Nhưng nhìn dáng vẻ quen đường quen lối của anh ta, hiển nhiên không phải lần đầu đến đây.
Phương Tuyết Nhi không kiềm lòng được mà khẽ hỏi: "Chỗ này đắt vậy, anh thường xuyên đến đây hả?"
Ánh mắt Tống Đường Huy chợt lóe lên, anh ta nở nụ cười dịu dàng: "Không phải thường xuyên đến, trừ khi mời người quan trọng."
Phương Tuyết Nhi khựng lại, cô có ngốc đến mấy cũng nghe ra được đối phương đang nói về mình, nhìn bác sĩ Tống như thế, lẽ nào đang theo đuổi cô?
Không phải đâu không phải đâu, người đàn ông độc thân quý như vàng này sao có thể "chấm" cô được...
Cô ngại ngùng cười cười nói: "Anh đi làm ở bệnh viện cũng rất vất vả, không cần thiết phải tốn tiền như vậy, hôm nay em cũng không mang theo nhiều tiền bên người, lần này chúng ta chia nhé, lần sau em mời anh ăn ở chỗ vừa ngon vừa không đắt nhé."
Nhìn Phương Tuyết Nhi tiếc tiền thay mình, lại còn đau khổ chia sẻ gánh nặng cùng mình, Tống Đường Huy thấy ấm áp trào lên trong lòng, càng thêm yêu thương cô gái đang nghiêm túc và chân thành kia.
Anh ta đột nhiên cúi người về phía trước, khẽ chạm nhẹ lên mũi của Phương Tuyết Nhi, mỉm cười cưng chiều: "Được thôi, lần sau em mời anh, nhưng lần này anh mời em tới, tất nhiên phải để anh thanh toán, tiền của em cứ giữ để lần sau thanh toán đi."
Phương Tuyết Nhi hết hồn vì động tác thân mật của anh, tránh né không kịp, đành xoa xoa mũi, gật đầu đồng ý.
Nhưng cô không biết rằng, cảnh tượng này vừa vặn bị Mộc Dương Hà nhìn thấy.
Đúng lúc anh cùng khách hàng đến dùng bữa, vừa bước vào nhà hàng, không hiểu tại sao, liếc mắt một cái đã thấy hai người ngồi ở chiếc bàn sát tường, dưới ánh đèn hôn ám, bầu không khí có phần ái muội, động tác chàng trai chạm nhẹ lên mũi của cô gái trông như tán tỉnh.
Đôi lông mày lạnh lùng của Mộc Dương Hà khẽ giật giật, không khỏi nhớ tới Đường Uy Phong mà lần trước anh gặp được trong phòng làm việc của cô, lần này lại là một người đàn ông khác, nhìn thấy Phương Tuyết Nhi đang cười vui vẻ, trái tim Mộc Dương Hà bỗng chốc trào lên một cảm giác bực bội và chán ghét.
Thứ phụ nữ lăng nhăng!
Nghĩ tới đây, anh quay người đi ra ngoài nhà hàng, để lại vị khách với gương mặt không hiểu gì.
Phương Tuyết Nhi không chú ý tới sự xuất hiện của Mộc Dương Hà, một bữa cơm, hai người trò chuyện rất vui vẻ, ánh đèn, âm nhạc và bầu không khí trong nhà hàng rất phù hợp, Tống Đường Huy rất vừa lòng với lần đầu tiên hai người dùng cơm.
Một người cũng vừa ý nữa là Phương Tuyết Nhi, bởi vì đồ ăn ở đây rất ngon miệng!
Ra khỏi nhà hàng, Phương Tuyết Nhi không tiếc lời khen cho đồ ăn ở đó.
Tống Đường Huy nhìn cô gái bên cạnh, chỉ cần một bữa cơm cũng có thể hạnh phúc đến mức không thể hạnh phúc hơn, trong mắt anh ta không che giấu được sự yêu thương và cưng chiều.
Anh ta cười nói: "Lần sau lại dẫn em tới đây ăn nhé."
"Được ạ! À, không không không! Thôi đi ạ, ở đây đắt quá." Phương Tuyết Nhi ban đầu đồng ý đấy, nhưng khi nhớ tới mức giá đắt đỏ đến mức phi lý trên tờ thực đơn, trong lòng khiếp sợ, vội vàng lắc đầu.
Tống Đường Huy cười "hờ hờ", dịu dàng đáp: "Chỉ cần em thích, chúng ta có thể đến đây ăn hàng ngày."
