Trong phòng chỉ có một cái giường rất bé, đối với các bạn nhỏ mà nói là dư thừa, nhưng nếu người lớn muốn nằm ngủ trên đó thì nửa người đều sẽ bị rơi ra ngoài.
“Cái khách sạn rách này, ngay cả giường cũng thiết kế không hợp lý như vậy.” Cô âm thầm chửi mắng.
“Như vậy đi. Tuyết Nhi, em cứ ngủ ở trên giường, anh ngủ ở sofa là được.” Tống Đường Huy chỉ vào chiếc ghế sofa nhìn qua có vẻ vô cùng rộng rãi, thoải mái.
Phương Tuyết Nhi không đồng ý. Là cô rủ anh tới đây, bây giờ không thể để người ta ngủ trên sofa được, nhưng nếu cô nói muốn ngủ ở đó thì nhất định anh sẽ không chịu. Cô đành bất đắc dĩ lên tiếng: “Vậy cùng ngủ trên giường đi. Để em gọi phục vụ mang thêm một cái chăn qua đây.”
Tấm rèm thật dày che khuất ánh trăng bên ngoài cửa sổ, sau khi tắt đèn, cả căn phòng đều trở nên tối đen như mực. Cô cuộn mình trong chăn, lắng nghe tiếng hít thở ở bên kia giường của anh mà tâm loạn như ma.
Không biết tại sao, khi nằm cùng anh trên một chiếc giường, cho dù không hề làm gì, cô vẫn luôn cảm thấy rất mất tự nhiên.
Trong bóng tối, anh bỗng mở miệng, nhẹ nhàng nói: “Mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.”
Hành trình ngày mai là đi lên núi trượt tuyết, có lẽ sẽ rất mệt, cũng nên ngủ sớm một chút.
Cô không hề hay biết, sau khi mình ngủ say, anh lật mình, hôn khẽ lên gò má cô, rồi mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Vốn dĩ, cô chưa bao giờ chú ý đến tư thế ngủ, nhưng đêm nay, cô lại ngủ vô cùng cẩn thận. Đến tận lúc trời hửng sáng, cô vẫn như cũ vững vàng nằm ở trong chăn, không hề động chạm vào anh.
Cô gọi anh và cậu bé rời giường. Sau khi ba người rửa mặt xong xuôi, liền đi xuống tầng một tập chung với mọi người. Hiệu trưởng và cô giáo Trương đã chờ sẵn ở đó.
Bên trong phòng bệnh, Mộc Dương Hà vẫn luôn ngồi cạnh bên giường An Ly.
Bác sĩ nói, máu tụ trong đầu cô tiêu tan rất nhanh, có lẽ không lâu sau sẽ tỉnh lại. Thần kinh ở chân cô cũng đã hoàn toàn hoạt động, chỉ cần có thể mang đến cho cô tin tức tốt khiến cô vui vẻ, vậy thì tỷ lệ cô có thể đứng lên lần nữa là rất lớn.
Bà Lạc Nhĩ đã không đến đây một thời gian rồi, chỉ sai người tới đưa tin cho anh, nói rằng trọng tâm sản nghiệp của công ty đang được chuyển đến trong nước, cho nên lúc này có chút bận rộn. Bà ấy còn cố ý nhắc nhở anh, nhất định phải chăm sóc An Ly đang hôn mê thật tốt.
Mà Mộc Dương Hà quả thực cũng làm như vậy.
Từ sau khi cô hôn mê, anh đã không còn đi tới công ty nữa.
Hiện tại, mọi chuyện trong công ty đều do Lương Vỹ Lộc thay anh xử lý.
Lúc đầu, ông cụ Mộc cũng không cho phép anh bỏ bê công ty như vậy, đã tự mình đến khuyên nhủ mấy lần, thế nhưng anh lại không hề nghe lọt dù chỉ một chữ, nhất định phải ở lại chỗ này với An Ly.
Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, lúc này đã gần tám giờ rồi. Anh rời khỏi bệnh viện giống như mọi ngày, về nhà tắm rửa, thay qua quần áo, rồi lại tới bệnh viện với cô.
Chẳng qua anh mới chỉ rời bệnh viện chưa tới nửa tiếng thì ở đó đã xảy ra chuyện.
Vệ sĩ ở đầu dây bên kia lo lắng nói: “Sếp Mộc, không xong rồi! Vừa rồi có người lẻn vào trong phòng bệnh của cô An Ly.”
Tiếng lốp xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh bén nhọn, Mộc Dương Hà bỗng phanh gấp, suýt chút nữa đụng vào đầu xe phía sau. Chủ xe đó vội vàng thò đầu ra ngoài đang định nổi giận, nhưng khi trông thấy nhãn hiệu Aston Martin chói mắt liền lập tức ngậm miệng.
Ông ta biết điều đóng kính cửa sổ lại, đánh lái sang hướng khác rồi rời đi.
“Các người là một đám rác rưởi sao?” Giọng nói của anh lạnh đến tận xương, ngay cả mấy người vệ sĩ to lớn khỏe mạnh nghe xong cũng đều run rẩy toàn thân.
