Khác hẳn với kiểu bày trí căn hộ thời thượng được thiết kế giản lược của Tống Đường Huy, màu sắc tổng thể của căn phòng này sáng sủa sinh động hơn, nên Phương Tuyết Nhi lại càng thích.
Tất cả đồ gia dụng và đồ điện trong nhà đều là đồ mới hoàn toàn của các nhãn hiệu cao cấp, mọi thứ đều được bày trí tinh tế, xếp đặt theo trình tự rõ ràng, nhà cửa thì sạch sẽ ngăn nắp. Nói chung là không cần người vào ở sau phải sửa sang hay thu dọn gì cả.
Phương Tuyết Nhi bỏ hành lý xuống, rồi thỏa mãn thư thái nằm lên trên sô pha thở phào một hơi nhẹ nhõm. Vị giám đốc Lương này thật đúng là một người siêu tốt! Xem ra trước đây cô đã nhìn nhận sai về anh ta rồi.
Không chỉ có Phương Tuyết Nhi cảm thấy ưng ý với căn phòng này, mà Nhạc Bảo Bối cũng đầy cảm giác mới mẻ với nơi đây, nên thằng bé liền chạy khắp nơi thăm thú.
Một chốc thằng bé lại chạy lên ban công, chỉ về một nơi xa xa rồi hét lên: “Mẹ ơi mẹ, đó là lớp mẫu giáo của con đấy.”
Một lát sau lại chạy vào nhà tắm, rồi kinh hô lên: “Mẹ, có cái bồn tắm to lắm này! Con muốn chơi vịt con ở trong đây!”
Phương Tuyết Nhi nhắm mắt nằm trên sô pha, nghe ông cụ non nhà mình không ngừng kinh ngạc hò hét mà không nhịn được bật cười.
Cô đứng dậy đi tham quan ngôi nhà mới của mình với Nhạc Bảo Bối, có thể một khoảng thời gian dài sau này, hai mẹ con cô sẽ cùng sống tại nơi này.
Phương Tuyết Nhi ôm chầm lấy Nhạc Bảo Bối, rồi thơm chụt một cái lên mặt cậu bé, cười nói: “Con từng sống ở ngôi nhà vừa lớn vừa đẹp của chú Mộc rồi, mà tại sao khi nhìn thấy căn phòng nhỏ này, con vẫn vui vẻ thế hả?”
Nhạc Bảo Bối tinh nghịch ngồi đung đưa hai chiếc chân nhỏ trong lòng Phương Tuyết Nhi, cậu bé nghiêng đầu đôi mắt sáng long lanh nhìn mẹ đáp: “Phòng ở nhà chú lớn quá, Nhạc Bảo Bối hay bị lạc đường lắm ạ. Với cả ở đấy có nhiều người lạ lắm, con đi đâu mọi người cũng đi theo, con thấy ngại lắm.”
Phương Tuyết Nhi biết người lạ mà Nhạc Bảo Bối nói chính là chỉ người giúp việc ở nhà họ Mộc.
Vì sự an toàn của Nhạc Bảo Bối, nên ông cố Mộc đã dặn dò người giúp việc phải luôn theo sát trông chừng cậu bé. Nhưng không ngờ làm vậy ngược lại khiến cậu nhóc đã quen sống một mình với mẹ từ nhỏ cảm thấy bị gò bó.
Phương Tuyết Nhi dùng trán mình nhẹ cọ cọ lên trán của Nhạc Bảo Bối, rồi dỗ dành nói: “Sau này sẽ chỉ có mẹ và Nhạc Bảo Bối sống ở đây thôi, con có thích không?”
Nhạc Bảo Bối vui vẻ mỉm cười, rồi mạnh mẽ gật đầu, nhưng bỗng nhiên lại lắc đầu.
Phương Tuyết Nhi bị bộ dạng của cậu nhóc chọc cho phì cười, nói: “Cục cưng à, con như vậy là ý gì hả? Sao mẹ nhìn mà chẳng hiểu gì thế?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Nhạc Bảo Bối dẩu lên đáp: “Nhạc Bảo Bối muốn chú Mộc cũng sống cùng với mẹ con mình cơ…”
Thằng bé vừa nói ra câu này khiến Phương Tuyết Nhi nhất thời ngẩn người.
Dù hai mẹ con đã rời khỏi nhà họ Mộc, nhưng Nhạc Bảo Bối vẫn có cảm giác ỷ lại vào Mộc Dương Hà, không những chẳng ít đi chút nào, mà lại còn nhiều hơn nữa.
