Mộc Dương Hà thấp giọng cười lạnh: "Sao nào? Cô cho là lời xin lỗi của cô rất đáng tiền hả? Lời nói của kẻ thấp kém, việc làm ra, cũng chỉ là thứ thấp kém."
"Mộc Dương Hà!" Phương Tuyết Nhi giận tới nói không ra lời.
Phương Tuyết Nhi bị những lời nói này đâm thẳng vào tim đầy đau đớn.
Cô đã quá ngây thơ, vừa rồi còn ngốc nghếch nghĩ rằng người đàn ông vô cùng lạnh lùng ngồi trên ngôi cao này sẽ giúp cô, thật đáng cười.
Anh căn bản không muốn giúp cô, mà muốn khiến cô xấu mặt hoàn toàn trước mọi người, giẫm đạp tôn nghiêm mà cô quý như tính mệnh dưới chân, nghiền thành mảnh vụn, một chút cũng không lưu lại.
Mộc Dương Hà nhìn thấy vẻ mặt tổn thương của Phương Tuyết Nhi, trong lòng anh cứng lạnh, một tia không đành trào lên trong lòng.
Tống Đường Huy nghe xong lời nói của Mộc Dương Hà, người ôn hòa như anh ta cũng giận dữ không thôi, anh ta đứng trước người Phương Tuyết Nhi, cất giọng bảo vệ: "Tổng giám đốc Mộc, bắt nạt một cô gái yếu đuối hẳn không phải là tác phong làm việc của ông chủ lớn như anh, việc đã đến nước này, rốt cuộc anh muốn giải quyết thế nào?"
Hành động bảo vệ Phương Tuyết Nhi của Tống Đường Huy dường như đã kích thích thần kinh Mộc Dương Hà, một tia không đành trong lòng anh vừa dâng lên đã nháy mắt biến mất không dấu vết, ngược lại thổi bùng ngọn lửa giận dữ.
Anh gắt gao nhìn Phương Tuyết Nhi chằm chằm, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên qua cô, mở miệng nói giọng đều đều: "Cô Phương, nếu cô không biết phải làm sao để làm một người mẹ biết dạy con, vậy tới một gia đình thực sự học tập chút đi, nhìn xem người ta làm sao nuôi dạy con trẻ."
Phương Tuyết Nhi dùng ánh mắt phòng bị nhìn Mộc Dương Hà, cô hỏi: "Anh có ý gì?"
Mộc Dương Hà nói: "Một câu xin lỗi của cô không đáng tiền, vậy thì dùng hành động để biểu đạt ý xin lỗi chân thành của cô đi, bắt đầu từ hôm nay, cô phải tới nhà họ Tiêu chăm sóc cậu chủ nhỏ Tiêu Bác, làm người hầu nhà họ Tiêu, cho tới khi vết thương của nó khỏi hẳn, cho tới khi cô chủ Tiêu Tử Dao tha thứ cho cô mới thôi."
"Mộc Dương Hà anh khinh người quá đáng!" Phương Tuyết Nhi tức giận tới mức mắt bốc hỏa, đây không phải là bắt cô tới nhà họ Tiêu làm đầy tớ sao!
Tống Đường Huy cũng vô cùng bất mãn với đề nghị này, nghiêm mặt nói: "Tổng giám đốc Mộc, đề nghị này của anh quá không hợp lý!"
"Anh sai rồi." Mộc Dương Hà lạnh lùng nói, "Đây không phải là đề nghị, là quyết định. Phương Tuyết Nhi, nếu nghe theo quyết định của tôi, con trai cô có thể an ổn tiếp tục học tập trong ngôi trường quý tộc bậc nhất ở đây. Nếu cô không đồng ý, tôi có thể đảm bảo, không chỉ không có nhà trẻ dám nhận con cô vào, ngay cả mẹ con cô cũng đừng mơ sống yên ổn trong thành phố này."
Lời nói của Mộc Dương Hà giống như một phán quyết, đập liên tiếp lên người Phương Tuyết Nhi, đập tới mức trái tim cô đau đớn, nước mắt xót xa cũng trào ra ngoài.
Lời này giống như để cô lựa chọn, kỳ thật căn bản không có đường sống nào khác.
Nếu rời khỏi thành phố quen thuộc này, mẹ con họ sẽ không có nhà để về.
Từ khi sinh Nhạc Bảo Bối, Phương Tuyết Nhi đã không còn là người cả gan có túi tiền mấy trăm đồng mượn được trong túi cũng dám bước tới một thành phố hoàn toàn xa lạ làm việc nữa.
Cô là một người mẹ, cô phải vì con mình giành lấy nền giáo dục và cuộc sống bình an thuận lợi nhất.
Cho nên, cô không thể rời khỏi nơi này.
"Được, tôi đồng ý với anh." Phương Tuyết Nhi dùng âm thanh thấp tới mức gần như ngay cả chính mình cũng không nghe thấy để trả lời, đáp ứng với yêu cầu nhục nhã này, có thể bảo vệ được sự bình an của Nhạc Bảo Bối ở đây, vậy thì cô đồng ý.
"Tuyết Nhi, em đừng ngốc nữa, đây không phải chuyện em làm sai, em không cần khiến mình tủi thân như vậy!" Tống Đường Huy vừa đau lòng vừa lo lắng.
Mộc Dương Hà lạnh nhạt trêu tức: "Mẹ đứa trẻ đã tự nói đồng ý, không cần anh Tống phí công nữa rồi!"
"Đúng vậy đúng vậy! Tự cô ta đồng ý, vậy biết làm sao chứ!" Tiêu Tử Dao ở một bên vội vàng tiếp lời.
