Phương Tuyết Nhi không thèm nhìn bọn họ. Cô nhìn xung quanh nhưng không phát hiện thấy bóng dáng của Nhạc Bảo Bối. Phương Tuyết Nhi vội vàng hỏi: “Tiêu Tử Dao, con trai tôi đâu? Cô đã làm gì nó rồi?
Nghe đề cập tới Nhạc Bảo Bối, đôi mắt Mộc Dương Hà càng trở nên lạnh lùng hơn, anh nói với Tiêu Tử Dao: “Nói!”
“Du…Dương Hà, anh đừng giận, nghe em nói, em không hề làm hại con trai cô ta, em làm như vậy là vì tương lai hai ta, càng là vì tương lai của hai gia đình, em có ý tốt mà!” Tiêu Tử Dao bỗng chột dạ, còn vọng tưởng thanh minh cho chính mình.
Mộc Dương Hà cười lạnh một tiếng : “Ý tốt? Cất ý tốt đó của cô đi, còn tương lai mà cô nói thì trong tương lai của tôi sẽ không có cô nữa.”
“Dương Hà…” Tiêu Tử Dao nhìn anh cầu xin.
“Nói, Nhạc Bảo Bối đang ở đâu?” Mộc Dương Hà vừa nhìn chằm chằm vào Tiêu Tử Dao vừa hỏi.
Tiêu Tử Dao cúi đầu tỏ vẻ không cam lòng, cô ta đưa ngón tay ra chỉ vào một cái thùng được đóng từ những miếng gỗ ở một góc của nhà kho.
Mộc Dương Hà và Phương Tuyết Nhi nhìn theo hướng tay cô ta chỉ, lập tức hiểu ý.
Nhạc Bảo Nhỉ bị nhốt trong chiếc thùng đó!
Phương Tuyết Nhi lao tới như một kẻ bị điên, cô nhào người lên thùng gỗ, muốn mở nó ra, nhưng trong lúc tình thế cấp bách không nghĩ ra được cách nào.
May mắn Mộc Dương Hà theo sau cô, giúp cô mở nắp thùng.
Chiếc thùng gỗ được mở ra, bên trong là một cậu bé, đó chính là Nhạc Bảo Bối!
Nó rúm ró trong không gian chật hẹp, tay và chân đều bị trói bằng dây thừng, miệng Nhạc Bảo Bối còn bị nhét chặt một nhùi vải để tránh phát ra âm thanh.
Lúc này, khi thấy mẹ và chú Mộc mà nó yêu quý nhất xuất hiện, Nhạc Bảo Bối không hề có bất kỳ phản ứng nào, bởi vì nó đã rơi vào trạng thái hôn mê. Khuôn mặt nhỏ, chiếc trán thấm đẫm mồ hôi, tóc tai bù xù dính bết lên trán. Khuôn mặt nó trắng bệch, rõ ràng Nhạc Bảo Bối đang rất yếu.
Phương Tuyết Nhi trông thấy tình trạng thảm hại của con trai thì hai chân mềm nhũn ra, cô ngã khuỵu bên chiếc thùng. Phương Tuyết Nhi muốn ôm Nhạc Bảo Bối lên nhưng hai tay cô cứ run lên bần bật, căn bản không còn chút sức lực nào.
Mộc Dương Hà cúi người không chút do dự. Anh bế Nhạc Bảo Bối ra khỏi chiếc thùng, vội vàng đi về phía cửa nhà kho, anh muốn nhanh chóng đưa đứa bé đáng thương này tới bệnh viện.
Phương Tuyết Nhi gắng gượng đứng dậy, bước nhanh theo anh.
Cảnh tượng trước mắt cũng khiến Mộc Dương Hà đau đớn như bị dao cứa. Hình ảnh đó kích thích não của Dương Hà khiến anh không khỏi nhớ đến bản thân mình khi còn nhỏ, nhớ tới cảnh tượng anh và mẹ bị bắt cóc, thật kinh hãi.
