Anh nhìn không chớp mắt bóng lưng Phương Tuyết Nhi và Tống Đường Huy tới khi không còn thấy nữa.
Ánh mắt anh lúc này lạnh thấu xương, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Cảnh Tống Đường Huy ôm Phương Tuyết Nhi vào lòng giống như một cây kim đâm vào tim anh, anh vốn dĩ còn nghi ngờ tấm ảnh trên tạp chí, nhưng giờ xem ra quan hệ của hai người họ đúng là rất mờ ám.
Cơn giận như xông lên đầu Mộc Dương Hà, hôm nay sau khi tan làm, anh chỉ muốn đi dạo một mình, nhưng không biết từ lúc nào đã đi tới khu Phương Tuyết Nhi ở.
Ngẩng đầu nhìn thấy căn nhà của Phương Tuyết Nhi tối đen, đợi hồi lâu vẫn không thấy bóng người phụ nữ ấy đâu, Mộc Dương Hà đang định rời khỏi lại nhìn thấy Tống Đường Huy ôm Phương Tuyết Nhi từ trong xe đi ra.
Cô gấp gáp muốn ở chung với tên họ Tống kia đến vậy sao?
Hay là bọn họ thật sự đã ở bên nhau từ lâu, nhưng cô ta vẫn giấu diếm anh.
Hàng loạt phán đoán chiếm cứ lấy đầu anh, phán đoán nào cũng khiến Mộc Dương Hà nổi máu điên. Sắc mặt anh dần xanh mét, anh không muốn ở đây thêm một phút nào nữa,
Tống Đường Huy bế Phương Tuyết Nhi lên lầu, anh lấy chìa khóa trong túi cô rồi mở cửa ra, đặt cô nằm trên sô pha.
Tống Đường Huy quay người đóng cửa lại, Phương Tuyết Nhi mơ màng xoay người lăn xuống đất. Cô cứ thế nằm ngủ trên sàn, miệng lẩm bẩm gì đó như vẫn còn trên bàn rượu, lại như đang nỉ non.
Tống Đường Huy ôm cô đi tới phòng ngủ rồi đặt cô nằm trên giường, sau đó còn chu đáo cởi giầy, đắp chăn cho cô.
Làm xong mọi việc, anh lặng lẽ ngồi bên giường ngắm nhìn cô gái đang ngủ say.
Dưới ánh đèn ấm áp mờ ảo, khuôn mặt cô ấy trông cực kỳ dễ thương khiến người cưng chiều.
Tống Đường Huy nhẹ vuốt ve khuôn mặt Phương Tuyết Nhi, trái tim anh trở nên mềm mại, anh say đắm nhìn cô, nhẹ đặt nụ hôn lên môi cô một lúc lâu rồi mới lưu luyến rời khỏi.
Anh xem đồng hồ, bỗng nhớ tới Nhạc Bảo Bối còn đang ở nhà trẻ, thế là vội đi đón cậu bé.
Hôm sau, Phương Tuyết Nhi mơ màng tỉnh lại, đầu đau như búa bổ.
“Cảm giác say rượu đúng là không phải khó chịu bình thường.” Cô day trán than thở.
Đột nhiên nghe thấy phòng khách và phòng bếp có tiếng động, cô bật dậy ra khỏi phòng ngủ kiểm tra.
“Mẹ ơi, mẹ tỉnh rồi!” Nhạc Bảo Bối đang ngậm một thứ gì đó kỳ lạ, vui vẻ chạy tới ôm lấy chân Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi nhìn bé hỏi: “Nhạc Bảo Bối, con đang ăn gì thế?”
Nhạc Bảo Bối vui vẻ nói: “Bánh thịt của chú Tống đó mẹ, ngon lắm, mẹ cũng ăn thử đi!”
Cậu bé vừa nói vừa chạy tới bên bàn ăn bốc một miếng bánh thịt nhét vào miệng Phương Tuyết Nhi.
Cô chưa kịp chuẩn bị đã bị nhét đầy mồm, đành dè dặt cắn thử, thấy ngon liền vui vẻ nuốt xuống.
Phương Tuyết Nhi vừa cầm bánh vừa đi vào phòng bếp, thấy Tống Đường Huy đeo tạp dề bận rộn liền cười nói: “Anh đúng là đảm đang, không làm đầu bếp thật uổng mà.”
Nghe tiếng cô Tống Đường Huy quay lại cười: “Tỉnh rồi à?”
Phương Tuyết Nhi gật đầu, xoa xoa mái tóc rối bù: “Vâng, đầu đau quá, sau này có cho tiền cũng không uống nhiều rượu như thế nữa!”
Tống Đường Huy cười dịu dàng: “Uống không được sau này uống ít thôi, uống nhiều không tốt cho sức khỏe đâu, tỉnh rượu cũng khó chịu lắm.”