Nhưng đã rất lâu cô không nhìn thấy Mộc Dương Hà rồi.
Phương Tuyết Nhi đang không biết phải trả lời Nhạc Bảo Bối thế nào, thì bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Ai vậy nhỉ?
Phương Tuyết Nhi có hơi nghi hoặc, hôm nay cô mới chuyển đến, còn chưa kịp nói cho những người khác mà.
Phương Tuyết Nhi đặt Nhạc Bảo Bối đang ở trong lòng mình xuống, rồi nhẹ nhàng cảnh giác đi ra phía cửa.
Qua mắt mèo trên cửa, cô nhìn thấy gương mặt Lương Vỹ Lộc đang dán sát vào đó. Gương mặt của anh ta biến dạng trong mắt mèo, Phương Tuyết Nhi nhìn liền thấy vô cùng mắc cười.
Lúc này cô mới nhớ ra, hôm nay lúc Lương Vỹ Lộc giao chìa khóa nhà cho cô, để cảm ơn, cô đã chủ động nói có cơ hội sẽ mời anh ta ăn bữa cơm. Chỉ là cô không ngờ anh ta lại tìm tới nhà nhanh như thế này.
Phương Tuyết Nhi mỉm cười ra mở cửa, đập vào mắt cô đầu tiên là gương mặt tươi cười của Lương Vỹ Lộc, nhưng phía sau lưng anh ta còn có một người nữa đang đứng. Đó rõ ràng là người mà lâu lắm rồi cô không gặp - Mộc Dương Hà!
Bộ âu phục của anh thẳng thớm, đôi chân dài được bao trong chiếc quần âu càng thu hút ánh nhìn của người khác, chỉ có biểu tình trên gương mặt anh vẫn lạnh như băng.
Nhìn thấy vị khách không mời mà tới này, ý cười trên khuôn mặt cô lập tức cứng đờ. Nhất thời cô không biết phải phản ứng thế nào, nên ba người cứ mắt lớn trừng mắt nhỏ đứng nhìn nhau ở ngoài cửa như vậy.
Nhạc Bảo Bối thấy có người đến liền thò cái đầu nhỏ của mình ra ngoài nhìn chung quanh.
Vừa trông thấy Mộc Dương Hà một cái là gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé như hoa nở, hai cái chân ngắn củn chạy nhanh lao ra, rồi ôm chặt lấy chân của Mộc Dương Hà hớn hở kêu lên: “Chú! Cuối cùng chú cũng đến thăm Nhạc Bảo Bối rồi!”
Mộc Dương Hà nhìn đứa nhỏ cười, rồi nhẹ nhàng xoa cái đầu quả dưa của bé.
Phương Tuyết Nhi thấy vô cùng lúng túng, khóe miệng cô cố gắng nặn ra một nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc. Sao Lương Vỹ Lộc lại dẫn anh ta tới đây chứ! Bất tiện quá đi mất, nhưng người ta đã mò tới tận cửa rồi, cô cũng đâu thể đuổi đi được.
Biểu tình của Mộc Dương Hà như thể không hề nhìn thấy Phương Tuyết Nhi, anh kéo lấy cánh tay mập mạp của Nhạc Bảo Bối, rồi tự ý đi vào nhà, dáng vẻ rất tự nhiên và quen thuộc. Lương Vỹ Lộc nhìn Nhạc Bảo Bối cười cười, rồi cũng theo vào bên trong.
Phương Tuyết Nhi trừng mắt phía sau lưng hai người đó, hôm nay cô mới biết thì ra da mặt của người có tiền lại dày đến như vậy, cô nào có mời bọn họ vào nhà đâu.
Cô vừa giơ tay đóng cửa lại đã thấy Nhạc Bảo Bối như được trổ một tài năng mới.
Cậu bé dính chặt lên người Mộc Dương Hà như thể được dán keo, thân hình nhỏ bé vừa mới cao quá đầu gối của Mộc Dương Hà theo sát bên cạnh anh. Mộc Dương Hà đi đến đâu là thằng bé liền đi theo đến đó. Mộc Dương Hà ngồi trên sô pha ngoài phòng khách là thằng bé liền túm lấy vạt áo của anh rồi ngồi dựa sát vào người.