Phương Tuyết Nhi mở to hai mắt, giả bộ không thể tin nổi, trêu chọc anh ta: "Anh là trọc phú hả, lại còn ngày nào cũng ăn, tiền lương mỗi tháng của anh được bao nhiêu nè, ăn thêm vài bữa nữa e rằng tháng này anh phải nhịn đói đấy, đến lúc đó đừng bảo em cứu tế anh nha~~"
"Đợi anh không có tiền ăn cơm nữa, anh sẽ đi ăn ké của em, để em cứu tế cho anh, buổi tối còn ôm em và Nhạc Bảo Bối mà ngủ."
Tống Đường Huy hùa theo đùa ghẹo Phương Tuyết Nhi, tuy rằng chỉ là nói đùa, trong mắt anh vẫn ánh lên một tia mong mỏi nào đó, dường như rất bằng lòng để tình huống ấy thực sự xảy ra.
Sau bữa cơm, Tống Đường Huy muốn đưa Phương Tuyết Nhi về nhà nhưng bị cô uyển chuyển từ chối.
Phương Tuyết Nhi trước giờ khiêm tốn, cô không muốn để người ta lái chiếc siêu xe chói mắt đưa mình về nhà.
Tuy rằng chỗ ở hiện tại của mình thực ra cũng đủ chói mắt rồi nhỉ?
Phương Tuyết Nhi âm thầm cảm thán, cô vẫy một chiếc taxi về nhà.
"Ông nội chơi xấu, đã đi rồi thì không thể hối hận!"
Vừa về đến nhà, Phương Tuyết Nhi đã nghe thấy giọng nói non nớt đáng yêu của con trai tố cáo ông cố Mộc đang ngồi đối diện thằng bé.
Ở bên cạnh, ông cố Mộc tỏ vẻ không phục mà hô lên: "Chơi lại chơi lại, anh bạn nhỏ này, chơi cờ còn giỏi hơn cả ông già này!"
"Ông nội, ông đã thua chín ván rồi nhé, thêm một ván nữa mà ông vẫn thua, ngày mai cháu có thể đi công viên giải trí cùng chú rồi nha!" Nhạc Bảo Bối hưng phấn bày bàn cờ.
Phương Tuyết Nhi vừa về nhà hoàn toàn không hiểu nổi cuộc nói chuyện của hai ông cháu một lớn một nhỏ này, đây là ai đang nói chuyện với ai vậy.
Nhạc Bảo Bối đón cô về nhà, vui vẻ khoe với mẹ về chiến tích của mình cùng những bại tướng dưới tay bé.
Quản gia đứng chờ trong một góc thấy Phương Tuyết Nhi mê mang không hiểu gì, bật cười giải thích: "Cậu chủ Nhạc ra ước hẹn cùng ông chủ, nếu như chơi cờ tướng mà thắng được ông chủ mười ván, sẽ đồng ý để cậu chủ đưa cậu chủ Nhạc đến công viên giải trí chơi một ngày. Ông chủ trước giờ luôn là cao thủ cờ tướng, không ngờ hôm nay thua liền chín ván, bây giờ là ván cuối cùng rồi."
Có thể thấy, những ngày tháng vui vẻ và sinh động như thế không thường xuyên xuất hiện ở căn nhà này, quản gia bình thường nghiêm túc như thế cũng ra vẻ như đang xem kịch hay.
Phương Tuyết Nhi vui vẻ, cũng ngồi xuống bên cạnh, nhìn hai người chơi cờ.
"Chiếu tướng!"
Cùng với tiếng hô đắc thắng của Nhạc Bảo Bối, ông cố Mộc đã được định sẵn thế thua.
"Ô ô! Cháu thắng rồi! Cháu muốn đi công viên giải trí cùng chú!"
Anh bạn nhỏ chơi cờ thắng vui vẻ nhảy lên ghế sô pha, nhảy tới nhảy lui chúc mừng mình.
Ông cố Mộc thì vô cùng phiền não, cúi đầu ủ rũ ben cạnh, nhìn ván cờ thất bại như thể không cam tâm.
Cảnh tượng này khiến những người giúp việc bên cạnh cũng không kiềm chế nổi mà rúc rích cười khẽ, quản gia càng cười đến mức không giấu nổi những nếp nhăn già nua.
Ông cố Mộc liếc mắt nhìn quản gia như thể tức giận, ném quân cờ trong tay mình lên bàn cờ, nói với vẻ rộng lượng: "Được rồi, ta nhận thua! Ngày mai bảo chú nghỉ một ngày, để nó cùng mẹ thằng bé dẫn Nhạc Bảo Bối đi công viên giải trí."
"Nhưng ngày mai cháu còn phải đi làm ạ." Phương Tuyết Nhi vội vàng nói, không thể kéo mình vào cuộc cá cược của hai ông cháu nhà này được.
