Có một số người khi ở trên mạng và ngoài cuộc sống thực tế là hai loại tính cách bất đồng, nhưng Phương Tuyết Nhi lại không như vậy. Ở ngoài đời cũng như trên mạng cô đều mang đến cho Mộc Tuấn Nghiêu cảm giác giống nhau.
Cô không hề uốn éo kệch cỡm hay làm bộ làm tịch.
Cho dù là hành động hay là lời nói, cô đều rất thẳng thắn mang đến cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái.
Quan trọng nhất là, cô rất kiên cường. Một mình dẫn theo con trai nhiều năm như vậy nhưng khắp người cô lúc nào cũng tỏa ra anh sáng tình thương của mẹ, khiến cho người ta muốn tới gần.
Sau khi ăn cơm xong, cô cứ khăng khăng muốn tính tiền, đương nhiên Mộc Tuấn Nghiên không chịu.
Hai người tranh chấp khoảng mấy phút, rốt cuộc cậu ấy đành phải thỏa hiệp.
Cậu ấy còn muốn dẫn hai mẹ con họ đi dạo phố, thế nhưng cô lại từ chối. Cô nói, ngày mai Nhạc Bảo Bối còn phải đi học, nên muốn về sớm tắm rửa, nghỉ ngơi.
Cậu ấy không còn cách nào khác, đành phải đưa hai người về nhà.
Lúc Nhạc Bảo Bối đang tắm, bỗng nhiên cô lại nhận được điện thoại của Tống Đường Huy.
Anh nói, bây giờ anh đang đứng dưới nhà cô, hỏi cô có thể xuống đó hay không.
Anh cũng đã đến rồi, cô chỉ có thể đi xuống gặp anh mà thôi.
Từ phía xa, cô đã nhìn thấy anh cầm trong tay một hộp quà tinh xảo, không biết bên trong đựng cái gì.
Cô đi tới bên cạnh anh, nói: “Đường Huy, muộn thế này rồi anh tới tìm em có chuyện gì không?”
Sau khi từ Thụy Sĩ về, cô luôn cảm thấy mình đã nợ anh một ân tình lớn. May mà có anh đi cùng, nên chuyến đi của Nhạc Bảo Bối mới có thể tràn đầy vui vẻ giống như những bạn nhỏ khác.
Anh đưa hộp quà cho cô: “Hôm nay anh đi dạo phố với mẹ, trong lúc vô tình đã phát hiện ra cái váy này. Anh cảm thấy nó rất hợp với em, vì vậy mới mua lại. Tuyết Nhi, sắp đến sinh nhật em rồi phải không? Cái này coi như là quà sinh nhật anh tặng cho em.”
Cô nghĩ thầm đây chỉ là một cái váy mà thôi, chắc cũng không quá quý trọng cho nên đã nhận.
Cô nói tạm biệt với anh, sau đó ôm hộp quà lên tầng.
Vừa về tới nhà, cô lập tức mở hộp quà ra, muốn nhìn xem là kiểu váy gì có thể khiến anh nửa đêm không ngại xa xôi đưa tới cho mình.
Sau khi mở ra, cô lập tức trợn tròn hai mắt.
Màu sắc cửa chiếc váy chính là sự kết hợp giữa xám và đen, phần thân áo phía trên được khảm những viên trân châu màu trắng li ti, hai dây đeo trên váy được làm bằng tơ lụa màu xám tro, thiết kế ôm sát.
Đây không phải là kiểu dáng mới nhất do bậc thầy Adenis mới thiết kế đầu tháng sao?
Rõ ràng anh đã nói dối, anh tuyệt đối không hề đi dạo phố với mẹ mình rồi vô tình nhìn thấy chiếc váy này.
Chiếc váy này hiện nay chỉ bán ở New York, Mỹ, hơn nữa giá tiền rất cao, phải gần mười con số.
Cô làm sao cũng không thể ngờ anh lại tặng mình món quà quý trọng như vậy. Sau khi sợi dây truyền lần trước anh đưa bị Mộc Dương Hà ném ra ngoài cửa sổ, cô đã tì kiếm dưới tầng trọn một ngày một đêm nhưng vẫn không tìm thấy.
Bây giờ, dù cho thế nào đi nữa cô cũng không thể nhận chiếc váy này. Cô định ngày mai sẽ đi tìm anh trả lại nguyên xi cho anh.
Nhưng ai biết được, hôm sau sau khi tan học, Nhạc Bảo Bối lại không ngoan ngoãn ở trong lớp chờ mẹ tới đón mà một mình ra khỏi nhà trẻ, chuẩn bị đi tìm cái người mà cậu bé luôn muốn gặp.
Hôm đó, sau khi từ Thụy Sĩ về, cậu bé đã xem được tin tức chú Mộc muốn đính hôn trên ti vi. Cậu bé không có cách nào tỏ ra bình tĩnh giống như mẹ được, cứ lặng lẽ chấp nhận hiện thực.
