Phương Tuyết Nhi vội vàng bịt miệng lại, lao ra khỏi phòng làm việc, chạy về phía nhà vệ sinh.
Lao vào nhà vệ sinh, cô mở nắp bồn cầu lên, lập tức nôn điên cuồng.
Phương Tuyết Nhi cảm thấy mình sắp nôn ra cả mật xanh mật vàng rồi, cực kì khó chịu.
Sau khi trải qua một trận dày vò, cảm giác vô cùng khó chịu cuối cùng cũng dịu lại, cô xả nước, đứng dậy chuẩn bị ra khỏi nhà vệ sinh.
Vừa quay người lại, cô liền va phải người Mộc Dương Hà.
Phương Tuyết Nhi giật thót, ôm ngực mắng: “Trời ạ! Sao anh đột nhiên lại đứng sau em thế, làm em sợ chết khiếp!”
“Em sao thế, không khỏe à?” Mộc Dương Hà lờ đi lời oán thán của cô, trực tiếp hỏi, ánh mắt anh đầy lo lắng.
Anh vốn đang ngủ trên sô pha, bỗng nhiên thấy bên này có tiếng động nên lập tức dậy kiểm tra, kết quả lại nhìn thấy cảnh tượng Phương Tuyết Nhi đang nhoài người về phía bồn cầu.
Đột nhiên Phương Tuyết Nhi kích động đứng dậy, trong lòng cô đã hiểu cảm giác khó chịu khi nãy là do nguyên nhân gì tạo ra, nhưng cô không thể trực tiếp nói cho Mộc Dương Hà được, ánh mắt cô né tránh ánh nhìn của anh nói: “Không có gì, chỉ là mấy ngày nay vội làm tác phẩm, bận quá không ăn uống hẳn hoi, nên dạ dày không thoải mái thôi.”
“À.” Mộc Dương Hà đáp lại một tiếng không rõ ý tứ, không biết có tin lời cô nói hay không, nhưng anh cũng không nói gì thêm, dặn dò Phương Tuyết Nhi hai câu rồi ra khỏi nhà vệ sinh.
Nhìn theo bóng lưng Mộc Dương Hà, Phương Tuyết Nhi thở dài một hơi.
Mấy ngày nay bận quá, nên quên mất mình đã có thai rồi.
Trước đó cô không muốn nói chuyện mang thai cho Mộc Dương Hà biết, là bởi vì cô không muốn anh ấy nghĩ rằng cô cố ý mang cái thai ra để trói buộc anh ấy, vì thế thà rằng cô cứ gánh vác một mình cũng không muốn nói chuyện đó ra.
Từ sau khi Mộc Dương Hà tỏ tình với cô xong, cô vẫn luôn muốn tìm một cơ hội thích hợp để nói chuyện mang thai này cho anh ấy.
Nhưng mấy ngày nay thực sự quá bận, đành đợi chuyện thi thố này kết thúc đã rồi nói sau vậy.
Phương Tuyết Nhi hạ quyết tâm, dằn lòng lại, tiếp tục đi vào phòng làm việc bận rộn với thiết kế của mình.
Một lúc sau, Mộc Dương Hà đi đến gõ cửa.
“Cứ vào đi, cửa không khóa.” Phương Tuyết Nhi ở trong phòng trả lời.
Cửa bị đẩy ra, Mộc Dương Hà đi vào, quét mắt nhìn tác phẩm váy cưới ở chính giữa căn phòng, trong cặp mắt đen lập tức xuất hiện tia kinh sợ khác thường, ánh mắt anh nhất thời bị thứ đó thu hút, mãi không rời mắt được.
Anh luôn biết Phương Tuyết Nhi là một nhà thiết kế vô cùng tài hoa và có thiên phú, vì thế anh mới đồng ý đề nghị của Lương Vỹ Lộc, cử cô đi tham gia cuộc thi Vince Camuto này.
Cuối cùng cô cũng không để anh thất vọng.
Từ thái độ nghiêm túc của cô, đến việc sau đó đề ra ý tưởng áo cưới màu đen, lại đến tác phẩm hiện tại, mỗi một bước đều khiến anh nhận ra mình đã không chọn nhầm người.
Mộc Dương Hà biết, nếu có bệ đỡ tốt và vốn đầu tư đầy đủ, Phương Tuyết Nhi nhất định sẽ trở thành nhà thiết kế đứng đầu trong nước, thậm chí là đứng trong hàng ngũ số ít những nhà thiết kế tài ba trên thế giới.
Phương Tuyết Nhi thấy anh từ lúc đi vào cứ nhìn chằm chằm tác phẩm của mình nhưng không biết đó là tán thưởng hay là bới móc, cô cắn môi, giọng căng thẳng hỏi: “Này, cơ bản đã hoàn thành rồi, anh cảm thấy thế nào?”
“Độc đáo, thần bí, mị hoặc, đẹp đến lôi cuốn người nhìn.” Mộc Dương Hà nói chi tiết.
Phương Tuyết Nhi nhìn ra sự khen ngợi trong mắt Mộc Dương Hà, trong lòng bất giác dương lên một tia kiêu hãnh nho nhỏ, nói: “Tôi cũng cảm thấy rất đẹp, tổng thể rất vừa ý tôi, nhưng mà...”
Phương Tuyết Nhi nói còn chưa hết câu, đột ngột ngừng lại.
Mộc Dương Hà không hiểu, hỏi: “Nhưng mà cái gì?”
Phương Tuyết Nhi trầm ngâm một hồi, nói: “Nhưng mà, đây đúng là một bộ váy cưới rất đẹp, nhưng rất hư ảo, không có nội hàm và linh hồn, em vẫn thấy nó còn thiếu thứ gì đó.”
“Em muốn gửi gắm cái hồn vào chiếc váy cưới màu đen này ư?” Mộc Dương Hà một câu đã vạch trần được suy nghĩ trong cô.
Phương Tuyết Nhi gật đầu: “Đúng vậy, em đúng là nghĩ như vậy, nhưng không biết làm thế nào mới làm cho nó trông có hồn được.”
Mộc Dương Hà suy nghĩ vài giây, nói: “Có đôi khi, một vật chết vốn không có sinh mệnh, một khi sở hữu một câu chuyện riêng biệt, vậy thì mọi người mỗi khi nhìn thấy nó, sẽ nhớ đến câu chuyện trong đó, do đó để sự vật có được linh hồn và sinh mệnh lâu dài, cô có thể tạo ra cho nó một câu chuyện có bối cảnh riêng biệt, từ đó mới làm nó có hồn được.”
Nghe xong những lời này, Phương Tuyết Nhi cứ ngây người nhìn Mộc Dương Hà, không nói gì cả.
Mộc Dương Hà bị cô nhìn chằm chằm như vậy cũng thấy không tự nhiên, giả bộ thản nhiên hỏi: “Nhìn anh như vậy làm gì?”
Mặt Phương Tuyết Nhi bỗng giãn ra, vui vẻ nói: “Anh thật không hổ là tổng giám đốc Mộc oai phong lẫy lừng, kiến giải của anh quả thực rất đặc sắc, nghe anh nói xong, em đã thông suốt rồi, rất cảm ơn anh!”
Phương Tuyết Nhi kiễng chân lên, hưng phấn hôn một cái lên mặt Mộc Dương Hà, sau đó lập tức chạy ra ngoài.
Mộc Dương Hà túm cô lại hỏi: “Muộn thế rồi em còn muốn đi đâu?”
“Em đi mua quan tài!” Phương Tuyết Nhi hưng phấn không thôi đáp.
Mộc Dương Hà sững sờ, đây là lần đầu tiên anh thấy có người phấn khích nói đi mua quan tài đến vậy, mặt anh lúc trắng lúc xanh, thấp giọng khụ một tiếng hỏi: “Em đang nói linh tinh gì thế?”
Phương Tuyết Nhi ra vẻ thần bí nói: “Em “muốn đi trao câu chuyện và sinh mệnh cho tác phẩm của em, đợi em hoàn thành rồi anh sẽ biết!”
Nói xong lại muốn đi, Mộc Dương Hà túm tay cô không thả.
“Anh không quan tâm em lại có phương pháp kì kì quái quái gì, nhưng sức khỏe em mới là quan trọng nhất, vừa mới nôn dữ dội như thế, lại không ăn uống tử tế, anh đoán còn chưa đến ngày thi đấu chính thức em đã xong đời rồi, anh bảo đầu bếp riêng làm chút đò ăn nhẹ vừa mới đưa tới rồi, em ra phòng khách ăn trước rồi tính sau.” Mộc Dương Hà nói.
“Ồ ~~ vừa nãy anh gõ cửa vào, chính là gọi em ra ngoài ăn cơm à?” Phương Tuyết Nhi bừng tỉnh, trong lòng dâng tràn cảm giác ngọt ngào.
“Ừ.” Mộc Dương Hà trả lời.
Phương Tuyết Nhi cười ngại ngùng, ngoan ngoãn theo Mộc Dương Hà ra phòng khách.
Trên bàn phòng khách sắp đầy các loại món ăn tinh xảo, khiến người ta thèm rỏ dãi.
Phương Tuyết Nhi đã lâu không được ăn uống hẳn hoi nhìn thấy mấy món ngon này, lập tức khởi động cơ miệng, ngồi xuống cạnh bàn ăn không màng hình tượng.
Mộc Dương Hà nhìn thấy bộ dạng này của cô, bất giác cười cười nói: “Ăn chậm thôi, không ai tranh với em đâu.”
Sức ăn của Phương Tuyết Nhi so với trước đây rõ ràng tăng thêm không ít, nháy mắt đã giải quyết hơn một nửa đồ ăn của đầu bếp nhà họ Mộc mang đến.
Cô vừa ăn vừa khen ngợi từ tận đáy lòng: “Ngon thật đấy, ngon thật đấy!”
“Không nhìn ra vóc dáng em không lớn mà sức ăn lại không nhỏ đâu đấy.” Mộc Dương Hà nhìn cô cảm thán nói.
“Ừ ừ, gần đây bụng lúc nào cũng đói!” Phương Tuyết Nhi không nghĩ nhiều đã trả lời luôn.
Mộc Dương Hà nhíu mày nói: “Đói thì ăn nhiều một chút, mấy thứ này đều là thức ăn tốt cho dạ dày, anh đặc biệt dặn dò họ làm đấy.”
“Ừ ừ...” Phương Tuyết Nhi vừa ăn vừa gật đầu, “Xem ra em lại bắt đầu phát phì rồi, mỗi lần mang thai đều thèm ăn nhiều như vậy.”
“Cái gì, mang thai?” Mộc Dương Hà không rõ hỏi lại.
“Khụ khụ...” Ý thức được mình lỡ miệng, Phương Tuyết Nhi không cẩn thận bị sặc hớp cháo vừa mới húp vào, cuống quýt nói, “Cái đó, em nói lúc trước mang thai Nhạc Bảo Bối, cũng vì sức ăn tăng lên nên mới béo ra không ít, bây giờ ăn như này chắc chắn lại sắp béo ra rồi, em không ăn nữa không ăn nữa!”
Cô nuốt thức ăn trong miệng xuống, giả vờ bình tĩnh nói.