Phương Tuyết Nhi liếc mắt, nhìn trộm Mộc Dương Hà, anh không nói một lời nào.
Anh đang nhìn thẳng vào lối đi dài nghiêng nghiêng đổ thẳng xuống của trò chơi này.
Tiếng hò hét của những người chơi trên con thuyền xuyên thác, cùng với âm thanh chói tai của dòng thác ầm ầm đổ xuống.
Đôi lông mày cương nghị lạnh lùng của anh khẽ động động, có thể nhìn ra, Mộc Dương Hà không muốn ngồi trên đó để toàn thân mình được phen ướt như chuột lột.
Phương Tuyết Nhi nhìn ra được tâm tư của anh, hơn nữa cô cũng không muốn mình ướt sũng sượt, vì thế cúi người xuống dỗ dành Nhạc Bảo Bối: "Ngoan, chúng ta chơi trò khác được không, chơi cái này sẽ làm ướt hết quần áo đấy."
"Không mà không mà, Nhạc Bảo Bối muốn chơi cái này cơ~~"
Nhạc Bảo Bối lập tức quay đầu, lắc lắc cái đầu úp tô, chớp đôi mắt to tròn, nhìn Mộc Dương Hà bằng gương mặt mong chờ và khẩn thiết làm nũng: "Chú ơi~~"
Thằng bé sử dụng "thần công làm nũng đáng yêu" bách phát bách trúng của mình, lắc lắc tay Mộc Dương Hà.
Quả nhiên chiêu này rất hiệu quả, Mộc Dương Hà khẽ nheo đôi mắt sâu không thấy đáy của mình, thở dài một tiếng: "Đi thôi, chú dẫn con đi."
Chưa dứt lời đã bị Nhạc Bảo Bối nắm tay kéo lên bục trò chơi rồi.
Phương Tuyết Nhi đứng ngơ ngác tại chỗ, ban nãy trông anh vẫn còn không muốn chơi, sao đột nhiên đã đổi ý rồi, xem ra, thần công làm nũng của Nhạc Bảo Bối nhà cô lại tiến bộ thêm kha khá rồi!
Trên bục trò chơi có rất đông người, từ trên cao nhìn xuống có vẻ đáng sợ hơn đứng dưới đất nhìn lên nhiều.
Cùng với tiếng hét hoan hô của Nhạc Bảo Bối, sau khi cảm giác mất trọng lực đột ngột ập tới, chỉ nghe thấy tiếng sóng cực kỳ ồn ào, bọt nước bắn tung tóe lên hai người, thấm ướt toàn thân.
Một vòng trò chơi kết thúc, Phương Tuyết Nhi nhìn hai chú cháu một lớn một nhỏ đều ướt sũng đi về phía mình.
Mộc Dương Hà đẹp trai ngời ngời dùng tay gạt bớt nước trên trán, chiếc áo sơ mi ngấm nước như biến thành màu trong suốt, dưới ánh nắng mặt trời, cơ bắp cường tráng màu lúa mạch như ẩn như hiện dưới lớp áo, gợi cảm mà mê hoặc.
Nhạc Bảo Bối bên cạnh anh lại hoàn toàn không để tâm tới quần áo ướt rượt trên người, bé phấn khích hô lên.
"Chú ơi chú ơi, chúng ta chơi thêm lần nữa đi!" Nhạc Bảo Bối vẫn thấy chưa đã ghiền.
Phương Tuyết Nhi nhìn dáng vẻ của Mộc Dương Hà mà suýt phụt máu, vội vàng chuyển đề tài: "Khụ khụ... bé cưng, chơi lâu thế rồi, ăn gì đó trước đi, mẹ thấy bên kia có bán hotdog đấy, chúng ta qua đó ăn được không."
Nhạc Bảo Bối đi về phía mà cô nói, quả nhiên có quầy bán hotdog, còn treo đầy bóng bay đủ màu sắc, lập tức đồng ý ngay.
Phương Tuyết Nhi thở phảo một hơi: "Anh Mục, chúng ta qua quầy hotdog bên kia nghỉ ngơi một lát nhé."