"Chuyện này dễ thế mà, xin nghỉ một ngày thôi." Ông cố Mộc không cho là vậy, nhẹ nhàng lên tiếng.
Phương Tuyết Nhi nghĩ tới bản mặt thối hoắc của Đường Uy Phong, hắn ta không bắt mình tăng ca vào cuối tuần là cô đã đủ cảm tạ trời đất rồi, tuyệt đối sẽ không phê chuẩn cho mình nghỉ đâu.
Ông cố Mộc dường như nhìn ra vẻ khó xử của Phương Tuyết Nhi, nghiêm túc nói: "Nghe cháu trai ta nói, cháu đang làm việc ở công ty thiết kế thời trang Florina đúng không?"
"Vâng ạ." Phương Tuyết Nhi gật đầu thật thà.
Ông cố Mộc mỉm cười: "Ta với tổng giám đốc của công ty đó tạm coi như chỗ quen biết, ngày mai ta đánh tiếng giúp cháu, cháu cứ yên tâm đi chơi cùng Nhạc Bảo Bối đi."
Phương Tuyết Nhi nghe vậy, bỗng chốc thấp thỏm không yên, người này rốt cuộc có lai lịch thế nào, làm sao mà quen biết với cả boss lớn nhà mình.
Trông dáng vẻ của ông cụ cũng không giống người nói đùa, hơn nữa cũng lâu rồi cô chưa đưa Nhạc Bảo Bối ra ngoài chơi, Phương Tuyết Nhi gật gật đầu: "Dạ được, vậy thì làm phiền ông rồi."
Quá mong đợi chuyến đi tới công viên giải trí ngày hôm sau, Nhạc Bảo Bối hưng phấn tới mức cả đêm không ngủ được mấy.
Trời vừa sáng, anh bạn nhỏ này đã kéo Phương Tuyết Nhi ra khỏi chăn, giục cô mau chóng ra cửa.
Hai mẹ con thu xếp ổn thỏa rồi ra cửa, một chiếc xe dài với đầy đủ tiện nghi đã đợi sẵn ở cổng.
Sau khi lên xe rồi mới phát hiện ra, Mộc Dương Hà đã ngồi đợi trên xe từ lâu rồi.
Anh mặc một bộ đồ thoải mái, trông như trẻ ra vài tuổi, vắt chéo đôi chân dài, lạnh mặt nhìn Phương Tuyết Nhi thong thả đến muộn.
Bởi vì thực sự không thể chịu nổi mỗi lần ông nội càm ràm, anh mới bất chấp mà đồng ý lần đi chơi này.
Sau khi hai mẹ con cô lên xe, Mộc Dương Hà dặn dò tài xế xuất phát.
Suốt dọc đường, Nhạc Bảo Bối vô cùng phấn khích, trèo lên đùi Mộc Dương Hà, mở cửa sổ xe, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Chiếc xe nhanh chóng chạy tới công viên giải trí rực rỡ màu sắc, đầu người lố nhố, vô cùng náo nhiệt.
Nhạc Bảo Bối một tay kéo Phương Tuyết Nhi, một tay lôi Mộc Dương Hà, vui vẻ xuyên qua dòng người.
Chốc thì mua kem, lát thì mua kẹo bông gòn...
Rồi lại ngồi xe lên núi, rồi lại chơi thuyền hải tặc...
Chỉ được một lát, Phương Tuyết Nhi đã mệt thừ người.
Cô nhìn lại Mộc Dương Hà, một tay bị Nhạc Bảo Bối lôi kéo, một tay khác xách đủ loại đồ chơi cùng chiến lợi phẩm thu được từ các trò chơi, vóc dáng cao lớn đĩnh đạc, âu phục chỉnh tề, giày da bóng bẩy, mày kiếm khẽ nhíu lại, khí chất lạnh lùng trên gương mặt nhạt bớt không ít, trông vừa đáng sợ vừa đáng yêu.
Phương Tuyết Nhi nhìn anh mà ngây ngẩn, không kiềm lòng được, bật cười.
Mộc Dương Hà nhìn cô với vẻ khó hiểu: "Cô cười cái gì?"
"Cười anh đó, trông anh buồn cười chết đi được." Phương Tuyết Nhi vừa cười không ngừng vừa nói.
Mộc Dương Hà đang chuẩn bị bộc phát thì đột nhiên nghe thấy Nhạc Bảo Bối hưng phấn hô lên: "Con muốn chơi cái này, con muốn chơi cái này!"
Bảng hiệu với bốn chữ rất to "tiến vào dòng thác" đột nhiên hiện ra trước mắt.