Phương Tuyết Nhi nhớ tới gương mặt hiền hậu của ông cụ Mộc, ông đối xử với Nhạc Bảo Bối thân thiết như cháu trai ruột vậy. Dù giữa cô và Mộc Dương Hà có vướng mắc thì cũng không liên quan gì với ông cụ Mộc.
Huống hồ coi như sau này không muốn gặp Mộc Dương Hà và người nhà họ Mộc thì bây giờ đi gặp ông cụ lần cuối cũng xem như là lời từ biệt, cũng không có gì là không ổn! Dù sao chỉ cần không đụng phải Mộc Dương Hà là tốt rồi!
Thế là Phương Tuyết Nhi đồng ý đi cùng Mộc Tuấn Nghiêu đến nhà họ Mộc. Bây giờ cũng sắp đến giờ tan học, Phương Tuyết Nhi gọi điện cho người giúp việc, bảo bà hôm nay không cần đi đón Nhạc Bảo Bối nữa.
Sau đó cô và Mộc Tuấn Nghiêu cùng đến nhà trẻ đón Nhạc Bảo Bối. Giáo viên Trương thấy hôm nay Phương Tuyết Nhi lại đi đón Nhạc Bảo cùng một người đàn ông lạ mặt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Trên xe, Phương Tuyết Nhi nói với Nhạc Bảo Bối: “Nhạc Bảo Bối, còn nhớ lời hứa với mẹ ngày hôm qua không? Hôm nay chúng ta sẽ đi gặp ông cụ Mộc, chỉ gặp lần này nữa thôi đấy!”
Nhạc Bảo Bối ngoan ngoãn gật đầu. Có thể gặp lại ông cụ một lần nữa cậu bé đã rất vui vẻ rồi.
Đến nhà họ Mộc, Nhạc Bảo Bối vừa xuống xe liền cong chân chạy vào trong.
Ông cụ Mộc đã đợi sẵn ở đó, Nhạc Bảo Bối ùa vào trong ngực ông cụ.
“Ôi chao!” Ông cụ Mộc thỏa mãn kêu lên một tiếng, ôm Nhạc Bảo Bối đặt lên đùi mình: “Cuối cùng Tiểu Nhạc Bảo cũng đến thăm cụ rồi, làm cụ nhớ cháu chết mất!”
Nhạc Bảo Bối nũng nhịu dựa đầu vào ngực ông cụ Mộc, bĩu môi nói: “Nhạc Bảo Bối cũng muốn tới thăm cụ, nhưng mẹ không cho…”
Phương Tuyết Nhi nhất thời ngại ngùng vô cùng, thằng nhóc này, vừa đến đã bán đứng cô!
“Này này này, Nhạc Bảo Bối.” Phương Tuyết Nhi nhìn về phía cậu bé, trong giọng nói kèm theo chút uy hiếp.
Nhạc Bảo Bối tỏ vẻ ấm ức: “Nhưng Nhạc Bảo Bối thật sự rất nhớ cụ mà! Nhạc Bảo Bối muốn chơi cờ tướng với cụ, muốn chơi trốn tìm với cụ!”
Rõ ràng là ông cụ Mộc chơi trốn tìm với cậu bé, mà cậu bé lại nói thành chơi trốn tìm với ông cụ Mộc.
Ông cụ Mộc nhẹ nhàng vuốt vuốt mấy cái trên đầu Nhạc Bảo Bối, sau đó nói khẽ: “Nhạc Bảo Bối ngoan, theo chú Tuấn Nghiêu lên lầu chơi trước một lúc được không? Cụ có chuyện cần nói riêng với mẹ một lát.”
Nhạc Bảo Bối vâng lời gật đầu, sau đó đi đến bên cạnh Mộc Tuấn Nghiêu, kéo tay cậu ấy đi lên lầu.
Ông cụ Mộc vỗ vỗ ghế sofa bên cạnh, ra hiệu cho Phương Tuyết Nhi qua đây ngồi.
