Phương Tuyết Nhi che đi sự bối rối của mình, nói: “Chuyện đó… Hôm nay lúc trên sân khấu, cảm ơn cậu nhé!”
Mộc Tuấn Nghiêu cười trả lời: “Không cần, là một khán giả bình thường, tớ chỉ đơn giản là thể hiện sự nghi ngờ đối với kết quả cuộc thi thôi.”
Phương Tuyết Nhi cầm lấy thực đơn do nhân viên phục vụ mang lên chọn ra vài món, sau đó đưa cho Nhạc Bảo Bối.
“Mẹ, con muốn ăn sườn chua ngọt, còn có cá chép kho thịt.” Nhạc Bảo Bối nhõng nhẽo chỉ vào đồ ăn nói.
“Được được, hôm nay Nhạc Bảo Bối muốn ăn gì cũng được.” Phương Tuyết Nhi sờ sờ tiền trong ví, ở đó đựng tiền thưởng và tiền lương của cô, đây chính là sức mạnh để hôm nay cô đến nhà hàng này ăn.
Nhân viên phục vụ cầm lấy thực đơn, Mộc Tuấn Nghiêu mở miệng hỏi: “Có thể làm phiền hỏi một câu, đây là con trai của cậu sao?”
Phương Tuyết Nhi gật đầu: “Đúng vậy, vừa rồi thằng bé gọi mẹ không phải cậu cũng nghe sao?”
Mộc Tuấn Nghiêu hơi kinh ngạc, không ngờ Phương Tuyết Nhi còn trẻ như vậy đã có con. Có điều sắc mặt cậu ấy nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, tiếp tục hỏi: “Có thể lại làm phiền cho tớ hỏi thêm một chuyện không?”
Phương Tuyết Nhi gật đầu, hỏi ngược lại: “Có phải cậu muốn hỏi ba đứa trẻ đâu đúng không?”
Mộc Tuấn Nghiêu có chút ngại ngùng, suy nghĩ của cậu ấy nháy mắt đã bị Phương Tuyết Nhi nhìn thấu.
“Chuyện đó, nếu như không tiện nói thì cậu không cần trả lời.”
Phương Tuyết Nhi nói: “Không có gì là không tiện, tình cảm của tớ và ba thằng bé không tốt nên chia tay sớm, từ nhỏ Nhạc Bảo Bối đã do tớ nuôi lớn. Đúng rồi, không phải cậu nói muốn tham gia cuộc thi thiết kế thời trang của Florina sao? Sao lại ngồi trên khán đài?”
Vốn dĩ lúc nói chuyện và làm quen trên mạng, Mộc Tuấn Nghiêu đã cảm thấy Phương Tuyết Nhi rất rộng rãi và hào phóng, bây giờ xem ra quả thật bản thân cô là như vậy.
Cậu ấy trả lời: “Bởi vì đột nhiên có chuyện nên chưa kịp thiết kế ra bản thảo, cũng không tham gia thi đấu vòng loại. Sau đó xong chuyện thì tớ lập tức về đây. Cho dù không tham gia thi đấu nhưng cũng có thể ở hiện trường xem những tác phẩm của các nhà thiết kế lớn cũng không tệ!”
Thì ra là vậy, xem ra Mộc Tuấn Nghiêu là một người bận rộn, ngay cả thời gian vẽ một bản thảo cũng không có. Có điều về mặt này Phương Tuyết Nhi cũng không hỏi nhiều, cô chuyển trọng tâm câu chuyện: “Lần này cậu về nước định ở lại bao lâu? Có muốn tớ tận tình làm chủ dẫn cậu đi thăm thú xung quanh không? À đúng rồi, cậu tên là gì?”
Cậu ấy mỉm cười trả lời: “Mộc Tuấn Nghiêu.”
Phương Tuyết Nhi thầm nghĩ sao lại trùng hợp thế chứ, cậu ấy cũng họ Mộc, giống Mộc Dương Hà.
Mộc Tuấn Nghiêu nói tiếp: “Tuyết Nhi, tớ có một người bạn nước ngoài cũng về nước, nghe nói nhà hàng này làm món rất ngon, vừa rồi tớ liền mời người đó đến dùng cơm luôn, chắc giờ cũng sắp tới. Tuyết Nhi, cậu không ngại chứ?”
Bạn nước ngoài? Phương Tuyết Nhi còn chưa kịp nói cô không ngại đâu thì cửa phòng đã bị đẩy ra.
Người đứng ngoài cửa chính là thần tượng của cô, bậc thầy thiết kế Adenis!
Phương Tuyết Nhi nghẹn họng nhìn trân trân, nửa ngày mới lắp bắp nói ra được một câu: “Đây… Đây chính là… người bạn nước ngoài của cậu?”
Mộc Tuấn Nghiêu cười gật đầu, đứng dậy đi tới cửa ôm Adenis, sau đó cùng ngồi xuống trước mặt Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng mình, tay cô để dưới gầm bàn không ngừng xoa vào nhau.
Thần tượng ngay trước mặt, Phương Tuyết Nhi không trực tiếp ngất đi là giỏi lắm rồi!