Phương Tuyết Nhi nhìn đứa nhỏ ngốc nghếch nhà mình vừa thấy buồn cười vừa bó tay. Cô đành chịu đỡ trán, chỉ có thể tự thôi miên mình trong đầu: Con ruột của mình, con ruột của mình, đúng là mình sinh ra thằng bé…
Ở bên này, thấy thân làm chủ nhà là Phương Tuyết Nhi và cấp trên của mình đều không nói gì, Lương Vỹ Lộc không khỏi thấy khó xử.
Hôm nay cậu chủ Mộc vừa nghe nói Phương Tuyết Nhi mời anh ta ăn cơm, là lập tức tỏ ý muốn đi cùng anh ta qua đây. Còn lấy danh nghĩa cao đẹp là muốn xem anh ta đã xử lý căn hộ nhà họ Mộc tặng cho như thế nào. Nhưng sự thật là…
Làm gì có chuyện Lương Vỹ Lộc không biết là Mộc Dương Hà muốn xem hai mẹ con Phương Tuyết Nhi vừa mới chuyển đến thế nào chứ.
Lương Vỹ Lộc hiểu rõ trong lòng, nhưng lại không dám đâm chọc, nên dành phải dẫn Mộc Dương Hà cùng đến chỗ hẹn.
Để phá vỡ bầu không khí ngượng ngập này, Lương Vỹ Lộc mở miệng nói trước: “Ờ, Tuyết Nhi. Cô chủ động mời tôi đến ăn cơm, bây giờ tôi đến rồi nhưng hình như cô không được vui lắm thì phải.”
Phương Tuyết Nhi định thần lại tiếp lời: “Nào có nào có. Tôi rất vui, rất vui mà.”
Dáng vẻ không để tâm đó làm Lương Vỹ Lộc nhìn tới mức ê cả răng.
Lại lia mắt qua Mộc Dương Hà đang vắt chéo hai chân ngồi trên ghế sô pha như đang thưởng thức vẻ quẫn bách của Phương Tuyết Nhi, Lương Vỹ Lộc lại thấy răng mình càng ê ẩm hơn.
Đôi môi mỏng của Mộc Dương Hà cong lên, rồi nhàn nhạt nói: “Cô Phương vui quá, cho nên quên chuẩn bị đồ ăn à? Mời người ta đến ăn cơm, thì cũng phải có gì đó để ăn mới đúng chứ?”
“À, cái này. Tôi vừa mới chuyển đến, nên chưa kịp chuẩn bị cả. Hay là tôi mời hai tổng giám đốc ra ngoài ăn được không ạ!” Phương Tuyết Nhi có hơi luống cuống tay chân.
Lương Vỹ Lộc ở bên cạnh nói chen vào: “Tuyết Nhi, ra ngoài ăn thì thôi đi. Lương của cô còn để nuôi con với trả tiền thuê nhà, thì làm gì còn dư giả mấy. Vả lại, chỗ mà tổng giám đốc Mộc đến ăn, cô cũng không trả nổi đâu.”
Lương Vỹ Lộc là có ý tốt sợ Phương Tuyết Nhi bị người tiêu xài phung phí như Mộc Dương Hà ăn tới mức sạch ví.
Nhưng câu nói này lọt vào tai Phương Tuyết Nhi - người đã bị Mộc Dương Hà xem thường mấy lần, thì lại là một loại miệt thị.
Tính cách của cô xưa nay đều rất hiếu thắng không chịu khuất phục, càng bị coi thường thì cô lại càng phải vươn lên không chịu thua kém. Nhưng cô không phải là người lỗ mãng ngu xuẩn, cô sẽ không vì một câu nói mà làm liên lụy đến tiền bạc nuôi sống con trai cô, vì thế cô nhanh trí suy nghĩ.
Cô đứng dậy vén tay áo, hùng dũng nói: “Các loại sơn hào hải vị ở ngoài thì có ra gì đâu, đồ ăn nhà làm mới là mỹ vị. Hôm nay tôi sẽ làm một bữa ăn thật phong phú để đãi hai tổng giám đốc.”
Nói xong, cô liền chạy xuống bếp, rồi loảng xoảng lục tìm ở đó một hồi, cuối cùng tìm được một cái túi hoa nhí, đây có lẽ là của người dọn vệ sinh làm rơi lúc trước.
Cô khoác cái túi lên người, rồi quay lại phòng khách nói với hai người lớn và một trẻ nhỏ: “Hai anh chờ nhé ạ, bây giờ tôi đi mua đồ nấu ăn.”
“Đợi đã.”
Phương Tuyết Nhi chuẩn bị đi ra cửa thì đột nhiên bị một giọng nói trầm thấp gọi lại.