Cảnh sát vội vàng đỡ cô dậy, khuyên nhủ: “Cô đừng như thế, hay là cô đi tìm thêm lần nữa xem, để lại phương thức liên lạc, nếu như bên chúng tôi có tin tức sẽ lập tức liên hệ với cô ngay.” Nói xong cảnh sát liền quay đi.
Phương Tuyết Nhi để lại phương thức liên lạc, mờ mịt bước ra khỏi cục cảnh sát.
Cô cảm thấy bản thân mình không còn chút sức lực nào, vừa đi đến cửa, hai chân liền nhũn ra, ngả nghiêng ngồi trên bậc cầu thang ngoài cục cảnh sát.
Đột nhiên điện thoại reo vang, Phương Tuyết Nhi sững người mất mấy giây, sau đó lấy điện thoại ra.
“Alo?” Giọng của Phương Tuyết Nhi khàn đặc và mệt mỏi.
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, sau đó vang lên giọng nói mà Phương Tuyết Nhi quen thuộc: “Là tôi.”
Nghe thấy giọng của Mộc Dương Hà, Phương Tuyết Nhi như thể tìm được một bờ vai để tựa vào, vẻ kiên cường cố giả vờ sụp đổ trong nháy mắt, nước măt ào ào tuôn rơi, khóc nói: “Mộc Dương Hà, Nhạc Bảo Bối mất tích rồi, hu hu.”
Trái tim của Mộc Dương Hà quặn lên, có chút đau đớn, anh cố gắng bình tĩnh nói: “Đừng khóc, nó đang ở chỗ anh.”
Trong nháy mắt câu nói này như thể cứu vớt Phương Tuyết Nhi ra khỏi địa ngục, cô đứng bật dậy, kích động hỏi: “Anh nói cái gì? Nhạc Bảo Bối làm sao mà ở chỗ anh được?
Mộc Dương Hà khẽ thở dài, nói: “Nói ra thì dài lắm, em qua đây rồi nói.”
Phương Tuyết Nhi đáp lời, rồi lập tức cúp máy, vội vàng chạy đến nhà họ Mộc.
Vừa bước vào cổng, Phương Tuyết Nhi đã sốt ruột lớn tiếng gọi Nhạc Bảo Bối, nhanh chân đi vào trong nhà.
Vừa vào trong liền nhìn thấy Nhạc Bảo Bối đang ngồi bên cạnh ông cố Mộc, một lớn một nhỏ nói cười vui vẻ.
Chỉ chớp mắt, nỗi lo lắng trong lòng đã tan biến, Phương Tuyết Nhi vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng đột nhiên thả lỏng, cả người cô như bị rút sạch sức lực, đứng không vững.
Đột nhiên đằng sau lưng có một bàn tay lớn đưa đến vững vàng đỡ lấy cô. Phương Tuyết Nhi quay sang, đối diện với đôi mắt của chủ nhân đôi bàn tay ấy, cô không chắc chắn như đang nói mê: “Mộc Dương Hà?”
Mộc Dương Hà đỡ cô ngồi xuống sô pha, cơ thể của Phương Tuyết Nhi mềm nhũn, chỉ đành mặc cho anh dìu mình đi.
Ông cụ nhìn thấy Phương Tuyết Nhi như vậy liền đau lòng: “Con bé này, chắc lo sốt vó rồi đúng không?”
Phương Tuyết Nhi bình tĩnh lại, gật đầu chào ông cụ: “Lại làm phiền ông nữa rồi.”
Ông cụ cười hiền hòa: “Con bé này, khách sáo gì với ông chứ!” Ngay sau đó, ông cụ nói với cậu bé đang im lặng ngồi bên cạnh: “Còn không mau đến chỗ mẹ cháu đi.”
Cậu bé len lén liếc nhìn mẹ mình, cúi gằm đầu khẽ khàng đi đến trước mặt cô, áy náy nói: “Mẹ, con xin lỗi, Nhạc Bảo Bối đã để mẹ phải lo lắng rồi.” Cậu bé mếu máo, nước mắt bắt đầu tuôn ào ào.
Phương Tuyết Nhi nhìn con trai vẫn bình thường khỏe mạnh trước mặt, những câu trách móc cuối cùng cũng không thốt nổi thành lời.
Cô dịu dàng nâng gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé lên, lau nước mắt cho bé, sau đó ôm chặt Nhạc Bảo Bối vào lòng.
Phương Tuyết Nhi khóc: “Nhạc Bảo Bối, sau này con đừng như vậy nữa được không? Đừng bao giờ rời xa mẹ như thế này nữa được không?”
Nhạc Bảo Bối tựa cằm trên vai Phương Tuyết Nhi, vừa khóc gật đầu vâng dạ.
Cảnh tượng trước mắt khiến ông cố Mộc trải sự đời cũng không kìm được mà vành mắt đỏ hồng.
Bình tĩnh lại, Nhạc Bảo Bối cũng thiếp đi sau một ngày mệt mỏi. Lúc này Phương Tuyết Nhi mới hỏi ông cụ: “Nhạc Bảo Bối đến đây bằng cách nào ạ?”