Cậu bé không hiểu, rõ ràng mẹ thích chú Mộc, hơn nữa chú Mộc cũng rất thích mẹ, vậy thì tại sao bọn họ lại không thể ở bên nhau chứ?
Cô giáo Trương từng nói, nhất định phải dũng cảm ở bên người mình thích.
Cậu bé muốn đi tìm chú Mộc, hỏi xem rốt cuộc chú có yêu mẹ và mình hay không?
Nếu như là yêu, vậy cũng không cần đính hôn với dì nữa.
Trí nhớ của cậu bé rất tốt, cậu nhớ rõ ràng địa chỉ của biệt thự nhà họ Mộc. Tiếp đó lại dùng ba trăm ngàn trong cặp sách lần trước được mẹ cho để đón taxi.
Tài xế thấy điểm đến là nhà họ Mộc cho nên không dám thờ ơ, chỉ lái xe vô cùng ổn định, còn thầm nghĩ phải tìm tiền lẻ thật phẳng phiu để đưa cậu bé.
Sau khi xuống xe, cậu bé đi thẳng tới nhà họ Mộc mới phát hiện cổng lớn đang khóa.
Cậu bé nhấn lên chuông cửa, chỉ chốc lát sau, cánh cổng biệt thự được mở ra.
Nhưng người đi tới lại không phải là quản gia mà là An Ly đang ngồi trên xe lăn.
Hôm nay, cô vốn định tới nhà họ Mộc tìm Mộc Dương Hà, nhưng anh đã đến công ty, còn ông cụ Mộc cũng không có nhà.
Vừa rồi quản gia đã đi pha trà cho cô. Nghe tiếng chuông cửa, cô tự mình tới mở.
Từ phía xa, cô đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang đứng bên cạnh cửa.
Cậu nhóc này cô ta có quen, chính là con trai của Phương Tuyết Nhi.
Cậu bé tới nơi này làm gì chứ?
An Ly bỗng cảm thấy hứng thú.
Cô đẩy xe lăn chậm rãi đi tới trước cửa, nhấn vào nút điều khiển, cánh của lập tức được mở ra.
Vẻ mặt cậu bé cẩn thận đánh giá người trước mặt. Cậu bé nhớ rất rõ ràng, đây chính là dì xấu xa đã cướp mất chú Mộc ngay trong đám cưới của mẹ và chú ấy.
“Anh bạn nhỏ, cháu tới đây làm gì vậy? Cháu muốn tìm ai thế?” Trên mặt cô ta lộ ra nụ cười ngọt ngào khiến cậu bé cứng nhắc lùi về phía sau vài bước.
Nhưng cô giáo Trương đã nói, dù cho có chán ghét ai đó cũng phải giữ vững thái độ lễ phép. Cậu bé cắn chặt hàm răng, một lúc lâu sau mới phun ra vài chữ: “Dì à, không có chuyện gì cả, cháu về trước đây.”
Nói xong, cậu bé muốn chạy ngay ra ngoài.
Đột nhiên An ly duỗi tay nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cậu bé.
“Cháu tên là Nhạc Bảo Bối đúng không? Cháu đến đây tìm chú Mộc hả?” Cô nhìn thẳng vào mắt cậu bé mà hỏi.
Cánh tay nhỏ nhắn của cậu bé bị cô túm chặt có chút đau. Cậu bé rút tay ra, trả lời: “Không phải, cháu không đến tìm chú Mộc.”
An Ly cười cười: “Chú Mộc đang ở bên trong, cháu muốn đi vào không?”
Cậu bé hơi do dự.
Tuy rằng cậu bé không muốn ở chung một chỗ với dì xấu xa này chút nào, nhưng hôm nay cậu bé đã cố ý chạy tới chỗ này tìm chú Mộc, lần sau có thể sẽ không có cơ hội rồi.
Vì vậy, cậu bé cắn răng gật đầu, rồi đi vào trong biệt thự.
Sau khi vào trong, cậu mới phát hiện, chú Mộc không có ở đây.
An Ly đẩy xe lăn đi theo sau cậu bé.
Quản gia vẫn còn ở trong phong trà, cô liếc nhìn quanh một chút, sau khi xác định không có ai, mới hỏi cậu bé: “Mẹ cháu bảo cháu tới đây tìm chú Mộc đúng không? Cháu muốn nói gì với anh ấy vậy? Nói cho dì nghe đi, dì có thẻ giúp cháu chuyển lời.”
Cậu bé khẽ lắc đầu, liên tiếp lui về phía sau. Dì xấu xa trước mặt trông thật đáng sợ, trong mắt của cô có một cảm xúc gì đó không thể nói rõ thành lời.
Thấy cậu bé không trả lời, cô tiếp tục nói: “Nhạc Bảo Bối, nếu bây giờ cháu không nói, vậy thì sau nay sẽ không có cơ hội để nói nữa đâu. Bởi vì, chú Mộc sắp kết hôn với dì rồi. Từ trước tới nay, chú Mộc không hề yêu hai mẹ con cháu đâu. Nếu không, làm sao anh ấy có thể bỏ lại mẹ cháu ngay trong đám cưới chứ?”