Cô nhớ lại mối quan hệ hiện tại của hai người, nếu họ chỉ là bạn bè đơn thuần thì ở nhờ nhà nhau mấy hôm cũng không có vấn đề gì.
Nhưng sau buổi tối hôm nay, nếu hai người còn tiếp tục ở chung nhất định sẽ khó tránh khỏi ngượng ngập. Hơn nữa cô cũng chắc chắn là mình không hề có cảm giác gì với Tống Đường Huy, cho nên cô không thể tiếp tục cho anh hi vọng ở mình được nữa.
Thế này có lẽ phải nhanh chóng tìm nhà để mau chóng chuyển đi thôi.
Mấy ngày tiếp theo, Phương Tuyết Nhi vừa tan làm một cái đã chạy đi khắp nơi tìm nhà ở.
Nhưng qua mấy ngày này, cô mới phát hiện ra bây giờ tìm nhà quả thực rất khó!
Cô lượn đi xem mấy chỗ rồi nhưng chẳng nơi nào ổn cả.
Bởi vì địa điểm của công ty quá tốt, những phòng cho thuê gần đó giá rất mắc. Còn những phòng giá rẻ thì lại cách công ty quá xa, không tiện cho cô đi làm, và càng không tiện cho việc đưa đón Nhạc Bảo Bối.
Đúng là phiền chết đi được!
Trong văn phòng làm việc của tổng giám đốc, Lương Vỹ Lộc đang báo cáo công việc với Mộc Dương Hà.
Kết thúc báo cáo, Mộc Dương Hà làm như vô tình hỏi một câu: “Cô Phương Tuyết Nhi đó gần đây đang làm cái gì rồi?”
“Cô ấy á, cũng chẳng làm gì đặc biệt cả, hàng ngày vẫn đi làm bình thường thôi.” Lương Vỹ Lộc đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, liền nói tiếp: “À, đúng rồi. Em nghe người ta nói, hình như mấy hôm nay cô ấy đang tìm thuê nhà gấp.”
“Tìm phòng?” Trong đôi mắt sắc như chim ưng của Mộc Dương Hà lướt qua một tia khó hiểu.
Không phải là cô ấy sống ở nhà Tống Đường Huy hay sao?
Tại sao bỗng nhiên lại muốn thuê nhà?
Mộc Dương Hà bỏ công việc trên tay xuống, ngón tay thon dài của anh gõ lên mặt bàn: “Thế cô ấy tìm được chưa?”
Lương Vỹ Lộc bĩu môi lắc đầu nói: “Em đoán là chưa, giá những căn phòng cho thuê ở xung quanh công ty chúng ta quá đắt, cô ấy còn phải nuôi con nhỏ nữa nên chắc chắn là không thể thuê nổi.”
Mộc Dương Hà cũng dự trước được điều này, anh suy nghĩ một lát lại nói: “Không phải trong tạy câu đang có căn hộ cho thuê à! Là cái căn ở gần công ty ta đó, cho cô ấy thuê đi.”
Lương Vỹ Lộc trừng lớn mắt, kích động nói: “Căn nhà đó của em đắt lắm đó nha! Là căn hộ cao cấp đấy, cô ấy không thuê nổi đâu!”
“Tôi có bảo cậu cho cô ấy thuê theo giá ngoài thị trường đâu.” Mộc Dương Hà không chút cảm xúc nói.
“Thế theo giá nào?” Lương Vỹ Lộc thật sự không hiểu ý của cậu chủ Mộc.
Mộc Dương Hà ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Ừm, lấy cô ấy một triệu sáu một tháng đi.”
“Một triệu sáu?! Anh gì ơi, anh có nhầm không đấy hả, chút tiền ấy thêm một số không vào rồi gấp đôi lên cũng không đủ đâu. Thế thì khác gì cho cô ấy ở không luôn chứ, anh trai ơi, anh đùa em phải không!”