Bọn họ há miệng lắp bắp trả lời: “Sếp… sếp Mộc… Chúng tôi rõ ràng đã trông giữ cửa rất cẩn thận, không biết người kia chui ra từ chỗ nào… Nhưng mà hiện tại, chúng tôi đã khống chế được ông ta. Cô An Ly cũng không hề có bất cứ tổn thương gì, xin anh yên tâm…”
Mộc Dương Hà phiền muộn ném điện thoại ra ghế sau, rồi lái xe quay về bệnh viện.
Đám vệ sĩ đang ghì chặt một người ở trong một góc bên ngoài bệnh viện để đợi anh đến. Vừa trông thấy anh, bọn họ lập tức cung kính tiến lên nghênh đón. “Sếp Mộc, chính là người này.”
Anh thản nhiên quét mắt nhìn ông ta, đó là một người đàn ông trung niên vô cùng thô tục. Ánh mắt ông ta đang không ngừng né tránh anh.
Anh lạnh lùng mở miệng: “Ai sai ông tới đây?”
Không biết ông ta thực sự bi dọa sợ hay là thế nào mà lại lập tức nói ra toàn bộ: “Tôi nói, tôi nói, tôi sẽ nói hết mọi chuyện. Chỉ cần các người đừng giết tôi. Là một người phụ nữ họ Phương đã sai tôi tới đây. Cô ta cho tôi ba trăm năm mươi triệu để tôi giết chết An Ly.”
Người phụ nữ họ Phương?
Phương Tuyết Nhi?
Giây tiếp theo, anh lại hung cậu ấyg đá vào bụng ông ta: “Cho ông một cơ hội nữa, là ai sai ông tới đây?”
Anh chỉ cần liếc mắt đã nhận ra ông ta đang nói dối. Phương Tuyết Nhi sai ông ta tới? Làm sao có thể. Cho dù cô có ý nghĩ xấu xa thì cũng không có can đảm để làm chuyện này.
Người ngoài không biết nhưng anh vẫn rất hiểu cô. Điều cô quan tâm nhất chính là con trai của mình. Sao cô có thể làm ra hành động cẩu thả, tự đẩy chính mình vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy chứ?
Ông ta vẫn cố chấp nói: “Chính là Phương Tuyết Nhi. Chính cô ta đã sai tôi tới đây.”
Anh lại đạp thêm một phát vào chỗ lúc nãy, lần này, ông ta lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
“Tôi đã cho ông cơ hội.” Sắc mặt anh âm u đáng sợ. Anh bỗng liếc qua vệ sĩ, ý bảo bọn họ nhốt ông ta lại.
Dù sao tạm thời anh cũng không vội. Giam ông ta lại, hành hạ mấy lần, cuối cùng ông ta sẽ phải mở miệng thôi.
Thế nhưng ai biết, trước khi đám vệ sĩ đi qua, ông ta đã cắn nát thứ gì đó trong miệng.
Chỉ chốc lát, ông ta đã sùi bọt mép, ngã thẳng xuống đất, bỏ mạng.
Đám vệ sĩ vội tiến lên kiểm tra, sau đó báo cáo: “Sếp Mộc, ông ta ngậm thuốc độc trong miệng, đã tự sát rồi.”
Mặt anh hơi biến sắc.
Xem ra, người sai ông ta đến đây tuyệt đối không hề đơn giản. Nhưng vì sao ông ta cứ nhất quyết nói rằng người đứng phía sau là Phương Tuyết Nhi? Muốn đổ oan cho cô sao?
Nếu thật sự là như thế, vậy rất có khả năng cô sẽ gặp phải nguy hiểm.
“Trông chừng An Ly thật tốt, nếu còn xảy ra vấn đề nữa thì tất cả các người đều cút xéo đi được rồi.”
Sau khi ném lại một câu như vậy, anh liền lập tức quay về xe, phi nhanh như bay. Chỉ trong chốc lát đã tới nhà Phương Tuyết Nhi.
Từ dưới nhìn lên, trong nhà cô tối om như mực.
Lẽ nào cô và Nhạc Bảo Bối đều đi ngủ rồi?
Ra khỏi thang máy, anh vội vàng chạy tới trước của nhà, liên tục nhấn mạnh vào chuông cửa.
Nếu quả thực có ngươi muốn gây rối với cô, vậy thì rất có thể anh đã đến muộn.
Thấy trong nhà không có ai lên tiếng trả lời, anh bắt đầu dùng sức gõ mạnh lên cửa. Qua một lúc lâu, rốt cục anh mới hoàn toàn xác định hai người đều không ở nhà.
Cô và Nhạc Bảo Bối đã đi đâu rồi?
Nửa giờ sau, Lục Trạch ở đầu bên kia điện thoại thông báo tin tức cho anh: “Sếp Mộc, đã tra ra rồi. Cô ấy đang đi lịch ở Thụy Sĩ cùng con trai.”