Mục lục
Đêm khuyu tổng tài đến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 128: KHÔNG THẤY NHẠC BẢO NHI ĐÂU

“Sếp Tống, không xong rồi, không thấy Nhạc Bảo Bối đâu!”

Đầu dây điện thoại bên kia, người trông trẻ lo lắng nói với Tống Đường Huy.

Sáng nay sau khi cử người trông trẻ đến chăm sóc Nhạc Bảo Bối, Tống Đường Huy liền đi tìm Phương Tuyết Nhi. Chẳng ngờ rằng bây giờ anh đang chuẩn bị đi đón Nhạc Bảo Bối về nhà họ Tống thì nhận được tin xấu như vậy.

Sắc mặt Tống Đường Huy lập tức biến đổi: “Cô chắc chắn là không thấy? Đã tìm xung quanh đó chưa?”

Cô trông trẻ cũng lo lắng chết đi được: “Đều đã tìm rồi, không thấy thằng bé đâu!”

Đúng là nạn này chưa qua, nạn khác đã đến mà. Phương Tuyết Nhi còn chưa tìm được, Nhạc Bảo Bối lại mất tích rồi. Đêm muộn thế này, một thằng nhóc nhỏ như vậy có thể đi đâu được chứ?

Chẳng lẽ nó định một mình ra ngoài tìm mẹ?

Khi lái xe về biệt thự nhà họ Mộc, ánh đèn nơi đó vẫn sáng trưng.

Bước vào phòng khách, Mộc Dương Hà liền nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn ngồi trên ghế sofa.

“Chú Mộc!”

Nhạc Bảo Bối thấy anh trở về, lập tức chạy tới chỗ anh.

Thân thể nhỏ nhắn ôm lấy chân Mộc Dương Hà, nước mắt rơi như mưa.

Ông quản gia bước đến, nói với Mộc Dương Hà: “Cậu chủ, chiều nay cậu chủ Nhạc đến đây. Nhưng hôm nay ông chủ lại không có nhà, tôi liền đưa cậu chủ nhỏ vào đây. Cậu ấy khóc suốt chiều nay, không ăn uống gì cả, hỏi cậu ấy bị làm sao cậu ấy cũng không nói.”

Mộc Dương Hà gật đầu tỏ ý anh đã hiểu. Anh cúi xuống, một tay bế Nhạc Bảo Bối lên.

Quả thực chẳng cần đoán, anh cũng biết nguyên nhân Nhạc Bảo Bối tới tìm anh là gì.

“Chú Mộc... huhuhu... cháu không thấy mami đâu cả, chú Tống cũng không tìm thấy mẹ, huhuhu. . .” Nhạc Bảo Bối khóc đến mức dường như ngay cả lời nói cũng không rõ nữa rồi.

Nghe thấy tiếng khóc của cậu bé, lại nhìn dáng vẻ vô cùng tội nghiệp của thằng nhóc này, trái tim Mộc Dương Hà như bị ai đó bóp nghẹn.

Trước nay anh vốn không phải người thích trẻ con. Nhưng không hiểu vì sao, anh lại rất quý thằng nhóc không rõ lai lịch trước mặt này.

Giống như có một thứ gì đó gọi là duyên số đã gán ghép họ lại với nhau.

“Chú Mộc... huhuhu... Chú có thể giúp cháu tìm mẹ được không? Huhuhu... Nhạc Bảo Bối rất lo cho mami, có phải mami không cần Nhạc Bảo Bối rồi nữa không...”

Nhạc Bảo Bối càng khóc dữ dội hơn, nước mắt nước mũi rơi cả xuống sàn nhà, dính cả vào bộ âu phục hiệu Armani nổi tiếng của Mộc Dương Hà.

Mộc Dương Hà nhẹ nhàng xoa cái đầu tròn nhỏ nhắn của cậu bé, dịu dàng an ủi: “Nhạc Bảo ngoan, không phải mami không cần Nhạc Bảo Bối nữa đâu.”