Con ngươi Lương Vỹ Lộc như sắp rớt khỏi tròng đến nơi, anh ta thật sự không tin vào tai mình. Tổng giám đốc Mộc xưa nay có chịu thiệt bao giờ, nhưng bắt đầu từ khi nào lại làm mấy vụ làm ăn lỗ vốn thế kia? Giá thuê của căn nhà đó ít nhất cũng phải ba bốn trăm triệu một tháng.
Mộc Dương Hà không để tâm đến sự ngạc nhiên của Lương Vỹ Lộc, tự anh quyết định luôn: “Cô gái đó sẽ không chịu ở không đâu, một triệu sáu quả thật là quá ít, vì rẻ quá cô ấy cũng sẽ nghi ngờ. Cậu thấy số tiền này không thích hợp thì định một cái giá khác đi, miễn sao để cô ấy có thể thuê được là OK.”
Tập văn kiện trên tay của Lương Vỹ Lộc rung rung, anh ta hoảng sợ nhìn Mộc Dương Hà đang nói chuyện. Đây là người anh em của mình sao? Vì một người phụ nữ mà phải hao tổn tâm trí như vậy, còn sắp xếp chu đáo mọi mặt nữa. Đây là một chuyện chưa từng có, cô Phương Tuyết Nhi này và Mộc Dương Hà rốt cuộc là có quan hệ gì?
Lương Vỹ Lộc vừa ôm một bụng nghi ngờ vừa xen thêm chút không cam lòng. Căn phòng cao cấp này của anh ta cho thuê không có lãi cũng không sao, nhưng xem ra sau này hàng tháng khéo còn phải bù lỗ nữa ấy chứ.
Chỉ có điều căn phòng đó vốn là bất động sản mà nhà họ Mộc cho anh ta. Cậu chủ Mộc đã muốn trưng dụng, thì anh ta chỉ có thể dứt khoát đưa ra mà thôi!
Trong phòng làm việc của Lương Vỹ Lộc.
Phương Tuyết Nhi đang rất ảo não, không biết vị giám đốc đa tình này tìm cô có chuyện gì đây.
Lương Vỹ Lộc ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn phía sau bàn làm việc, rồi bày ra vẻ cấp trên quan tâm đến cấp dưới, khẽ cười nói: “Tuyết Nhi này, tôi nghe nói gần đây cô đang tìm nhà hả?”
“Vâng ạ.” Phương Tuyết Nhi không hiểu cho lắm, sao giám đốc lại có thời gian rảnh rỗi để quan tâm đến chút việc nhà vặt vãnh của nhân viên thế này.
“Thế cô tìm được chưa?” Lương Vỹ Lộc tiếp tục hỏi.
Phương Tuyết Nhi rủ mắt lắc đầu, rồi có hơi tiu nghỉu nói: “Vẫn chưa ạ, tôi tìm mấy ngày rồi nhưng phòng thì quá đắt phòng thì lại quá xa, nên vẫn chưa thấy phòng nào phù hợp cả.”
Lương Vỹ Lộc làm ra vẻ rất cảm thông, gật gật đầu nói: “Đúng thật, bây giờ giá thuê tăng chóng mặt, nên khó tìm phòng lắm. Tôi gọi cô đến là vì bây giờ tôi vừa hay có một căn hộ đang muốn cho thuê, căn phòng này cũng ở gần công ty ta, nên vừa vặn có thể cho cô thuê đấy.”
Phương Tuyết Nhi vừa nghe thấy câu này thì vui mừng hớn hở, cô vội nói: “Thật không ạ! Ở gần công ty thì tiện cho việc đi lại lắm ạ, giám đốc thật đúng là một người tốt. À mà giá thuê một tháng là bao nhiêu ạ?”
Phương Tuyết Nhi biết với thân phận của Lương Vỹ Lộc thì những căn phòng trong tay anh ta nhất định là rất khá. Nhưng cô chỉ sợ là giá phòng đắt quá, cô không thuê nổi thì ngại lắm.
Lương Vỹ Lộc cười thoải mái đáp: “Tiền thuê ý hả, tôi chỉ lấy bằng một nửa giá thị trường thôi.”