Sau đó ông cụ mở miệng nói: “Tuyết Nhi à, lần này gọi cháu qua đây thật ra là muốn nói với cháu một số chuyện. Chuyện trên bữa tiệc lần trước ông cũng nghe nói rồi, ông cũng đã xem lại camera, An Ly bị ngã xuống cầu thang quả thực không có bất cứ liên quan gì đến cháu. Ông biết có thể thằng bé Dương Hà lại cãi nhau với cháu về chuyện của An Ly. Tuyết Nhi, cháu đừng tức giận với cái thằng Dương Hà kia, được không?
Phương Tuyết Nhi trả lời: “Ông nội, ông yên tâm, cháu không giận anh ấy. Cháu biết người anh ấy yêu không phải là cháu mà là An Ly, cho nên cháu căn bản cũng không có tư cách tức giận. Cho dù anh ấy nói gì, cháu cũng chỉ có thể bình thản tiếp nhận. Cháu đã hiểu ra điều này từ lâu rồi.”
Ông cụ Mộc thở dài một hơi, ông lấy ra một thứ trông như lọ thuốc từ túi áo, đưa cho Phương Tuyết Nhi.
“Tuyết Nhi à, cháu biết Dương Hà nó bị bệnh trầm cảm đúng không? Nó đã gặp rất nhiều bác sĩ tâm lý để chữa bệnh này, nhưng bác sĩ xuất sắc đến mấy cũng không cách nào chữa khỏi tận gốc bệnh của nó, cho nên cho tới nay đều chỉ có thể nhờ thuốc xoa dịu. Trước kia khi nó ở bên An Ly, căn bệnh này quả thực có đỡ hơn, có điều sau khi An Ly mất tích, bệnh của nó lại tái phát.”
Phương Tuyết Nhi trả lời: “Ông nội, những điều ông nói cháu đều biết.”
Ông cụ Mộc lắc đầu: “Đứa trẻ ngốc nghếch, cháu không biết đâu! Sau đó cháu và Nhạc Bảo Bối xuất hiện, bệnh của Dương Hà lại tốt lên một cách thần kỳ, một thời gian dài cũng không phải uống thuốc lại! Nhưng từ sau buổi hôn lễ nó đào hôn, cháu rời khỏi nó, bệnh của nó lại bắt đầu tái phát! Đồng thời lần này còn nghiêm trọng hơn trước kia, mỗi ngày nó cũng chỉ có thể nhờ vào việc dùng thuốc với liều lượng lớn để xoa dịu cơn đau đớn!”
Phương Tuyết Nhi có chút chấn động, cũng có chút khó hiểu: “Vì sao lại như vậy? Không phải bây giờ An Ly đã quay lại bên cạnh anh ấy rồi sao? Vì sao bệnh của anh ấy lại nghiêm trọng hơn?”
“Đứa trẻ ngốc, cháu còn không nhận ra sao? Người mà trong lòng Dương Hà nó yêu thật ra chính là cháu! Tuy An Ly đã quay lại bên cạnh nó, nhưng người nó yêu đã không phải là cô ta nữa! Người mà bây giờ nó yêu chỉ có một mình cháu mà thôi! Cho nên cháu không ở bên nó, nó mới đau khổ như vậy!” Ông cụ Mộc chỉ thẳng vào trọng tâm, từng câu từng chữ đâm thẳng vào tim Phương Tuyết Nhi.
Trước đó mấy ngày lúc người giúp việc dọn phòng Mộc Dương Hà, vô tình phát hiện số lượng lớn thuốc trầm cảm trên tủ đầu giường.
Khi đó ông cụ mới biết được thì ra bây giờ Mộc Dương Hà lại sống đau khổ như vậy!
Ông cụ không cách nào nhìn cháu mình bị thuốc tàn phá như vậy! Là một người từng trải, một người sáng suốt, ông cụ Mộc liếc một cái là có thể nhìn ra Mộc Dương Hà yêu ai.