Bây giờ, rõ ràng Nhạc Bảo Bối cũng đã có kiểu hồi ức khủng khiếp đó. Nghĩ tới đây, anh thấy vô cùng phẫn nộ và đau lòng.
Mộc Dương Hà đi ngang qua Tiêu Tử Dao. Anh hoàn toàn không thèm để ý tới ánh mắt ‘đáng thương’ của cô ta mà đi thẳng ra ngoài nhà kho giống như người phụ nữ này hoàn toàn không đáng để anh nhìn thêm một lần nào nữa vậy.
“Dương Hà! Anh Đừng đi! Đừng bỏ mặc em! Em yêu anh mà!”
Tiếng gào khóc thương tâm, tuyệt vọng của Tiêu Tử Dao từ phía sau truyền lại, vang lên văng vẳng trong căn nhà kho bỏ hoang.
Phương Tuyết Nhi theo sát phía sau Mộc Dương Hà. Vừa ra khỏi cửa thì cô phát hiện, cảnh tượng phía ngoài nhà kho không còn hoang vu, không một bóng người như lúc cô mới tới nữa mà đậu đầy những chiếc xe con màu đen.
Bên cạnh mỗi chiếc xe đều có một người đàn ông mặc vest đen, đeo kính đen đứng đó. Nhìn có vẻ đều là vệ sĩ, tất cả bọn họ đều đứng nghiêm trang chờ xuất phát.
Mộc Dương Hà thấy Phương Tuyết Nhi không hiểu bèn giải thích: “Đừng sợ, đều là người của tôi cả.”
Phương Tuyết Nhi gật đầu không nói gì, nhưng cô nhìn anh bằng ánh mắt có ý sâu xa kiểu khác.
Mộc Dương Hà nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Tôi không nắm chắc được trận chiến nên đã đến thì phải chắc chắn phần thắng, lên xe đi!”
Một gã vệ sĩ mở cửa xe một cách cung kính, đón bọn họ lên xe.
Trước khi cửa xe đóng lại, Mộc Dương Hà dặn dò: “Khống chế hai người đó ở trong nhà kho, đợi mệnh lệnh của tôi.”
“Vâng.” Tên vệ sĩ gật đầu đáp lại bằng thái độ cung kính.
Cửa xe đóng lại, chiếc xe nhanh chóng đi tới bệnh việc Mạnh Hùng
Lãnh đạo bệnh viện đã sớm xếp hàng trước cửa chờ đợi, rõ ràng là họ đã được thông báo trước.
Mộc Dương Hà không có thời gian hàn thuyên với bọn họ mà trực tiếp dặn dò: “Nhanh, cứu cháu bé!”
Lãnh đạo và bác sĩ bệnh viện cũng đã nhìn thấy cảnh tượng hùng hổ dọa người rồi, ngoài ra nhận thức không tồi nên họ nhanh chóng sắp xếp bác sĩ giỏi nhất khám chữa bệnh cho Nhạc Bảo Bối chứ không trì hoãn thêm nữa.
Mặc dù người trong bệnh viện không rõ thân phận của đứa bé đang hôn mê này, nhưng người có thể khiến tổng Giám đốc Mộc phải lo lắng ôm tới như vậy thì chắc chắn bọn họ phải đối đãi một cách trịnh trọng rồi.
Sau khi các bác sĩ hỏi rõ tình trạng của Nhạc Bảo Bối bèn đưa cậu bé vào phòng cấp cứu, Mộc Dương Hà và Phương Tuyết Nhi đợi ở bên ngoài.
Mộc Dương Hà lẳng lặng dựa vào tường, khuôn mặt không để lộ biểu cảm gì, nhưng từ sâu thẳm trong đôi mắt lạnh lùng của anh là sự lo lắng bất an trước giờ chưa từng có.