“Thế thì tốt quá ạ!”
Phương Tuyết Nhi mừng rỡ, nhưng rồi lại chợt suy nghĩ lại. Một chuyện tốt thế này sao lại rơi trúng người cô được nhỉ?
Trái tim của Phương Tuyết Nhi không kìm được bắt đầu đập liên hồi: Vị giám đốc Lương này đột nhiên lại tốt với mình như vậy, không phải đang ủ mưu xấu xa gì đấy chứ! Hay là anh ta thích mình?
Suy nghĩ này khiến cho toàn thân Phương Tuyết Nhi nổi da gà, không thể lượm nhặt linh tinh một miếng bánh rơi từ trên trời xuống được.
“À, thế này. Giám đốc Lương, tôi thấy hay là thôi đi, tôi không dám phiền hà giám đốc, để tự tôi tìm tiếp thôi ạ.” Phương Tuyết Nhi nói lấy lệ.
Lương Vỹ Lộc hơi ngẩn ra nghĩ thầm: Người phụ nữ này bị ngốc à, có lợi mà không biết hưởng. Mà nếu cô ta không chịu hưởng phúc, thì anh ta sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ mà Mộc Dương Hà giao cho. Cậu chủ Mộc một khi mà nổi giận, thì anh ta cũng chịu không nổi đâu.
May mà đầu óc anh ta lanh lợi, chớp mắt một cái đã nghĩ ra được cách.
Lương Vỹ Lộc bày ra tư thế nghiêm chỉnh của giám đốc nói: “Cô đừng từ chối vội, căn phòng này của tôi vẫn luôn bỏ không chưa có người ở, tôi thường phải thuê người đến quét dọn, nên vừa phiền phức vừa tốn tiền. Vậy thà tôi cho cô thuê, rồi cô giúp tôi trông chừng nhà cửa, dọn dẹp thường xuyên. Như thế tôi vừa đỡ tốn tiền cho người giúp việc, còn kiếm được một khoản tiền nữa, mà cô lại có phòng để ở. Loại chuyện hai bên cùng có lợi này, chắc cô không ngốc nghếch đến mức từ chối chứ.”
Phương Tuyết Nhi nghe thấy Lương Vỹ Lộc nói cũng rất có lý, bây giờ nhiều nhà giàu có nhà bỏ không, còn phải mất tiền thuê người đến ở để trông coi dùm. Còn cô không những giúp anh ta coi nhà, mà hàng tháng còn trả cho anh ta một khoàn tiền thuê nữa, như vậy cũng không coi là nhận ân huệ của anh ta.
Nghĩ đến đây, Phương Tuyết Nhi dứt khoát gật đầu đồng ý thuê căn phòng này để ở.
Nhận được câu trả lời chắc chắn của cô, dây thần kinh đang căng thẳng của Lương Vỹ Lộc mới được thả lỏng. Cuối cùng cũng có thể báo cáo nhiệm vụ được rồi!
Sau khi tan làm, Phương Tuyết Nhi trực tiếp đi đón Nhạc Bảo Bối, sau đó đi thẳng về nhà của Tống Đường Huy.
Tống Đường Huy vẫn chưa tan làm, cô cũng đỡ ngại ngùng khi phải chạm mặt anh. Thu dọn hết đồ đạc xong, cô bỏ lại một tờ giấy rồi dẫn Nhạc Bảo Bối đi đến căn phòng mới mà Lương Vỹ Lộc giới thiệu.
Căn hộ này rất gần công ty, chỉ cách một con phố dài thôi, đi bộ mất chừng khoảng mười phút. Vả lại vì nó nằm ở khu vực sầm uất ở giữa trung tâm, nên rất thuận tiện cho việc đi lại.
Vừa đến dưới lầu, nhìn thấy môi trường sống xung quanh nơi này, Phương Tuyết Nhi liền cảm thấy vô cùng ưng ý.
Đợi đến lúc lên trên, cầm chìa khóa mở cửa, nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng, cô lại càng thêm hài lòng, thậm chí có thể nói là mừng rỡ.