Lúc đầu thấy Mộc Dương Hà không để mình đuổi học Phương Nhạc Thiên, cô ta còn cho rằng anh đứng núi nọ trông núi nọ giúp đỡ người phụ nữ và đứa trẻ không rõ lai lịch kia, nhưng giờ xem, thì ra anh ấy đang trút giận cho mình, thật đã nghiền!
Ngẫm lại những ngày tiếp theo, cô ta có thể tùy tiện chà đạp con hồ ly tinh Phương Tuyết Nhi này thì trong lòng vui sướng không nhịn nổi.
Tống Đường Huy còn muốn nói gì, lại bị Phương Tuyết Nhi ngăn lại.
Phương Tuyết Nhi lắc lắc đầu với anh ta, suy sụp nói: "Đừng phí công nữa, em nhận rồi, cảm ơn anh đã cùng em tới, chúng ta đi thôi."
Nói xong, cô xoay người bước khỏi văn phòng đầy cô đơn.
Tống Đường Huy chần chừ vài giây, đành phải đi theo.
"Nhớ ngày mai tới nhà tôi làm việc đấy! Hahahaha!"
Sau lưng truyền tới tiếng cười dương dương đắc ý của Tiêu Tử Dao, thanh âm kia khiến Phương Tuyết Nhi buồn nôn.
Mộc Dương Hà nhìn bóng lưng gầy yếu kia rời đi, thân hình ấy lộ ra bất đắc dĩ và suy sụp tinh thần khiến cô càng thêm mỏng manh.
Sâu trong trái tim Mộc Dương Hà, nổi lên cảm giác đau đớn không sao khắc chế.
Hôm nay, nguyên nhân anh tới nơi này hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Vốn dĩ anh tới công ty Lương Vỹ Lộc thị sát công việc, hữu ý vô tình nhìn thấy văn phòng trưởng phòng thiết kế trống không.
Không nhìn thấy người phụ nữ như trong dự liệu, không hiểu sao trong lòng lại thấy thiếu vắng.
Phê duyệt một chút tài liệu trong cảm giác không yên, rốt cuộc anh cũng không nhịn được phái người đi điều tra nơi Phương Tuyết Nhi đi, sau đó bỏ công việc trong tay chạy tới nhà trẻ.
Vừa mới tới đây, không ngờ lại nhìn thấy nhìn ảnh Tống Đường Huy hết lòng bảo vệ cô ấy.
Trong khoảnh khắc, trong lòng anh thổi bùng lên ngọn lửa không tên.
Sau đó, anh cứ như vậy, xả cảm giác tức giận này lên người con gái yếu ớt kia.
Anh nên làm sao đây...
Mộc Dương Hà đau đầu một hồi, rốt cuộc cũng thu lại cánh tay đang ôm trên bờ vai Tiêu Tử Dao, khí thế hung hăng vừa rồi giống như lớp ngụy trang được gỡ xuống, chỉ còn lại khuôn mặt lạnh lùng và mờ mịt không chút thay đổi.
Tiêu Tử Dao nhận ra dáng vẻ khác thường của người đàn ông bên cạnh, thân thiết hỏi han: "Dương Hà, sao anh lại không vui vậy?"
Mộc Dương Hà hít sâu một hơi, ấn nhẹ huyệt thái dương, có chút không kiên nhẫn đáp lại: "Nếu sự việc đã được giải quyết, vậy tôi đi đây."
Nói xong đôi chân dài rảo bước ra ngoài.
"Ai~~~ Dương Hà ~~~~" Tiêu Tử Dao vội vàng di theo, hai tay bám lên cánh tay Mộc Dương Hà, nói nũng nịu: "Chúng ta cùng đi nha~~~"
Đôi mắt ưng của Mộc Dương Hà sầm lại, phun từng chữ lạnh như băng: "Bỏ tay, cô nên nhớ những lời tôi từng nói với cô."
Tiêu Tử Dao bị dọa, chỉ đành lưu luyến buông lỏng tay ra.
Tuy cô ra không rõ vì sao Mộc Dương Hà đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, nhưng điều không thể nghi ngờ là nguyên nhân khiến cho Mộc Dương Hà không vui chắc chắn vì Phương Tuyết Nhi!
Bởi vậy, tuyệt đối Tiêu Tử Dao cô ta sẽ không để cô dễ chịu!
Trên chiếc Lamborghini màu trắng, Tống Đường Huy tập trung lái xe, thỉnh thoảng lại nhìn sang Phương Tuyết Nhi bên ghế phụ lái, trong mắt tràn đầy lo lắng và thân thiết.
Anh ta gắng sức dùng giọng nói ấm áp hỏi: "Đưa em tới đâu đây? Công ty, hay là về nhà?"
Phương Tuyết Nhi buồn bã cúi đầu, chậm chạp đáp lại: "Đưa em về nhà đi, em không muốn tới công ty."
Cô nói cho Tống Đường Huy biết địa chỉ nhà mới, chiếc xe lái theo hướng về nhà.
Trên đường, không ai nói chuyện.
Phương Tuyết Nhi đắm chìm trong thế giới của mình, trầm mặc mà đau thương.
Tống Đường Huy nhìn trong mắt, đau trong tim.
Anh ta không ngờ người ông chủ lớn họ Mộc lạnh lùng như băng, oai phong một cõi kia lại gây khó dễ với một người con gái yếu ớt, ép người quá đáng như vậy, thật khiến người ta khó hiểu.
Mộc Dương Hà trong lời đồn rất ít khi lộ diện, càng không tốn sức đi quản những chuyện không quan trọng kiểu vậy, sao luôn hết lần này tới lần khác canh cánh trong lòng chuyện của Tuyết Nhi.