Phương Tuyết Nhi ngồi xổm dựa vào tường một cách bất lực, cơ thể ướt đẫm mồ hôi run lên bần bật vì lo lắng và sợ hãi. Mỗi giây mỗi phút trôi qua đều là sự dày vò đối với cô.
Mộc Dương Hà dìu cô đứng lên, ôm cô vào lòng, cúi đầu chống nhẹ cằm lên đầu cô, an ủi: “Đừng sợ, có tôi ở đây, Nhạc Bảo Bối là một cậu bé kiên cường, sẽ không có chuyện gì đâu!”
Phương Tuyết Nhi vùi đầu vào sâu trong ngực Mộc Dương Hà, nước mắt không ngừng chảy ra.
Nếu như có điều gì xảy ra với Nhạc Bảo Bối thì một mình cô cũng chẳng muốn tiếp tục sống nữa.
Một lát sau, cuối cùng thì mấy vị bác sĩ cũng đi ra.
Phương Tuyết Nhi vội vàng tiến tới hỏi thăm tình hình.
Vị bác sĩ trung niên đứng đầu tiên nói: “Bệnh nhân nhỏ tuổi này không còn gì đáng ngại nữa rồi, cậu bé hôn mê là do mất nước dẫn tới cơ thể suy nhược, hiện tại đang truyền dịch, lát nữa tỉnh lại có thể chuyển tới phòng bệnh phổ thông, nhưng cậu bé còn nhỏ tuổi lại bị dọa sợ hãi quá mức nên sau khi tỉnh lại cần được trấn án để tránh bị tổn thương tinh thần.”
“Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.” Phương Tuyết Nhi trả lời.
Vị bác sĩ trung nhiên lắc đầu, đáp lại bằng giọng lịch sự: “Không cần cảm ơn, đây là việc chúng tôi nên làm.”
Mộc Dương Hà gật đầu tỏ ý khen ngợi, anh nói: “Ừ, không có việc gì nữa thì mọi người đi làm việc của mình đi, đã có tôi chăm sóc bệnh nhân nhỏ tuổi này rồi.”
Các bác sĩ đồng loạt gật đầu, rời đi một cách cung kính, lịch sự.
Phương Tuyết Nhi và Mộc Dương Hà bước vào trong phòng cấp cứu.
Cơ thể bé nhỏ của Nhạc Bảo Bối nằm trên chiếc giường rộng lớn khiến người khác thấy yêu thương.
Phương Tuyết Nhi đi tới, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường, cẩn thận vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Bảo Bối. Cô cúi người hôn lên trán nó, nước mắt đau lòng cũng đồng thời rơi xuống trán đứa nhỏ.
Vừa rồi nghe bác sĩ nói có khả năng sẽ để lại tổn thương tinh thần, Phương Tuyết Nhi cảm thấy vô cùng đau lòng.
Nhạc Bảo Bối còn nhỏ như vậy mà đã phải chiụ đựng tất cả những thứ mà nó không đáng phải nhận, hơn nữa toàn bộ những điều đó đều do Tiêu Tử Dao tạo thành, Phương Tuyết Nhi hận muốn phát điên!
Mộc Dương Hà đứng bên cạnh giường của Nhạc Bảo Bối, nhìn thấy một bàn chân nhỏ bé của nói lộ ra khỏi chăn bèn đưa tay ra định đắp cho nó thì bị Phương Tuyết Nhi khẽ quát lên kêu dừng lại.
“Anh đừng động vào nó!” Cô nói:
“Anh tránh xa chúng tôi ra một chút, đều vì người vợ sắp cưới bị điên kia của anh mới hại nó thành ra thế này! Từ khi quen anh, hai mẹ con tôi đã chẳng còn cuộc sống yên bình như lúc trước, tôi không sợ bất cứ sự thay đổi nào nhưng Nhạc Bảo Bối là mạng sống của tôi. Nếu như ai làm hại nó thì tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ!”