Người phụ trách vội vàng trả lời: “Dĩ nhiên không phải, đương nhiên không phải! Công xưởng chúng tôi sẽ lập tức hoãn các đơn hàng khác để sản xuất lại đợt trang phục này. Bây giờ, chúng tôi sẽ cử hai quản lý cấp cao giám sát nhau, cùng hợp tác giám sát sản xuất trang phục, cam đoan sẽ không xảy ra lỗi nữa!”
Đã có rồi phương pháp giải quyết rồi, Phương Tuyết Nhi cũng không tiện làm khó nữa, nhưng vì đảm bảo chất lượng, cô vẫn cảnh cáo một lần nữa: “Chỉ lần này thôi, đừng có lần sau! Nếu có lần sau, chúng tôi sẽ chấm dứt hợp đồng!”
Trở lại công ty, Phương Tuyết Nhi có chút thấp thỏm không yên.
Đã sắp đến cuối năm rồi, nếu đợt trang phục phải sản xuất lại không biết cần thời gian bao lâu, cô quyết định tự mình đến công xưởng giám sát sản xuất.
Nói là làm, Phương Tuyết Nhi đưa Nhạc Bảo Bối đến nhà họ Tống, nhờ ông cụ Tống và bà cụ Tống trông nom. Cô đến công xưởng, ở đây giám sát các công nhân làm việc hàng ngày.
Mỗi một chi tiết nhỏ, từng bước thực hiện đều do cô tự mình giám sát, đảm bảo sẽ không xảy ra sai sót gì.
Bây giờ, mỗi ngày Phương Tuyết Nhi chỉ dám nghỉ ngơi ba, bốn tiếng. Cô cứ sợ vừa nhắm mắt lại, đợt trang phục này lại xảy ra chuyện.
Hôm nay, Phương Tuyết Nhi ở lại công xưởng giám sát đến mười giờ tối, thực sự có chút không chịu nổi, cô định đến căn phòng công xưởng chuẩn bị cho cô để nghỉ ngơi một lát.
Đoạn đường từ công xưởng đến ký túc xá tối om, gió lạnh vù vù.
Cô che kín áo khoác, bước nhanh về phía trước.
Mắt thấy sắp đến nơi, ở ngã rẽ đột nhiên có một người lao ra!
Phương Tuyết Nhi suýt bị dọa mất hết hồn vía, trực giác nói cho cô biết kẻ đến không tốt đẹp gì! Cô đang muốn chạy lùi về phía sau, người nọ lại lao tới trước một bước, lôi cô vào con hẻm nhỏ bên cạnh!
“A... A...”
Miệng của cô bị người phía sau bịt chặt, chỉ có thể phát ra tiếng “ư ư”. Cô hoảng sợ giãy giụa, lại không thể thoát khỏi một chút nào.
Đến góc sâu trong con hẻm, người phía sau rốt cuộc cũng buông cô ra.
Nơi này có một cột đèn đường, nương theo ánh đèn mờ vàng, cô thấy rõ khuôn mặt của người kia.
Đó là một khuôn mặt của người đàn ông trung niên mập mạp, người đàn ông đó thoạt nhìn mặt mũi hiền lành, hoàn toàn không giống kẻ sẽ bắt cóc người ta.
Một giây sau, cô rõ ràng thấy người đàn ông đó móc trong túi ra một con dao gọt trái cây, kề sát trên cổ của cô, tàn bạo nói: “Đừng nhúc nhích! Nếu cô dám kêu lên, tôi sẽ giết cô!”
Tuy hắn cố ý dùng giọng hung tợn, trên mặt cũng đang cố gắng thể hiện sự hung ác độc địa. Thế nhưng Phương Tuyết Nhi vẫn cảm thấy, nếu bình thường cô bắt gặp người này trên đường, chắc chắn sẽ không cảm thấy hắn là người xấu.
Cô ép bản thân bình tĩnh lại, chậm rãi lên tiếng: “Là ai sai anh tới?”
Người đàn ông lớn tiếng nói: “Không ai sai tôi tới! Tôi tự tới!”
Phương Tuyết Nhi khẽ nhíu mày, xác định mình chưa từng gặp người đàn ông này, cô dò xét nói: “Chúng ta quen biết sao? Tại sao anh phải làm như vậy với tôi? Có phải anh gặp khó khăn gì không? Nếu anh nói ra, có lẽ tôi có thể giúp anh.”
Lúc còn ở đại học, Phương Tuyết Nhi xem qua không ít sách suy luận về tội phạm. Cô biết có rất nhiều người bình thường thoạt nhìn đều là người tốt, nhưng bởi vì sự xốc nổi trong chốc lát mà giết người.
Nhiều lúc, trước khi bị hại, nếu người bị hại có thể duy trì đầu óc tỉnh táo, lý trí nói chuyện với hung thủ, xóa tan ranh giới tâm lý của hung thủ là có thể tránh khỏi bị hại.
Trong lòng Phương Tuyết Nhi bây giờ chỉ có một ý nghĩ trong đầu, đó chính là cô nhất định không thể chết được!
May mắn chính là lời của cô lại có hiệu quả. Sau khi người đàn ông trước mắt nghe thấy cô nói, hắn lại rơi nước mắt!
