anh ta và qua loa mấy miếng cơm rồi cáo từ rời đi.
Phương Tuyết Nhi chỉ mong sao bọn họ có thể mau chóng đi về, nên cô không ngừng gật đầu. Nhưng Mộc Dương Hà ở bên cạnh thì lại nhàn nhạt lên tiếng: “Muộn thế này rồi cậu còn đi đâu nữa?”
Lương Vỹ Lộc dừng bước, gương mặt anh ta nịnh bợ cười xin xỏ: “Anh hai à, cô gái mà tôi theo đuổi từ lâu cuối cùng cũng đồng ý đi hẹn hò với tôi rồi. Thà bỏ giang sơn chứ không bỏ người đẹp, mọi người ăn cứ ăn đi nha, tôi đi trước đây.”
Nói xong sợ Mộc Dương Hà đổi ý, anh ta mau chóng rời đi ngay.
Phương Tuyết Nhi ngẩn ra, thấy Mộc Dương Hà vẫn ngồi im không nhúc nhích, cô mới hiểu là tên này bắt cô ra mở cửa nên cô gào thét mắng nhiếc trong lòng: Lương Vỹ Lộc, vị thần mà anh mời đến, sao lại không mời đi cùng à! Để anh ấy ở lại nhà cô làm cái gì?
Mộc Dương Hà nhìn vẻ mặt cô không ngừng thay đổi, lúc thì xoắn xuýt, lúc thì tức giận. Trong lòng anh thấy rất buồn cười, nhưng bề ngoài thì vẫn duy trì sự bình tĩnh ăn cơm.
Ba người dùng bữa, Nhạc Bảo Bối như sợ Mộc Dương Hà ăn không no, nên luôn dùng chiếc đũa dành cho trẻ con của mình nhiệt tình gắp thức ăn cho anh.
Mộc Dương Hà nho nhã lễ độ ăn, chốc chốc lại liếc đôi mắt thân thiết nhìn cậu bé. Việc này khiến trong lòng Nhạc Bảo Bối vui vẻ như nở hoa.
Phương Tuyết Nhi nhìn Nhạc Bảo Bối ra sức nịnh nọt Mộc Dương Hà, trong lòng cô không ngừng nổi lên sự đố kỵ, nhóc con này đúng là cái đồ ăn cây táo rào cây sung.
Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm, Phương Tuyết Nhi đang nghĩ cách làm sao để đuổi Mộc Dương Hà về thì bên ngoài đột nhiên có tiếng sấm, rất nhanh sau đó trời liền đổ mưa, những giọt mưa đập vào cửa sổ vang từng tiếng lộp độp.
Không bao lâu sau trời đã mưa xối xả.
Phương Tuyết Nhi kêu rên trong lòng, không phải chứ! Gì mà khéo thế này?!
Cô có chút đừng ngồi không yên nên bèn mở ti vi lên để xem dự báo thời tiết, đến khi mở ti vi lên một cái thì vừa đúng lúc chương trình thời sự phát sóng về trận mưa bất ngờ xuất hiện này. Biên tâp viên nhắc nhở bây giờ mưa đang rơi rất lớn, tất cả người dân trong thành phố không nên ra ngoài, để tránh xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Trùng hợp quá đi mất thôi, cô len lén liếc nhìn Mộc Dương Hà cũng đang ngồi xem bản tin.
Mộc Dương Hà không nói gì mà chỉ đi đến bên cửa sổ, giống như đang quan sát trận mưa ở bên ngoài.
Phương Tuyết Nhi xoắn xuýt một hồi rồi lên tiếng: “Xem tình hình này thì chắc không tạnh mưa ngay được đâu, anh cứ ở đây thêm một lát nữa đi, để xem chốc nữa mưa có ngớt đi được không.”
Khuôn mặt đẹp trai của Mộc Dương Hà không chút biểu cảm, anh ung dung gật đầu rồi quay lại sô pha ngồi.
Nhạc Bảo Bối cầm bức tranh mình vẽ ở lớp mẫu giáo, đưa đến trước mặt Mộc Dương Hà cho anh thưởng thức.
Điều khiến Phương Tuyết Nhi bất ngờ chính là Mộc Dương Hà không hề nhìn qua loa lấy lệ vào bức tranh dù nó chỉ là tranh của trẻ nhỏ, mà anh đón lấy bức tranh rồi chăm chú bình phẩm.
Phương Tuyết Nhi nhìn chăm chú vào gương mặt nghiêng của anh, sống mũi cao môi mỏng, làn da cũng đẹp đến phát bực, đúng là đẹp trai chết đi được mà. Bỗng chốc cô lại có hơi thất thần.
Hình như Mộc Dương Hà đã phát giác ra được ánh mắt hăng say của cô, nên ánh mắt lạnh nhạt của anh nhanh chóng liếc qua.
Toàn thân Phương Tuyết Nhi kích động, cô hơi hoảng hốt rời tầm mắt đi rồi lắp ba lắp bắp hỏi: “Ờ, hôm nay, sao hôm nay anh lại cùng đến với Lương Vỹ Lộc?”
“Căn hộ này là của nhà họ Mộc tặng cho cậu ta, tôi đến xem cậu ta xử lý thế nào thôi.” Mộc Dương Hà vừa bình thản trả lời cô, vừa xem tranh vẽ.
Trái tim của Phương Tuyết Nhi chìm xuống, đây cũng là sản nghiệp của nhà họ Mộc sao?!
Như vậy có nghĩa là cô chuyển đi chuyển lại, lượn một vòng cuối cùng vẫn là sống trong căn hộ của nhà họ Mộc.
Lúc trong lòng cô đang căm phẫn thì lại nhớ ra là mình có trả tiền thuê nhà. Nên bất kể chủ nhà là ai, thì bây giờ đây vẫn là ngôi nhà hợp pháp lý của cô.
Nghĩ như vậy, trong lòng cô thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nhẹ than một tiếng: “Haizz, không biết bao giờ mới tạnh mưa đây.”
“Sao thế? Cô muốn đuổi tôi về lắm rồi à?” Mộc Dương Hà đặt bức tranh trong tay xuống rồi giơ tay nới lỏng cà vạt. Dáng vẻ anh tùy ý nhàn hạ ngồi dựa lên sô pha.
Mẹ kiếp! Động tác của tên đàn ông này gợi cảm quá đi mất! Mặt Phương Tuyết Nhi đỏ bừng còn trái tim cô thì đập loạn xạ.
Thấy suy nghĩ của mình bị anh ta nhìn thấu rồi, cô không khỏi ngượng ngập khẽ ho lên mấy tiếng để che đậy sự lúng túng của bản thân: “Là thế này, tổng giám đốc Mộc là một người vô cùng bận rộn, nên tôi chỉ sợ làm lỡ mất việc của anh thôi mà.”
“Tôi không sợ thì cô sợ cái gì?” Đôi mắt nhàn nhạt của anh khóa lên người cô.
Phương Tuyết Nhi nhất thời cứng họng, cô chẳng còn cách nào phản bác lại nữa cả.
Mộc Dương Hà không hài lòng, vẻ mặt anh thơ ơ rồi quăng một quả lựu đạn nữa ra: “Nếu tối nay mà mưa lớn mãi vẫn không tạnh thì tôi sẽ ở lại đây luôn.”
Hả?!
“Như vậy không được, tổng giám đốc Mộc. Căn… căn hộ này không lớn, chỉ có một phòng ngủ và một chiếc giường thôi.” Phương Tuyết Nhi bức thiết hi vọng người có tính khí thất thường như tổng giám đốc Mộc có thể thu hồi lại lệnh đã ban.
Mộc Dương Hà không chút để tâm nói: “Chuyện này sẽ sắp xếp mà. Tôi và Nhạc Bảo Bối ngủ trên giường, còn cô ngủ ở sô pha.”
Cái quỷ gì vậy nè?! Cô thật sự không nghe nhầm đấy chứ?
Làm gì có chuyện đến nhà người ta làm khách xong rồi đảo khách thành chủ luôn thế này!
Trên đỉnh đầu Phương Tuyết Nhi như có một con quạ bay qua, mặt cô cũng đầy vạch đen.
Còn cơn mưa như trút nước kia hình như cũng đang làm trái với ý muốn của cô, trời cứ mưa mãi không ngừng.
Màn đêm dần buông, cơn mưa ngoài cửa sổ vẫn chưa ngớt mà càng thêm nặng hạt.
Phương Tuyết Nhi tuyệt vọng nhìn ra ngoài cửa sổ, xem ra đêm nay cô phải ngủ trên ghế sô pha thật rồi.
Cô không tình nguyện lục tìm trong va li hành lý một hồi, rồi lôi một bộ đồ ngủ màu xám bạc còn mới nguyên của nam ra.
Đây là bộ đồ mà cô tự thiết kế và may, khi còn làm việc ở một công ty chuyên thiết kế đồ ngủ ngày trước. Vì là bộ đồ ngủ đầu tiên mà tự tay cô thiết kế, nên cô luôn giữ gìn nó rất cẩn thận.
Cô cầm lấy bộ đồ ngủ đưa cho Mộc Dương Hà nói: “Muộn thế này rồi mà trời vẫn mưa, chắc đêm nay không tạnh nổi đâu. Anh đi tắm, thay quần áo ngủ rồi đi nghỉ sớm đi.”
Mộc Dương Hà nhìn bộ đồ ngủ tưởng là đồ của người đàn ông khác bên cạnh Phương Tuyết Nhi, nên trong mắt anh đầy sự chán ghét: “Tôi không bao giờ mặc lại mấy cái đồ rác rưởi mà người khác từng xỏ vào.”
Phương Tuyết Nhi phẫn nộ, bực dọc nói: “Anh yên tâm! Đây là bộ đồ mới, ngoài tôi ra chưa có ai từng động vào đâu.”
Mộc Dương Hà không tin rồi như phải hỏi cho ra lẽ: “Cô là một người phụ nữ mà tại sao trong nhà lại giấu đồ ngủ của đàn ông?”
“Tôi nói này Mộc Dương Hà, câu đó của anh khó nghe lắm đấy. Thế nào là giấu? Đây là bộ đồ ngủ đầu tiên mà tôi thiết kế, nên đối với tôi nó giống như là mốc lịch sử trên con đường thiết kế của tôi vậy. Sao lại bị anh nói tới mức dơ bẩn không thể chịu nổi như thế?!”
Phương Tuyết Nhi thật sự đang vô cùng giận dữ, cô có ý tốt lấy đồ ngủ bảo bối của mình ra cho anh mặc. Anh không cảm kích cũng không sao mà lại còn nói cô như thế, rốt cuộc cô đã làm gì mà khiến Mộc Dương Hà anh xem thường đến vậy!
Mộc Dương Hà đột nhiên nhớ lại kinh nghiệm công việc viết trên lý lịch của Phương Tuyết Nhi. Lúc cấp dưới mang báo cáo tuyển dụng đến cho anh, anh cũng hiếu kỳ lật giở vài trang xem, đúng là cô từng làm ở công ty thiết kế đồ ngủ thật.
Không lẽ anh đổ oan cho cô rồi sao?
Hừ, dù cho bộ đồ này không phải là của người đàn ông khác, thì cô cứ dây dưa mãi không dứt với Đường Uy Phong và Tống Đường Huy vẫn là sự thật .
Nhớ đến câu nói ngày đó ở bệnh viện, cô nói với Tống Đường Huy về anh, lửa nóng trong lòng lại ngùn ngụt khó mà dập tắt.
Trong lòng cô, đường đường là Mộc Dương Hà như anh cũng không sánh bằng cái tên Tống Đường Huy đó hay sao?!