"Ừ, được."
Vài từ đơn giản thôi nhưng lại khiến Phương Tuyết Nhi phải nuốt nước miếng.
Hành trình đi công viên giải trí của ba người chỉ kết thúc khi mặt trời đã khuất núi.
Về đến nhà, Phương Tuyết Nhi cảm giác như người ngợm đã rã cả ra, vất vả lắm mới dỗ cho Nhạc Bảo Bối còn bừng bừng hứng khởi đi ngủ được, cô ngã đầu xuống giường, ngủ say như chết.
Nửa đêm, Phương Tuyết Nhi tỉnh dậy theo thói quen, giúp Nhạc Bảo Bối đắp lại chăn mà thằng bé đạp ra, lúc này mới phát hiện ra mình mệt quá, về đến nhà là ngủ luôn, thậm chí còn chưa tắm rửa, vội vàng bò dậy gội đầu tắm rửa.
Sau khi chỉn chu xong, cô đến tủ lạnh trong phòng bếp lấy nước uống.
"Khụ khụ khụ..."
Một loạt tiếng ho trầm đục vang lên.
Phương Tuyết Nhi có thể phân biệt được tiếng ho ấy vọng ra từ phòng của Mộc Dương Hà, cô vốn định qua đó xem thế nào, đột nhiên trong đầu thoáng hiện lên sự việc sau khi cô xông vào phòng anh đêm hôm đó, không khỏi thấy lòng xao động.
Thôi vậy, anh từng nói rồi, chuyện của cô không cần cô phải quan tâm, cô vẫn nên về phòng thôi.
Lòng thì nghĩ như vậy, nhưng bước chân cô hồi lâu vẫn không nhúc nhích được.
Do dự một hồi, Phương Tuyết Nhi thầm mắng, đẩy cửa phòng Mộc Dương Hà như đã hạ quyết tâm lắm.
Trong bóng tối, mơ hồ thấy được một bóng người nằm trên giường.
Phương Tuyết Nhi nhẹ nhàng bật đèn ngủ ở đầu giường.
Mộc Dương Hà nằm trên giường, mặt hơi đỏ, có vẻ đã ngủ rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn bật ra vài tiếng ho khẽ, lẫn cùng với mấy câu nói mớ không rõ ràng.
Phương Tuyết Nhi khá có kinh nghiệm, cô dùng tay sờ thử lên trán anh.
Nóng quá!
Anh sốt rồi!
Chắc chắn do hôm nay đi chơi công viên giải trí bị ướt quần áo, nhiễm lạnh nên cảm mạo rồi.
Phương Tuyết Nhi chạy về phòng mình, lục tìm nhiệt kế từ trong hộp thuốc dự phòng, mang tới đo nhiệt độ cho Mộc Dương Hà.
39,5 độ C!
"Anh Mục, anh Mục, anh tỉnh lại đi!"
Phương Tuyết Nhi muốn gọi người đang sốt cao kia tỉnh dậy, phải đi bệnh viện mới được!
Mộc Dương Hà mơ màng mơ mắt ra, đôi mắt lạnh lùng và sắc bén mất đi ánh sáng của ngày thường, lộ ra vẻ mệt mỏi và đau thương không nói được thành lời.
"Anh Mục, anh sốt rồi, tôi đưa anh đi bệnh viện nhé."
Vừa mở mắt ra, Mộc Dương Hà đã nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp đang lo lắng, ánh đèn như sương mù từ đầu giường hắt lên khuôn mặt cô, như hoa như mộng, xinh đẹp tuyệt trần.
Anh không kiềm lòng được mà giơ tay, vuốt nhẹ lên đó.
Cảm giác từ làn da đó, mềm mại, mịn màng, khiến lòng người mê đắm.
Phương Tuyết Nhi khựng lại vì động tác đột ngột này, mặc cho bàn tay của người kia di chuyển trên gò má mình.
Bàn tay của người đàn ông kia lướt qua cần cổ trắng nõn và xương quai xanh tinh xảo, lần thẳng xuống dưới, cho đến vòng eo thanh mảnh chưa đầy một vòng ôm, anh kéo chặt lấy, đột ngột trở mình, đè cô dưới thân.
Không khí dường như ngưng đọng lại, thời gian ngừng trôi, chỉ có tiếng trái tim đang đập của hai người không ngừng khuếch đại trong không gian.
"Anh M..."
Cánh môi của Phương Tuyết Nhi vừa hé ra đã bị đôi môi mỏng nóng hầm hập của Mộc Dương Hà chặn hết những lời chưa kịp nói.
Ánh mắt của cô từ chỗ sợ hãi dần dần biến thành mê mẩn, cánh môi anh đào mềm mại căng mọng chủ động nghênh đón, chiếc lưỡi nhỏ quấn quýt cùng môi lưỡi nóng bỏng của người đàn ông kia.
Trong lúc ý loạn tình mê, cô đột nhiên nghe thấy Mộc Dương Hà mơ màng gọi: "An Ly... An Ly..."
An Ly?
Đó là ai?
Phương Tuyết Nhi có cảm giác như bị đùa giỡn, anh đang coi cô như vật thay thế của người khác sao?
Cô đột ngột tỉnh táo lại, gắng sức đẩy mạnh Mộc Dương Hà ra, lảo đảo đứng dậy.
Vòng tay đột nhiên trống rỗng, Mộc Dương Hà dường như thấy bất mãn, ngửa đầu ngã người xuống giường, nhíu mày, dùng ánh mắt chứa đầy phẫn nộ nhìn xoáy vào cô.
Phương Tuyết Nhi lúc này cũng rất bực mình, cô nhìn thẳng vào mắt anh, tức giận nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, anh là thứ lưu manh! Tôi đây không thèm làm vật thế chân cho người khác nhé!"
Nói rồi quay người định đi ra ngoài, nhưng nghĩ tới gì đó, cô bực dọc quay lại, hét lên với người đang nằm trên giường: "Dậy đi, tôi gọi người đưa anh đi bệnh viện, tránh cho anh sốt cao quá ngu người luôn!"
Mộc Dương Hà mệt mỏi và thiếu kiên nhẫn nhắm mắt lại: "Không đi bệnh viện."
Chậc, người này sao mà vô lý y như đứa trẻ con vậy.
Phương Tuyết Nhi bĩu môi, nhíu mày, tức giận chất vấn: "Tại sao lại không đi, ốm rồi thì phải đi bệnh viện khám."
"Tôi không thích mùi của bệnh viện."
Mộc Dương Hà giơ tay lên, cánh tay dài và mạnh mẽ mệt mỏi vắt lên trán, từ từ chìm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Phương Tuyết Nhi cũng hết cách, đành phải đi tìm quản gia.
Nghe nói cậu chủ bị sốt, quản gia nhanh nhẹn rời giường, mặc quần áo, gọi vào số điện thoại của bác sĩ gia đình riêng.
Sau khi cúp máy, quản gia mới nhẹ nhàng nói với Phương Tuyết Nhi: "Cô Phương, cảm ơn cô đã gọi tôi dậy, bác sĩ gia đình sẽ đến đây ngay, hi vọng không đánh động ông chủ."
"Ban nãy cháu định đưa anh ấy đi bệnh viện, anh ấy không chịu, cháu không còn cách nào khác nên mới gọi bác."
"Ừ ừ..." Quản gia gật đầu, vỗ vỗ lên vai Phương Tuyết Nhi như an ủi: "Mẹ của cậu chủ qua đời ở bệnh viện, năm đó cậu ấy còn nhỏ, từ đó về sau rất ghét đến bệnh viện, ông chủ đành phải mời một nhóm bác sĩ tư nhân, chỉ cần không bị bệnh nặng, đều có thể chữa trị tại nhà."
"Chẳng trách..." Phương Tuyết Nhi như có điều gì đó ngẫm nghĩ, lại nghĩ tới một nghi vấn khác trong lòng: "Có chuyện này cháu muốn hỏi bác một chút."
"Mời cô cứ nói." Quản gia hòa nhã và hiền từ nói.
"Anh Mục, anh ấy... có phải bị trầm cảm không?"