“Cô là Phương Tuyết Nhi, đúng không?” Người đàn ông kia đột nhiên hỏi.
Phương Tuyết Nhi hơi giật mình, cô không biết có nên trả lời hắn hay không, hay cứ nói dối cô không phải.
Nhưng người đàn ông đó không chờ cô nói, lại tiếp tục lên tiếng: “Phương Tuyết Nhi, cô hại tôi! Cô hại cả nhà của tôi!”
Phương Tuyết Nhi có chút mụ mị đầu óc: “Anh à, tôi không nhận ra anh, hẳn là chúng ta chưa từng gặp mặt? Tại sao anh lại nói như vậy?”
Nước mắt của người đàn ông tuôn rơi không ngừng, hắn gào to: “Là cô! Chính là cô! Cô hại tôi mất việc! Bây giờ cả nhà chúng tôi đều sắp chết!”
Hại hắn mất việc? Lẽ nào hắn là quản lý Lưu?
Phương Tuyết Nhi tỉnh táo lại, bình thản hỏi: “Anh là quản lý Lưu, đúng không?”
Người đàn ông bị nhận ra, gương mặt có chút hốt hoảng. Nhưng ngay sau đó, hắn lại bắt đầu quát: “Bây giờ vợ của tôi không có tiền chữa bệnh, sẽ chết ở bệnh viện! Nếu cô ấy chết rồi, tôi cũng không sống nổi! Con của chúng tôi phải làm sao bây giờ...”
Quản lý Lưu vừa nói vừa nấc nghẹn, hắn bất lực ngồi bệt xuống, con dao nhỏ trong tay cũng rơi xuống mặt đất.
Phương Tuyết Nhi thấy đây là cơ hội tốt, muốn nhân cơ hội chạy trốn.
Lại vào lúc này, đầu hẻm vang lên một tiếng nói: “Ai! Là ai ở đó?”
Là bảo vệ tuần tra đêm của công xưởng!
Quản lý Lưu đứng lên, nhặt con dao nhỏ và giữ chặt lấy Phương Tuyết Nhi: “Đừng tới đây! Đừng tới đây!”
Có lẽ vì hoảng loạn, hắn dùng sức mạnh hơn, cổ của Phương Tuyết Nhi đã bị lưỡi dao sắc bén cứa rách, bắt đầu rỉ ra từng tia máu.
Bảo vệ chiếu đèn pin thấy rõ tình hình ở đây, sợ đến mức không dám hành động thiếu suy nghĩ, vừa an ủi quản lý Lưu để hắn đừng làm bậy, vừa cầm điện thoại di động báo cho người phụ trách công xưởng.
Chỉ chốc lát sau, người phụ trách công xưởng dẫn một đám bảo vệ chạy tới nơi này. Vài phút trôi qua, cảnh sát cũng lái xe cảnh sát đến.
Tống Đường Huy đang ở nhà dỗ Nhạc Bảo Bối ngủ, nhận được điện thoại của trưởng bộ phận Trương nói Phương Tuyết Nhi đã xảy ra chuyện ở công xưởng. Anh hoảng hốt, giao Nhạc Bảo Bối cho ông bà nội, áo khoác cũng không kịp mặc, chạy ra khỏi nhà.
Lúc anh chạy đến, tình hình vẫn đang giằng co.
Hẻm nhỏ rất hẹp, quản lý Lưu bắt giữ Phương Tuyết Nhi đứng ở cuối hẻm, cuối hẻm có một bức tường ngăn cản.
Cảnh sát và các nhân viên an ninh đứng ở bên này cầm loa lớn kêu gọi quản lý Lưu trong con hẻm.
“Lưu Mạnh, anh đã bị bao vây, hãy từ bỏ việc chống cự!”
Lời của cảnh sát quanh quẩn trong ngõ hẻm, Lưu Mạnh lại không hề nhúc nhích.
Phương Tuyết Nhi bị cưỡng ép rất lâu, đã có chút mệt lả.
Cảnh sát và các nhân viên an ninh đang nghiên cứu phương án xem có thể men theo hai bên con hẻm để tiến vào giải cứu Phương Tuyết Nhi hay không.
Tống Đường Huy đẩy đám người ra, đi vào hẻm. Hẻm nhỏ không sâu, nhờ ánh sáng của cảnh sát chiếu vào, anh có thể thấy rõ ràng Phương Tuyết Nhi trong ngõ hẻm. Cô bị kẻ bắt cóc gắt gao bắt giữ, trên cổ mơ hồ đã có vết máu.
Trái tim của Tống Đường Huy thắt lại. Vừa nãy lúc đi trên đường, trưởng bộ phận Trương đã nói rõ sự việc với anh.
Anh cố gắng kêu gọi với giọng nói bình tĩnh: “Lưu Mạnh, anh buông Tuyết Nhi ra đã, có chuyện gì chúng ta có thể bàn bạc giải quyết, không cần thiết phải làm như vậy!”
Lưu Mạnh căn bản không nghe lọt tai lời của anh, điên cuồng gào lên: “Tan nát, tan nát hết rồi! Cô ta đã hủy hoại gia đình tôi, hủy hoại tất cả của tôi!”