“Dương Hà bây giờ chỉ là vì còn áy náy trong lòng với An Ly mà thôi. Bởi vì hai đứa nó từng có thời gian tốt đẹp như vậy, cho nên bây giờ hai chân An Ly bị liệt, nó cảm thấy mình không thể bỏ mặc cô ta thôi!”
Bây giờ Mộc Dương Hà đối với An Ly chỉ là một phần áy náy, một phần không nỡ, một phần cố chấp… Nhưng trong tất cả những cảm xúc này không có xen lẫn tình yêu nữa.
Chỉ là anh không bằng lòng thừa nhận, cũng không muốn thừa nhận, bởi vì những cảm xúc này mà anh chắc chắn cho rằng mình phải chịu trách nhiệm với An Ly cả đời, anh phải chăm sóc cô ta một đời một kiếp.
Nhưng lại không biết anh đã yêu Phương Tuyết Nhi từ lâu rồi.
Phương Tuyết Nhi ngây người đón lấy lọ thuốc kia, trên mặt hướng dẫn viết: một ngày ba lần, một lần ba viên.
Viên thuốc như vậy, mỗi ngày Mộc Dương Hà phải uống bao nhiêu mới có thể xoa dịu được bệnh tình của anh, để anh trông có vẻ không khác gì với bình thường?
Trong tim thật đau, đau đến mức gần như không thể thở nổi. Cô cũng yêu anh, cho nên bây giờ cô mới khó chịu như vậy.
Nhưng cô hiểu, cho dù tình cảm của Mộc Dương Hà đối với cô là gì thì qua chuyện lần này trên bữa tiệc, giữa cô và Mộc Dương Hà cũng không có khả năng nữa.
Bởi vì lần này An Ly bị thương nghiêm trọng hơn so với bất kỳ lần nào trong quá khứ. Nghiêm trọng đến hôn mê bất tỉnh, khiến Mộc Dương Hà phải ở bên cạnh cô ta mỗi giây mỗi phút.
Sự áy náy của anh dành cho An Ly sẽ chỉ càng thêm sâu sắc.
Mà anh thì sẽ càng lúc càng sai lầm hiểu phần áy náy này thành tình yêu.
“Ông nội, cảm ơn ông đã nói cho cháu biết những điều này. Nhưng giữa cháu và Dương Hà thật sự không có khả năng, ông cũng biết mà.” Phương Tuyết Nhi giả vờ bình tĩnh nói.
Ông cụ Mộc thở dài nói: “Tuyết Nhi à, ông nói với cháu những lời này chỉ là muốn nói với cháu, người Dương Hà yêu thật ra là cháu. Còn cuối cùng lựa chọn như thế nào thì phải xem chính cháu rồi. Cho dù cháu lựa chọn thế nào ông cũng sẽ ủng hộ cháu. Sau này cháu và Nhạc Bảo Bối có khó khăn gì đều có thể nói với ông, ông nhất định sẽ giải quyết cho mẹ con cháu.”
Phương Tuyết Nhi khẽ gật đầu, biểu thị mình đã hiểu.
Không biết quản gia mua được ở đâu về một đống đồ chơi lớn, để Nhạc Bảo Bối chơi trong phòng quên cả trời đất.
Mộc Tuấn Nghiêu tới hỏi: “Bình thường ở trong nhà, Nhạc Bảo Bối thường chơi gì với mẹ?”
Nhạc Bảo Bối nhìn cậu ấy một cái, tiếp tục xếp các khối gỗ trong tay, nói: “Nhạc Bảo Bối có nhiều thứ để chơi với mẹ lắm! Nhạc Bảo Bối muốn chơi gì mẹ đều chơi với Nhạc Bảo Bối.”
Xem ra Phương Tuyết Nhi thật là một người mẹ tốt. Cho dù khổ cỡ nào, mệt cỡ nào, cô vẫn đối xử với con đầy dịu dàng.
“Vậy Nhạc Bảo Bối có từng nghĩ tới sẽ tìm chồng cho mẹ không?”