“Đủ rồi! Đường Huy! Chúng ta dừng ở đây thôi! Em biết nhà họ Tống có quyền có thế, người bình thường như em không thể đụng vào được, em cũng chưa từng muốn liên quan gì đến gia đình anh! Em biết anh tốt với em, nhưng thực sự em và Nhạc Bảo Bối không hề có ý định trèo cao! Chúng em chỉ muốn làm một người bình thường thôi, chứ không phải bị người ta chỉ vào mặt chửi là loại con hoang.”
Khi nói xong những lời này, nước mắt cô cũng bắt đầu giàn giụa. Ban đầu cô còn nghĩ đây chẳng phải chuyện gì đáng để khóc, nhưng giờ phút này, cô thực sự thấy tủi thân.
Giờ cô chỉ muốn cắt đứt quan hệ với Tống Đường Huy, rồi đem con trai cô đi thật xa khỏi anh, ngày ngày sống yên ổn với cậu bé.
Bất kể Mộc Dương Hà hay là Tống Đường Huy, thì cũng đều cao quý như nhau cả. Những kẻ giàu có này đều như nhau, coi thường tầng lớp bình dân.
Nghe Phương Tuyết Nhi nói, Tống Đường Huy đau lòng bảo rằng: “Tuyết Nhi, em cứ trách anh đi, cứ mắng anh đi, tất cả là tại anh! Anh không biết mẹ lại tìm ra được bệnh viện mà em ở! Anh thực sự không biết hôm nay bà ấy sẽ đến đây! Tuyết Nhi, tất cả đều là lỗi của anh, em tha thứ cho anh được không?”
Phương Tuyết Nhi lắc đầu: “Đường Huy, anh không cần phải xin em tha thứ. Em chỉ là một người bình thường mà thôi. Lòng tốt của anh em thực sự không nhận nổi. Thực sự thì, Đường Huy à, anh buông tha cho em đi!”
Thực ra cô biết rõ, tất cả những chuyện này không phải lỗi của Tống Đường Huy. Anh rất tốt, luôn bảo vệ cô và Nhạc Bảo Bối vô điều kiện. Nhưng cô không thể chịu được việc mẹ anh sỉ nhục cô và con trai cô như vậy.
Vậy nên cô thà rằng bây giờ dứt khoát hẳn với nhau, quên hết mọi chuyện đi!
Nói năng tàn nhẫn một chút sẽ khiến anh từ bỏ. Như vậy, anh nhất định sẽ rời khỏi cô.
Tống Đường Huy nghe cô nói thì chỉ cười khổ: “Tuyết Nhi, em biết không? Lần trước sau khi em mất tích, anh đã cho người đi tìm em. Sau đó anh về nhà, thì ba mẹ lại bắt đầu ép hôn anh. Họ muốn anh lấy con gái một nhà có doanh nghiệp nổi tiếng, sau này cũng có thể giúp đỡ cho việc kinh doanh của anh.”
Phương Tuyết Nhi lập tức bảo: “Họ làm vậy cũng vì muốn tốt cho anh thôi, em nghĩ họ không hề sai. Một cậu chủ như anh đương nhiên phải kết hôn với một cô chủ thì mới môn đăng hộ đối, chứ không phải một cô gái tầm thường như em.”
Vậy mà Tống Đường Huy lại lắc đầu: “Nhưng Tuyết Nhi à... Người anh muốn cưới luôn chỉ có mình em thôi... Anh phản đối họ, cũng không về nhà nữa. Anh không ngờ rằng hôm nay mẹ anh lại tìm đến đây...”
Mẹ anh cho rằng anh không chịu nghe lời ba mẹ đều là do Phương Tuyết Nhi. Bà bảo Phương Tuyết Nhi bỏ bùa mê thuốc lú anh, quy toàn bộ tội lỗi cho cô.
Vậy nên, ba anh mới gây khó dễ cho cô, mẹ anh mới sỉ nhục cô như thế.
Nhưng... anh đã làm sai điều gì...
Hay nói trắng ra, lỗi lầm duy nhất của anh, đó là đã thật lòng yêu Phương Tuyết Nhi...
Nhìn anh đau lòng đến không nói nên lời, trong lòng Phương Tuyết Nhi cũng tràn đầy những cảm xúc phức tạp. Cô im lặng một lúc lâu rồi mới nói tiếp: “Để em tự về đi, em phải suy nghĩ đã.”
Nói đoạn, Phương Tuyết Nhi gọi xe, rời khỏi bệnh viện trước ánh nhìn lưu luyến của Tống Đường Huy.
Hôm sau, Mộc Dương Hà đưa Nhạc Bảo Bối về. Trong lúc ấy, Phương Tuyết Nhi cũng ở nhà vẽ bản thiết kế.
Nhưng suốt khoảng thời gian này, Nhạc Bảo Bối bắt đầu “giám sát” cô, không cho cô làm việc đến khuya nữa.
Không những vậy, thái độ của cậu bé còn rất kiên quyết. Cậu bảo nếu mẹ không chịu ngủ, thì cậu cũng không đi ngủ.
Nhưng nếu không thức đêm làm việc, thì không thể nào hoàn thành được nhiều bản vẽ như thế này! Mà chỉ còn bốn ngày thôi là đến hạn nộp rồi.
Cuối cùng, Phương Tuyết Nhi cũng nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường. Buổi tối, cô giả vờ đi ngủ cùng con trai. Chờ đến khi đứa trẻ ngủ say rồi, thì lại len lén dậy hoàn thành bản thiết kế.
Đêm đầu tiên, mọi việc diễn ra rất suôn sẻ. Nhạc Bảo Bối ngủ một mạch đến sáng, không hề phát hiện ra rằng nửa đêm mẹ mình lại dậy làm việc.