Nhạc Bảo Bối ngẩng đầu, đôi mắt to tròn long lanh đã có chút sưng lên vì khóc quá nhiều: “Vậy tại sao mami vẫn chưa về, có phải mami bị người xấu bắt đi rồi không...”

Mộc Dương Hà bỗng ngẩn người.

Người xấu...

Trong lòng Nhạc Bảo Bối, anh vẫn luôn giữ hình tượng đẹp của một người chú. Mỗi khi xảy ra chuyện, người đầu tiên Nhạc Bảo Bối tìm tới sẽ là anh, lần này cũng vậy.

Nhưng bản thân là người chú Nhạc Bảo Bối sùng bái nhất, vậy mà lại lén bắt cóc mẹ cậu bé sau lưng nó...

Nếu Nhạc Bảo Bối biết sự thật, thì cậu bé sẽ nghĩ như thế nào về người chú như anh đây? Người xấu? Khốn nạn? Hay là bọn bắt cóc tống tiền đáng sợ vẫn hay chiếu trên TV kia đây?

Mộc Dương Hà bắt đầu sợ hãi, sợ hình tượng của anh trong lòng Nhạc Bảo Bối sẽ bị hủy hoại.

Rốt cuộc anh bị cái quái gì vậy? Kể từ khi Phương Tuyết Nhi cùng Nhạc Bảo Bối bước vào cuộc đời anh, mọi quy tắc và nguyên tắc sống của anh không biết đã bị phá vỡ và đảo loạn bao nhiêu lần rồi.

Nhưng hiện giờ, Mộc Dương Hà chẳng có thời gian đâu mà suy nghĩ mấy thứ này nữa. Việc bây giờ anh muốn làm là an ủi cậu nhóc đáng thương trước mặt.

Anh đặt Nhạc Bảo Bối lên ghế sofa, nhìn đôi mắt ngấn lệ của cậu bé, nghiêm túc hỏi: “Nhạc Bảo Bối, cháu có tin chú không?”

Nhạc Bảo Bối ra sức gật đầu.

“Nhạc Bảo Bối tin chú Mộc!”

Ở trong lòng cậu bé, trên đời này ngoại trừ mami ra, người cậu tin tưởng nhất chính là chú Mộc.

Mộc Dương Hà tiếp tục nói: “Vậy Nhạc Bảo Bối không được khóc nhè nữa được không? Dũng cảm lên nào. Bây giờ chú Mộc sẽ đưa cháu đi tìm mami nhé!”

Nghe thấy anh nói vậy, quả nhiên Nhạc Bảo Bối ngừng khóc, dùng tay lén lau sạch những giọt nước mắt còn vương trên mặt, nở một nụ cười rất tươi: “Vâng ạ vâng ạ, Nhạc Bảo Bối thích chú Mộc nhất!”

Chú Mộc giao Nhạc Bảo Bối cho quản gia, lái xe trở về căn biệt thự ban nãy.

Dưới tầng hầm, Phương Tuyết Nhi đạp cửa đến mức chân đều sưng vù cả lên.

Đúng lúc cô vừa nghỉ ngơi dưỡng sức xong, muốn tiếp tục đá cửa thì cánh cửa được người bên ngoài mở ra.

Nhìn chân cô đang giơ lên giữa không trung, chân mày Mộc Dương Hà hơi nhíu lại.

Phương Tuyết Nhi lớn tiếng nói: “Mộc Dương Hà, anh lại tới đây làm gì?”

Cô cứ tưởng Mộc Dương Hà lại muốn dày vò mình.

Nhưng cô tuyệt đối không ngờ, từ trong miệng Mộc Dương Hà lại lạnh lùng thốt ra ba chữ: “Đi theo tôi.”

Anh muốn thả cô đi sao?

Có phải hạnh phúc đến quá bất ngờ rồi không, Phương Tuyết Nhi kích động trả lời: “Không cần đâu không cần đâu, tự tôi về được rồi, không phiền anh tiễn đâu!”

