"Ai ôi, đây chẳng phải cô dâu của chúng ta đây sao?"
"Đúng thế đúng thế, ai dám chọc giận phu nhân tổng giám đốc tương lai của chúng ta thế?"
Hai giọng nói mềm mại truyền đến từ phía sau Tiêu Tử Dao.
Cô ta quay đầu, nhìn thấy hai người bạn thân thiết nhất của mình, không khỏi oán hận nói: "Đều tại các cậu, bày ra chủ ý vớ vẩn gì vậy, tớ đã bỏ đồ vào trong rượu, nhưng anh ấy ngay cả nhìn cũng chẳng nhìn đã đi mất rồi, thật là !"
Một người con gái mặc váy ngắn trễ ngực màu đen, dấu vết phẫu thuật thẩm mĩ trên mặt rất rõ ràng, trang điểm rất đậm, cười cười nói: "Mộc Dương Hà là ai chứ, nếu dễ dàng bị bắt mất thì mấy con đàn bà đê tiện ngoài kia muốn gả cho anh ấy đã sớm thành công rồi, kế hoạch này thất bại rồi thì đợi lần sau, dù sao cậu đã là vợ chưa cưới của anh ấy, còn sợ sau này không có cơ hội à, thời gian còn dài!"
Tiêu Tử Dao nghe thấy lời này, trong lòng có chút an ủi, rốt cuộc nở nụ cười.
"Ai, vậy có phải hay không, ngày tốt thế này buồn rười rượi làm gì. Cậu xem, đám Na Na tới rồi, chúng ta tới chào hỏi đi!" Người con gái váy đen nói rồi kéo Tiêu Tử Dao tới đó.
Tống Đường Huy bị mấy vị bề trên quen biết vây quanh nói chuyện phiếm, Phương Tuyết Nhi không tìm thấy bóng dáng Mộc Dương Hà, cô buồn tẻ đi tới trước chiếc bàn dài bày rượu, nâng hai ly sâm banh trên bàn lên ----- ngửa đầu uống cạn.
Sâm banh chảy qua cổ, không phẩm ra mùi vị gì, chỉ cảm thấy vị chát chát.
Cô lại lấy cho mình ly rượu đỏ, uống một ngụm.
Vẫn khó nuốt!
Lễ đính hôn của hai gia tộc lớn, theo lý mà nói, rượu dùng để đãi khách chắc chắn là hàng cao cấp nhất, nhưng cho dù có bao nhiêu rượu tốt, lúc này uống vào, Phương Tuyết Nhi chỉ cảm thấy chua xót vô cùng.
Cô đặt ly rượu xuống, liếc mắt nhìn Tống Đường Huy vẫn bị vây trong đám người, xoay người bước ra khỏi lễ đính hôn.
Cô gọi xe đi về hướng công ty.
Cô muốn đi làm, muốn kiếm tiền, đây mới là chuyện quan trọng nhất cô cần lúc này, cô không muốn chìm đắm trong cảnh xa hoa thế kia, nghĩ ngợi miên man, nhìn hạnh phúc của người khác, chuyện này khiến người ta không thể chịu nổi.
Ngồi trong taxi mở điều hòa, nhưng Phương Tuyết Nhi lại dần dần cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên, đầu cũng choáng choáng, cô tưởng mình say xe bèn hạ cửa sổ xuống, hướng đầu ra bên ngoài.
Nhưng nó vẫn không làm giảm bớt cơ thể khô nóng của cô, trong cơ thể cô, có loại cảm giác không tên càng lúc càng mãnh liệt.
Sắc mặt cô ngày càng kém, đỏ lên, hơi thở cũng trở nên dồn dập, đáy lòng có một loại dục vọng đang dâng lên không thể áp chế.
Phương Tuyết Nhi có chút bực bội mở cúc cổ áo, há miệng hít khí.
Cổ họng cô cảm thấy khát vô cùng, cô muốn xuống xe mua nước uống.
Đang chuẩn bị kêu tài xế dừng xe, tài xế đã chủ động dừng lại nói với cô rằng đã đến nơi.
Phương Tuyết Nhi mở to ánh mắt đang mơ mơ hồ hồ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua tòa nhà công ty cao ngất, quả nhiên đến rồi.
Cô váng vất bước xuống xe, đóng cửa lại rồi bước đi.
Lái xe sau lưng hô lên: "Cô ơi, cô còn chưa trả tiền mà!"
Phương Tuyết Nhi quay đầu, mơ màng lấy ra một vốc tiền lẻ trong túi đưa cho lái xe.
Phương Tuyết Nhi nghiêng nghiêng ngả ngả vào thang máy lên tầng.
Công ty hôm nay vắng vẻ vô cùng, nhân viên cấp cao và quản lý đều đã đi tham gia hôn lễ, những nhân viên khác cũng được nghỉ một ngày.
Phương Tuyết Nhi chịu đựng cảm giác khô nóng càng lúc càng mãnh liệt trong cơ thể, đầu óc choáng váng đẩy một cánh cửa phòng làm việc.
Cô nóng lòng tìm nước uống trong phòng làm việc, lại phát hiện nơi này không phải là hình dáng phòng làm việc của trưởng phòng thiết kế thuộc về cô trong ấn tượng.
Phương Tuyết Nhi vội vàng mà nghi hoặc nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên nhìn thấy, Mộc Dương Hà đang ngồi ở bàn làm việc bên cạnh, mặt anh không chút biểu cảm nhìn cô.
Cô càng thêm nghi ngờ, nghiêng đầu, bước chân bước đi xiêu vẹo lại gần anh, cau mày hỏi: "Mộc Dương Hà.... sao anh lại ở trong phòng làm việc của tôi."
Khuôn mặt Mộc Dương Hà lặng như nước, nhàn nhạt nhìn cô nói: "Cô nhìn cho rõ, phòng làm việc của cô không ở đây."
Phương Tuyết Nhi lại ngắm nhìn bốn phía lần nữa, quả nhiên, đây không phải phòng làm việc của mình, mà là văn phòng của giám đốc Lương Vỹ Lộc.
Nhưng cô không vì vậy mà rời đi, cảm giác khô nóng trong cơ thể đã sắp chếm giữ lấy toàn bộ thân thể và ý thức của cô khó mà kiềm chế.
Cô từ từ lại gần Mộc Dương Hà, gần như tham lam ngửi lấy mùi vị đàn ông quyến rũ trên người anh, hai cánh tay bao quanh cổ anh, híp mắt nói: "Mộc Dương Hà, mùi vị trên người anh thật thơm...."
Mộc Dương Hà bị động tác bất ngờ của cô làm cho ngây người, anh trơ mắt nhìn Phương Tuyết Nhi càng ngày càng dính lại gần mình, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Phương Tuyết Nhi giống như người bị chìm đột nhiên gặp bè gỗ nổi, cô ôm chặt lấy Mộc Dương Hà không muốn buông tay, toàn bộ thân thể cũng dính sát lên người anh.
Ánh mắt cô say mê nhìn chăm chú vào Mộc Dương Hà, ánh mắt anh, sống mũi anh, bờ môi mỏng của anh, hết thảy lúc này như đang mê hoặc cô, rốt cuộc Phương Tuyết Nhi không nhịn được nữa, đôi môi đỏ thắm áp lên bờ môi của Mộc Dương Hà, tiếp tục hôn sâu.
Môi Mộc Dương Hà hơi lạnh, nó tựa như loại thuốc thần tiên rơi xuống ngọn lửa đang dâng lên không ngừng trong cơ thể cô, khiến cô muốn ngừng mà không được.
Lồng ngực Mộc Dương Hà bị cảm giác mềm mại từ Phương Tuyết Nhi bao trùm lấy, trong miệng nếm được mùi sâm banh nhàn nhạt nơi đầu lưỡi cô, anh cho rằng cô đã uống rượu, bàn tay lớn tóm lấy đôi vai cô, đẩy cô ra nói: "Phương Tuyết Nhi, cô uống say rồi à? Cô say rượu phát điên gì thế?"
Ánh mắt Phương Tuyết Nhi mê ly mà nhìn Mộc Dương Hà, cũng không để ý tới lời trách cứ, hai tay cô vòng qua eo anh, cả người như bỗng chốc bổ nhào lên người anh.
Mộc Dương Hà trọng tâm không ổn định, ôm lấy Phương Tuyết Nhi ngã xuống sàn văn phòng.
Va chạm phần lưng khiến Mộc Dương Hà đau, bất giác nhíu chặt mày lại.
Phương Tuyết Nhi nằm sấp trên người anh, tay quét qua cần cổ và ngực anh, lại lần nữa hôn lên môi anh.
Nụ hôn lần này nhiệt tình mãnh liệt, đầu lười nhỏ của cô vụng về thăm dò vào trọng miệng Mộc Dương Hà, đòi hỏi anh đáp lại.
Mộc Dương Hà bị tiếp xúc và cái hôn môi này kích thích thần kinh, hô hấp cũng từ từ trở nên dồn dập, như có như không bắt đầu đáp lại nụ hôn của Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi vừa hôn Mộc Dương Hà, vừa bắt đầu nóng lòng cởi bỏ cúc áo sơ mi của anh, bởi vì quá vội vàng mà làm đứt mất một khuy.
Làn da màu lúa mạch gợi cảm đập vào tầm mắt, cơ ngực và bụng rắn chắc khiến cho ngọn lửa trong mắt Phương Tuyết Nhi càng thêm nóng bỏng.
Cô đưa tay di chuyển lên lưng Mộc Dương Hà, bắt đầu tháo dây thắt lưng của anh.
Động tác tay không ổn định nên việc tháo thắt lưng vô cùng khó khăn, cô vừa cố gắng cởi vừa cau mày chán ghét dây thắt lưng này.
Lý trí Mộc Dương Hà trở lại một chút, anh bắt lấy bàn tay nhỏ đang làm động tác trên lưng, tiếng nói trầm thấp khàn khàn, anh hỏi: "Phương Tuyết Nhi, cô có biết mình đang làm gì không?"
Phương Tuyết Nhi nâng ánh mắt mơ màng lên, nhìn anh nói: "Tôi nóng quá, rất khó chịu, Mộc Dương Hà, anh giúp tôi đi!"
Nói xong, trên tay lại dùng lực, tháo mở dây lưng của Mộc Dương Hà.
Đúng lúc này, đột nhiên Mộc Dương Hà ngồi dậy, kéo Phương Tuyết Nhi đứng lên, sau đó ôm ngang lưng cô.
Từ lúc Phương Tuyết Nhi vào cửa, anh đã phát hiện cô có chỗ không thích hợp, lại không nói được là chuyện gì xảy ra.