Phương Tuyết Nhi lắp bắp nói: “Cái đó… Thầy… Thầy Adenis… Tôi… Tôi là Phương Tuyết Nhi…”
Adenis nở nụ cười rạng rỡ, anh ta mở miệng nói: “Tôi biết cô! Cô chính là quán quân của cuộc thi thiết kế do Florina tổ chức! Gọi Adenis là được rồi, không cần gọi thầy đâu. Đúng rồi, tôi có thể gọi cô là Tuyết Nhi không?”
Phương Tuyết Nhi gật đầu, thì ra Adenis tuyệt đối không nghiêm túc như vẻ bề ngoài, thật ra bản thân anh ta bình dị gần gũi, hài hước thú vị.
Adenis quay đầu nhìn về phía Nhạc Bảo Bối, vui vẻ nói: “Ồ, Tuyết Nhi, đứa trẻ đáng yêu này là con trai cô sao?”
Phương Tuyết Nhi gật đầu, Adenis kích động hỏi: “Tôi có thể ôm cục cưng của cô không? Cậu bé quả thực quá đáng yêu!”
Phương Tuyết Nhi đồng ý, Adenis đi tới bên cạnh Nhạc Bảo Bối ôm lấy cậu bé.
Từ nhỏ Nhạc Bảo Bối đã không sợ người lạ, hơn nữa ông chú nước ngoài trước mắt này thoạt nhìn vô cùng hài hước và thân thiệt, vì vậy cậu bé ngồi trên đùi anht a, ngọt ngào gọi một tiếng: “Chào chú.”
Trong hai tiếng tiếp theo, ba người vui vẻ trò chuyện. Bởi vì đều là người yêu nghề thiết kế thời trang cuồng nhiệt cho nên giữa bọn họ hầu như không hết chuyện để nói. Mà Nhạc Bảo Bối ngồi ở bên cạnh, vui vẻ ăn món ngon trên bàn.
Adenis nói: “Thì ra là vậy! Cô và Tuấn Nghiêu lại quen biết lâu như thế! Tuyết Nhi, trang phục cô thiết kế trong trận chung kết thật sự là quá tuyệt vời, tôi đã bị nó làm cho kinh ngạc! Ha ha!”
Được thần tượng khen như thế, Phương Tuyết Nhi có chút ngại ngùng.
Thực ra từ trước cho tới giờ cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình có thể ngồi trước mặt thần tượng, ăn cơm và nói chuyện với anh ta.
Mộc Tuấn Nghiêu nói tiếp: “Đúng vậy, nếu không làm sao tôi và Tuyết Nhi lại trở thành bạn tốt như vậy được! Lần này về nước có lẽ tôi sẽ ở lại một thời gian dài, tôi rất mong đợi có thể giao lưu học hỏi cùng thiết kế thời trang với Tuyết Nhi để tích lũy kinh nghiệm!”
Mộc Tuấn Nghiêu đã thuận lợi hoàn thành việc học thiết kế thời trang ở học viện Milan, lần này về nước là bị ba mẹ ép.
Sau khi cơm nước xong, na người tạm chia tay, Phương Tuyết Nhi ngại ngùng lấy giấy bút từ trong túi xách ra, nhờ Adenis ký tên cho cô, còn bảo Mộc Tuấn Nghiêu chụp ảnh cho hai người bọn họ.
Adenis lái xe đi trước.
Phương Tuyết Nhi xem chữ ký của anh ta như bảo bối cất vào túi xách, chuẩn bị cùng Nhạc Bảo Bối đón xe về nhà.
Mộc Tuấn Nghiêu lại đề nghị đưa cô về, cô đùa cậu ấy: “Cậu mới về nước, lấy đâu ra xe chứ? Tự mẹ con tớ đón xe về là được rồi!”
Ai ngờ Mộc Tuấn Nghiêu lấy ra chìa khóa xe ấn xuống một cái, cách đó không xa nghe thấy tiếng nhận diện của một chiếc Ferrari vang lên.
Đây là chiếc Ferrari sang trọng phiên bản giới hạn, trị giá hơn ba mươi lăm tỷ đấy!
Phương Tuyết Nhi không khỏi kinh ngạc thốt lên một tiếng, lại nghĩ Mộc Tuấn Nghiêu còn trẻ tuổi như vậy đã có quan hệ tốt với người bậc thầy như Adenis, có thể tưởng tượng được bối cảnh gia đình cậu ấy nhất định không đơn giản.
Mộc Tuấn Nghiêu lái xe tới, nói với bọn họ: “Lên xe đi!”
Phương Tuyết Nhi cũng không nói nhiều, lập tức dẫn Nhạc Bảo Bối lên xe.
Nhanh chóng về đến dưới tầng nhà cô, sau khi xuống xe Mộc Tuấn Nghiêu nhiệt tình chào bọn họ một tiếng: “Bye bye nhé, lần sau gặp lại!”
Lúc này đã khuya, đèn đuốc trong biệt thự nhà họ Mộc vẫn sáng trưng.
Ông cụ Mộc ngồi trên ghế sofa, nhìn điện thoại vừa mới tắt, nhíu mày.
Người con trai quanh năm ở nước ngoài, cũng chính là ba của Mộc Dương Hà, Mộc Thanh Khiết, vừa mới gọi điện thoại về.