Đêm nay, Phương Tuyết Nhi cũng dỗ Nhạc Bảo Bối đi ngủ như hôm qua, rồi rón rén bước xuống giường.
Khi đến phòng làm việc, cô mở đèn lên, tiếp tục tiến hành công việc.
Nhưng chẳng được bao lâu, cô lại nghe thấy tiếng mở cửa truyền ra từ phòng khách!
Đó chắc chắn không phải tiếng động Nhạc Bảo Bối gây ra! Giờ con trai cô vẫn đang ngủ trong phòng, mà tiếng mở cửa kia lại từ phòng khách truyền ra. Muộn thế này rồi, còn ai đến nhà cô nữa chứ?
Hơn nữa, cũng chỉ có cô và Nhạc Bảo Bối có chìa khóa nhà thôi mà!
Phương Tuyết Nhi không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Là trộm sao? Hay ăn cướp?
Nhạc Bảo Bối vẫn còn trong phòng ngủ, nếu giờ trộm hay ăn cướp vào nhà...
Nghĩ vậy, Phương Tuyết Nhi liền cố lấy hết can đảm. Cô lục lọi mãi mới tìm được một cái kéo từ trong ngăn tủ.
Cầm chắc kéo trong tay, cô nhẹ nhàng mở cửa phòng, đi tới cửa ra phòng khách, nương theo ánh đèn thò tay ra ngoài.
Đèn ở phòng khách sáng trưng, cổng chính cũng bị mở từ bên ngoài!
Vậy nên, cảnh đầu tiên Mộc Dương Hà thấy là Phương Tuyết Nhi đang cầm kéo trong tay, hướng lưỡi kéo sắc nhọn về phía của quý của anh.
Sắc mặt anh lập tức tối sầm lại, hơi bực mình bảo: “Phương Tuyết Nhi, cô đang làm gì thế hả?”
Thấy người đến là Mộc Dương Hà, Phương Tuyết Nhi liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô lại mắng anh ngay lập tức: “Mộc Dương Hà! Anh đang làm gì thế hả? Đêm hôm khuya khoắt lại xông vào nhà người khác, thần kinh anh có vấn đề đúng không?”
Lúc nào cũng hung dữ, dù bị ốm cũng không bớt đanh đá đi chút nào.
Mộc Dương Hà nghe cô nói thì chỉ khẽ cau mày: “Tôi đến xem Nhạc Bảo Bối có ngủ đúng giờ không.”
Vừa nói ra câu ấy, Mộc Dương Hà lại lập tức hối hận. Viện cớ vụng về như vậy, đến chính anh nghe vào còn không tin được.
Nhưng bất kể thế nào, anh cũng không chịu thừa nhận thực ra là lúc tan tầm rảnh rỗi, anh liền đi dạo một vòng xung quanh, rồi lại vô thức đến trước tòa nhà cô ở.
Anh đứng cách phòng của cô mười mấy tầng, ngắm khung cửa sổ nhà cô từ phía xa. Màn đêm buông xuống, đèn phòng cô hết bật rồi tắt, sau đó đang giữa đêm khuya lại sáng đèn.
Mộc Dương Hà đoán ra ngay là nửa đêm cô dậy làm việc. Trong cơn giận dữ, anh không chút nghĩ ngợi, chạy một mạch lên tầng.
Đồ ngốc này, cô thực sự chán sống rồi đúng không?
Về phần chiếc chìa khóa... thì trước kia Mộc Dương Hà từng mượn Nhạc Bảo Bối chìa khóa nhà, sau đó cũng đi đánh một cái y hệt.
Phương Tuyết Nhi nghe anh nói thì bảo: “Thôi đi, Nhạc Bảo Bối ngủ từ sớm rồi! Rõ ràng là anh biến thái, nên đêm hôm khuya khoắt mới đột nhập vào nhà người khác! Anh lấy chìa khóa ở đâu?”
Mộc Dương Hà không trả lời cô, đương nhiên anh sẽ không đưa chìa khóa lại cho Phương Tuyết Nhi. Giữ cái chìa khóa này lại thì sau này vào nhà cũng tiện hơn nhiều.
Anh cũng chẳng chấp nhặt việc cô bảo anh biến thái. Bởi quả thực lúc này, lòng anh cũng rối bời vô cùng. Anh chẳng hiểu mình đang nghĩ gì mà lại hành động như vậy.
Thậm chí, anh còn không biết liệu người mình yêu nhất có phải là An Ly hay không.
Bỗng cảm giác có cái gì đó quặn lên trong bụng, anh liền nôn khan. Phương Tuyết Nhi thấy vậy thì hỏi: “Anh uống rượu à?”
Anh gật đầu. Vừa rồi khi đỗ xe dưới sân, anh đã uống rất nhiều rượu.
“Giờ tôi pha cho anh một cốc trà giải rượu, anh uống xong thì đi ngay cho tôi!” Phương Tuyết Nhi cố ra vẻ giận dữ.
Cô tự nói với bản thân rằng, chẳng qua đêm hôm khuya khoắt, cô thấy anh uống say nên mới thương hại. Bởi vậy mà cô mới để anh ngồi ở đây, lại còn định đi pha trà cho anh.
Trà Phương Tuyết Nhi pha rất thơm, uống một ngụm là không thể nào dứt ra được. Mộc Dương Hà đặt cốc trà trống không xuống bàn, ánh mắt mơ màng nhìn người trước mặt anh.
Phương Tuyết Nhi thấy thế thì chống nạnh bảo: “Anh uống trà xong rồi thì đi đi.”
“Đi ư?” Ánh mắt anh hơi nheo lại. Anh im lặng nhìn cô, không biết đang suy nghĩ điều gì.