Anh bưng bữa sáng lên rồi vẫy Phương Tuyết Nhi: “Ăn sáng thôi, mới tỉnh rượu không nên để bụng rỗng.”
Phương Tuyết Nhi bước tới ngồi xuống bàn, bỗng nghĩ tới cái gì đó cô giật mình hét lên: “Mấy giờ rồi?”
Tống Đường Huy đáp: “Hơn 9 giờ rồi, anh thấy em khó chịu nên cho em ngủ thêm một lúc.”
Phương Tuyết Nhi bật dậy, vẻ mặt hoảng hốt nói: “Tiêu rồi, tiêu rồi, trễ mất rồi.”
Cô vội chạy vào phòng chuẩn bị đi làm.
Tống Đường Huy thấy cô hoảng hốt bèn nói: “Em mới tỉnh rượu, hôm nay nghỉ phép một ngày đi.”
Phương Tuyết Nhi cao giọng nói: “Sao như thế được, gần đây công ty đang xì xào về em, em không thể nghỉ phép đột ngột thế được, mất công bọn họ lại có cớ nói ra nói vào.”
Cô nói tiếp: “Hôm nay phiền anh đưa Nhạc Bảo Bối tới nhà trẻ nhé.”
Dứt lời cô liền lao tới thơm Nhạc Bảo Bối một cái, với lấy miếng bánh nhét vào miệng rồi vội chạy khỏi nhà.
Phương Tuyết Nhi chạy tới công ty với tốc độ nhanh nhất nhưng vẫn muộn giờ làm.
Cô cố ý trốn tránh vài ánh mắt bất thiện của đồng nghiệp rồi chạy nhanh vào văn phòng của mình.
Từ sau vụ kết hôn, cô đã trở thành đối tượng xì xào của đám người nhiều chuyện ở công ty, Phương Tuyết Nhi cố gắng giả như không nghe thấy để đỡ bản thân lại tức giận.
“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên, một đồng nghiệp đẩy cửa bước vào báo Phương Tuyết Nhi tới bộ phận thiết kế họp.
Phương Tuyết Nhi đáp một tiếng, đồng nghiệp cũng lui ra, lúc rời khỏi cô ta còn liếc Phương Tuyết Nhi một cái, ánh mắt mang ý trêu tức kỳ lạ khó phát hiện.
Cô chỉ cảm thấy kỳ lạ, bình thường thứ Hai các bộ phận trong ty mới họp, hôm nay không phải thứ Hai, sao lại họp đột ngột thế.
Không kịp nghĩ nhiều, cô thu dọn hồ sơ rồi đi tới phòng họp.
Là nhà thiết kế chính, vị trí ngồi họp của Phương Tuyết Nhi là ở bên cạnh phó bộ phận và trưởng bộ phận thiết kế, bình thường cuộc họp sẽ do một trong hai người này chủ trì.
Các đồng nghiệp tham gia họp đều lục tục tới, một lúc sau, mọi người đã ổn định nhưng mãi vẫn không thấy vị trưởng bộ phận chủ trì cuộc họp xuất hiện, mọi người đều bàn tán về nội dung họp lần này, có người còn liếc nhìn Phương Tuyết Nhi.
Một lúc sau, cửa phòng họp bị đẩy ra, mọi người đều yên tĩnh lại.
Một người đàn ông trung niên bước vào, ông ta chính là Chu Vân, trưởng bộ phận thiết kế, nhưng đằng sau là một người khiến Phương Tuyết Nhi kinh ngạc.
Sau lưng Chu Vân, An Ly đang ngồi trên xe lăn mỉm cười.
Ngay sau đó là các vệ sĩ nhanh nhẹn dời ghế vị trí phó bộ trưởng ra, đẩy An Ly tới đó, cũng chính là vị trí bên cạnh Phương Tuyết Nhi.
Các đồng nghiệp trên bàn họp đều có tham gia hôn lễ đó, cũng chính mắt nhìn thấy chú rể bỏ chạy, vì thế bọn họ đều từng thấy An Ly, nhân vật nữ chính trong vở kịch hôm đó.
Trong phòng họp lúc này, có người mờ mịt không hiểu, có người hưng phấn hóng chuyện, có người liếc mắt lén nhìn vẻ mặt Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi nhíu mày, nghi ngờ nhìn An Ly, cô đã hiểu tại sao những đồng nghiệp hôm nay lại nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ đến vậy, nhưng cô vẫn chưa hiểu sao An Ly lại xuất hiện ở đây vào lúc này.
Chu Vân cất lời đầu tiền, ông ta giới thiệu với mọi người trong phòng họp: “Đây là cô An Ly, cũng là phó bộ phận mới của bộ phận thiết kế chúng ta. Cô ấy mới tới, có lẽ chưa quen nhiều việc trong công ty, mọi người đều là đồng nghiệp, nên giúp đỡ quan tâm lẫn nhau, hy vọng sau này có thể cùng tiến bộ, để công ty ngày càng phát triển.”