Mộc Dương Hà có chút mất kiên nhẫn nói: “Đừng phí lời, muốn ra ngoài thì đi cùng tôi! Nếu không thì tiếp tục ở lại nơi này đi!”

Phương Tuyết Nhi cuống quít chạy ra ngoài. Dù gì ra được ngoài đã là tốt lắm rồi, đi theo anh cũng được.

Nhưng sau khi lên xe, Phương Tuyết Nhi lại phát hiện, hướng bọn họ đang đi hình như là hướng về nhà họ Mộc.

Sau khi phát hiện ra điều này, Phương Tuyết Nhi đứng ngồi không yên, cô quay đầu hỏi người đàn ông bên cạnh: “Này, Mộc Dương Hà, không phải anh nói sẽ thả tôi sao? Bây giờ anh làm vậy là có ý gì đấy?”

Mộc Dương Hà hừ lạnh một tiếng, mất kiên nhẫn nói: “Con trai cô đang ở nhà tôi, nhanh đến mang nó đi đi.”

Nghe giọng nói này của anh, dường như thấy Nhạc Bảo Bối rất phiền vậy.

Phương Tuyết Nhi cũng không vui, cũng hừ lạnh một tiếng: “Hừ, Mộc Dương Hà, anh thấy khó chịu với Nhạc Bảo Bối như vậy, mà nó vẫn một mực thích anh! Đúng là phí công nó thích anh mà!”

Sau khi đến nhà họ Mộc, Phương Tuyết Nhi chạy như bay vào trong căn biệt thự.

Vừa vào tới cửa, quả nhiên thấy Nhạc Bảo Bối đang ngồi trên ghế sofa!

Sau khi nhìn thấy cô, Nhạc Bảo Bối lập tức chạy vội tới, khóc thút thít gọi một tiếng: “Mami!”

Sau đó liền sà vào lòng cô.

Thấy Nhạc Bảo Bối không ngừng rơi nước mắt, Phương Tuyết Nhi đau lòng dỗ dành cậu bé: “Nhạc Bảo Bối ngoan nào, đừng khóc, đừng khóc nữa con, mami ở đây rồi mà!”

“Huhuhu... Mami, mẹ đi đâu vậy... Huhuhu... Chẳng lẽ mami không cần Nhạc Bảo Bối nữa rồi sao.. huhuhu... Sau này nhất định Nhạc Bảo Bối sẽ ngoan, không bao giờ làm mami giận nữa đâu, mami đừng bỏ lại Nhạc Bảo Bối có được không.. Huhuhu.. “

Nhạc Bảo Bối khóc vô cùng đau lòng, Phương Tuyết Nhi không thể tưởng tượng nổi cô không ở bên cạnh thằng bé có một ngày một đêm thôi mà trong lòng nó lại sợ hãi đến vậy.

Trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹn, cô càng dùng sức ôm chặt Nhạc Bảo, đau lòng nói: “Nhạc Bảo đừng khóc nữa con, sao mami lại bỏ lại con được chứ? Mami yêu Nhạc Bảo Bối nhất mà.”

Nhạc Bảo Bối đang nằm trong lòng cô bổng ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng long lanh, giọng nói có chút ấm ức hỏi: “Vậy tại sao mami lại đột nhiên biến mất? Nhạc Bảo Bối và chú Tống ở trong quán lẩu cay đợi mami lâu lắm luôn, Nhạc Bảo Bối cứ tưởng mami không cần Nhạc Bảo Bối nữa rồi.. Huhuhu...”

Nói nói, cậu nhóc lại òa khóc.

Phương Tuyết Nhi suy nghĩ một lúc lâu, cũng không biết nên trả lời câu hỏi của Nhạc Bảo Bối như thế nào. Chẳng lẽ nói với nó, mẹ nó bị chú Mộc của nó bắt cóc giam trong tầng hầm sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK