Nhạc Bảo Bối tròn xoe mắt nhìn mẹ hoàn toàn khác với thường ngày, khuôn mặt nhỏ ngẩn ra một lúc rồi nở một nụ cười rạng rỡ, trong mắt Nhạc Bảo Bối lúc này, Phương Tuyết Nhi xinh đẹp không gì sánh bằng.
Mặt Phương Tuyết Nhi hơi ửng hồng xấu hổ, theo hướng dẫn của chủ tiệm, cô bước đến một cái bục hình tròn bốn phía đặt gương soi, nhìn về phía hai người đang đứng dưới bục, hỏi: “Đẹp không?”
Biểu cảm trên mặt Mộc Dương Hà có chút khó hiểu, một lúc sau mới đáp: “Vô cùng đẹp.”
Nét ửng hồng trên mặt Phương Tuyết Nhi càng đậm hơn, trong ấn tượng của cô, đây là lần đầu tiên Mộc Dương Hà khen cô. Phương Tuyết Nhi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhất thời không dám nhìn anh.
Vị chủ tiệm đứng bên cạnh thấy áo cưới trong tiệm của mình được Mộc Dương Hà khen ngợi liền vui mừng khôn xiết, hướng về phía Mộc Dương Hà nói: “Anh Mộc à, tiệm chúng tôi có một bộ vest chú rể là thiết kế mới nhất hiện nay, anh có thể mặc thử xem sao.”
Chủ tiệm không biết tại sao Mộc Dương Hà lại đến viếng thăm tiệm vào tối muộn như thế này, còn dẫn theo một người phụ nữ trẻ xinh đẹp và một đứa nhóc ít nói đáng yêu, nhưng bình thường thì chỉ có những người sắp kết hôn mới đến thử váy cưới, vậy nên cô mới mời Mộc Dương Hà thử vest cưới.
Phương Tuyết Nhi vội vàng ngăn lại nói: “Không, không, anh ấy không cần thử đâu, tôi thử là được rồi.”
Nét mặt vị chủ tiệm hiện rõ vẻ ngỡ ngàng, Phương Tuyết Nhi giải thích: “Khụ, khụ, chuyện là, cô đừng hiểu nhầm, chúng tôi không phải là...”
“Đưa tôi đi thử xem sao.”
Phương Tuyết Nhi còn chưa giải thích xong đã bị Mộc Dương Hà ngắt lời.
Anh giễu cợt nhìn Phương Tuyết Nhi, nói: “Ở đâu ra cái luật chỉ một người được thử đồ cưới thế, lẽ nào em tự lấy chính mình à?”
“Em...anh...”
Phương Tuyết Nhi hơi tức giận nhưng lại không tiện thể hiện ra, cô chỉ có thể trừng mắt nhìn anh. Vị chủ tiệm vội vàng dẫn đường, mời Mộc Dương Hà đến phòng thử đồ cưới.
Không lâu sau, Mộc Dương Hà bước ra.
Lần này đến lượt Phương Tuyết Nhi kinh ngạc. Bộ vest cưới này lấy tông màu đen làm màu chủ đạo, quần tây màu đen tuyền, bên trong là áo sơ mi trắng tinh, bên ngoài phối theo một chiếc cà vạt cùng tông màu đen với áo khoác, một chú rể cao quý thanh lịch như thế đang đứng ngay trước mặt Phương Tuyết Nhi.
“Sao thế, trên mặt anh có vết bẩn à?” Mộc Dương Hà thấy Phương Tuyết Nhi cứ chăm chú nhìn mình liền hỏi với giọng đùa cợt.
“Khụ, không có, không có...” Phương Tuyết Nhi bị quê, ngượng ngùng dời ánh mắt đi.
Chủ tiệm nhìn Mộc Dương Hà anh tuấn đẹp trai cũng không khỏi ca ngợi : “Anh Mộc đúng là đẹp trai phong độ quá đi mất, trông anh chẳng khác gì người mẫu chuyên nghiệp cả.”
Mộc Dương Hà không nói gì, chỉ quay đầu lại hỏi Phương Tuyết Nhi: “Em thấy có đẹp không?”
Phương Tuyết Nhi cười hi hi, nói: “Đẹp lắm, bộ vest đắt như thế này, không đẹp mới lạ.”
Chủ tiệm nhìn hai người mặc đồ cưới, trai tài gái sắc, đúng là trời sinh một cặp, cô che miệng cười: “Hai người đúng là xứng đôi! Tôi chụp một tấm ảnh cho hai người nhé.”
Nói xong liền nhanh chóng đi lấy máy ảnh.
Nhạc Bảo Bối nãy giờ vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh đột nhiên chạy lại kéo kéo tay Phương Tuyết Nhi, khuôn mặt ngước nhìn cô đầy mong ước.
Phương Tuyết Nhi cúi đầu hỏi: “Cục cưng làm sao thế?”
Nhạc Bảo Bối không nói lời nào, chỉ lắc nhẹ tay Phương Tuyết Nhi chỉ chỉ vào chủ tiệm đang cầm máy ảnh bước đến.
Phương Tuyết Nhi hiểu ý, hỏi: “Con cũng muốn chụp ảnh?”
Nhạc Bảo Bối gật gật đầu.
Phương Tuyết Nhi mỉm cười xoa đầu cậu bé, sau đó nói với chủ tiệm: “Xin hỏi ở đây có đồ trẻ con mặc trong đám cưới không?”
“Có, có, có.” Chủ tiệm vội vàng trả lời, cô ta cúi người xuống nói với Nhạc Bảo Bối: “Bé đi cùng dì thử đồ để chụp ảnh nhé, được không nào?”
Nhạc Bảo Bối ngoan ngoãn gật đầu, đi theo chủ tiệm vào phòng thử đồ.
Khi phòng thử đồ một lần nữa được mở ra, một đứa bé mặc vest tây bước ra.
Bộ vest trên người Nhạc Bảo Bối rất vừa vặn, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ xíu còn hiện lên vẻ khó chịu, nhóc con xấu hổ liếc nhìn Mộc Dương Hà và Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi cảm giác trái tim mình như tan chảy, cô bước đến dắt tay Nhạc Bảo Bối khen: “Bình Nhi của mẹ thật đẹp trai.”
Nhạc Bảo Bối xấu hổ cười cười.
Chủ tiệm để ba người chuẩn bị, Mộc Dương Hà và Phương Tuyết Nhi đứng sánh đôi bên nhau, Nhạc Bảo Bối mặt nghiêm túc đứng trước hai người, ngoài khuôn mặt vui vẻ của Nhạc Bảo Bối ra thì hai người còn lại đều rất lúng lúng.
Phương Tuyết Nhi căng thẳng đến mức cả người cứng đờ, Mộc Dương Hà không chút biểu cảm nhìn vào ống kính.
Chủ tiệm cười, nói: “Anh Mộc, cô Phương, hai người dựa gần vào nhau một chút, thả lỏng một chút, đừng có căng thẳng thế.”
Phương Tuyết Nhi liếc nhìn Mộc Dương Hà một cái, anh lặng lẽ dựa lại gần, bờ vai hai người dựa sát vào nhau, Phương Tuyết Nhi cảm thấy tim cô ngày càng đập nhanh hơn.
Không biết từ lúc nào, chỉ cần Mộc Dương Hà tiến lại gần, cô liền căng thẳng đến mức không khống chế được cảm xúc, tim cũng đập gấp gáp hơn.
“Tốt lắm, cười lên nào!” Chủ tiệm tiếp tục nói.
Phương Tuyết Nhi cắn cắn môi cố nặn ra một nụ cười, còn Mộc Dương Hà lại không hề căng thẳng, khóe môi anh nhẹ nhếch lên vẽ ra một nụ cười đẹp.
“Tách.”
Tiếng bấm máy vang lên, khung cảnh này, vĩnh viễn được đóng khung lại.
Bước ra khỏi tiệm áo cưới, Phương Tuyết Nhi cứ cầm khư khư tấm ảnh ngắm nhìn.
Ba người trong bức ảnh, chính là một gia đình ba người, người bố đẹp trai anh tuấn, mẹ trẻ trung xinh đẹp, còn có một đứa con xinh đẹp đáng yêu, một cảm giác hạnh phúc mơ hồ như tràn ngập người cô.
Mộc Dương Hà thấy Phương Tuyết Nhi nhìn bức ảnh đến ngây người liền châm chọc: “Một người đứng sờ sờ ngay bên cạnh đây em không nhìn, lại đi chăm chú ngắm bức ảnh không dời mắt.”
“Anh cho rằng em đang nhìn anh à? Đừng có tự cao, em đang nhìn Nhạc Bảo Bối!” Phương Tuyết Nhi sống chết không chịu thừa nhận.
Mộc Dương Hà cười: “Sao rồi? Sau khi mặc váy cưới xong đã tìm thấy linh cảm thiết kế chưa?”
Phương Tuyết Nhi chán nản lắc đầu nói: “Áo cưới đúng là rất đẹp, đáng tiếc không tìm được linh cảm gì cả, có lẽ là do em đi thử váy với tâm trạng muốn tìm linh cảm, cuối cùng vẫn không hiểu được cảm nhận thật sự của cô dâu lúc được gả đi là thế nào?”
“Vậy có cần một lần thật sự làm cô dâu không?” Mộc Dương Hà hỏi với hàm ý sâu xa.
“Ý gì thế?” Phương Tuyết Nhi không hiểu.
Mộc Dương Hà nhàn nhạt nói: “Ý trên mặt chữ.”
Phương Tuyết Nhi cứ nghĩ anh đang nói đùa, cười ha ha nói: “Được thôi, vậy anh lấy em đi.”
Mộc Dương Hà nhìn cô, đáp lời: “Được.”
Phương Tuyết Nhi đang nói đùa, cô cũng cho rằng Mộc Dương Hà cũng đang nói đùa, ngẩng đầu thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của anh, cô đột nhiên ý thức được những lời anh nói hình như không phải là đùa giỡn.
“Em... xin anh lấy em trước đúng không?” Mộc Dương Hà nghiêm túc nói.
“Em đang đùa thôi!” Phương Tuyết Nhi liếc mắt, lòng thầm nghĩ, một Mộc Dương Hà thông minh tuyệt đỉnh trở nên ngốc ngếch như vậy từ lúc nào thế.
“Anh không nói đùa.” Mộc Dương Hà nhìn vào mắt cô, dường như muốn nhìn thấu tận đáy lòng cô.