Ông cụ chỉ vào Mộc Dương Hà nói: ‘Cái này cháu phải hỏi nó, là nó đưa Nhạc Bảo Bối về đấy, giờ muộn quá rồi, ông cũng phải đi ngủ, hai đứa nói chuyện đi.”
Nói rồi ông cụ vẫy tay gọi quản gia đến, đi vào phòng ngủ.
Phương Tuyết Nhi nhìn về phía Mộc Dương Hà. Anh cũng nhìn cô, nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Hai người ra vườn hoa trong biệt thự. Mộc Dương Hà kể cho Phương Tuyết Nhi nghe chuyện làm sao gặp được Nhạc Bảo Bối, cô nghe xong mà giật mình run sợ, cũng may là con trai không bị thương nên mới yên tâm.
Gió đêm lành lạnh, Phương Tuyết Nhi vừa nãy vội vã tìm con trai nên không để ý đến lạnh, giờ bình tĩnh lại rồi nới cảm thấy hơi lạnh ập đến, cô vô thức đưa tay ôm bả vai mình.
Mộc Dương Hà thoáng liếc thấy động tác của cô liền cởi áo ngoài ra khoác lên người Phương Tuyết Nhi.
Cô ngẩng lên nhìn Mộc Dương Hà, cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau.
Phương Tuyết Nhi có hơi ngại ngùng né tránh ánh mắt của anh: “Cám ơn.”
“Cám ơn anh cái gì?” Mộc Dương Hà thản nhiên hỏi lại.
Phương Tuyết Nhi thoáng ngẩn người, nói: “Cảm ơn cái áo của anh, còn nữa, cũng cảm ơn anh vì hôm nay đã chăm sóc cho Nhạc Bảo Bối.”
Mộc Dương Hà hừ một tiếng: “Cô cảm ơn tôi là phải, nếu như không phải tôi tình cờ gặp được Nhạc Bảo Bối, không biết bây giờ nó đang lưu lạc ở đâu!”
Phương Tuyết Nhi nghe ra sự bất mãn trong giọng nói của anh, tức tối gắt: “Anh nói thế là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Mộc Dương Hà trở lại với vẻ bình thản thường ngày: “Cô là mẹ của Nhạc Bảo Bối, vậy mà không chăm sóc nó cẩn thận, lại còn để nó chạy mất, chẳng lẽ không nên tự trách mình?”
Phương Tuyết Nhi bực bội nhìn anh: “Đúng, đúng là tôi không trông nó cẩn thận, để nó lạc mất, tôi đã rất tự trách bản thân, tự trách đến mức muốn chết đi, anh có tư cách gì mà đứng đấy chỉ trích tôi, anh tưởng anh là gì của tôi?”
Phương Tuyết Nhi cãi lại khiến Mộc Dương Hà tức giận hơn, anh hừ lạnh: “Tôi không có tư cách? Vậy có phải là Tống Đường Huy có tư cách đó không?”
Phương Tuyết Nhi cau mày, không hiểu: “Anh nói linh tinh cái gì vậy?”
Mộc Dương Hà “hừ” một tiếng đầy châm chọc, tiếp tục nói: “Từ trước đến giờ tôi chỉ tin tưởng vào những gì mình nhìn thấy, cho dù tạp chí lá cải nói thế nào cũng không bằng sự thực tận mắt nhìn thấy.”
Phương Tuyết Nhi mờ mịt, lại vô cùng tức tối trước thái độ của anh: “Cái gì mà tạp chí lá cải? Anh tận mắt nhìn thấy cái gì?”
Mộc Dương Hà cho rằng Phương Tuyết Nhi biết rõ mà còn cố hỏi, làm thế để khiêu khích anh.
Anh túm chặt cổ tay Phương Tuyết Nhi, không cho cô nói câu nào, lôi xềnh xệch vào một phòng.
“Mộc Dương Hà, anh lên cơn thần kinh à, thả tôi ra!” Phương Tuyết Nhi vùng vẫy muốn thoát ra những chẳng thể tránh được vòng kìm kẹp của anh, chỉ đành theo anh vào trong phòng.
Vào đến phòng của Mộc Dương Hà, anh lẳng mạnh một cái, cả người cô đập xuống giường.
Cô xoa xoa cổ tay đau đớn, thấy Mộc Dương Hà rút thứ gì đó từ trong ngăn kéo. Không bao lâu, Mộc Dương Hà quẳng một quyển tạp chí trước mặt cô. Anh đè nén cơn giận, giọng hầm hè: “Cô tự xem đi.”
Phương Tuyết Nhi không hiểu ra sao, khom người nhặt quyển tạp chí lên, lật ra xem.
Đột nhiên cô dừng lại ở một trang. Hai mắt cô trợn trừng trừng, nhìn vào bức ảnh đăng trên tạp chí với vẻ không thể tin nổi.
Mộc Dương Hà nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô, lạnh lùng chế giễu: “Sao? Đứa con gái lăng nhăng đã bị vạch trần bộ mặt thật, cảm thấy rất kinh hoàng sao?”
Phương Tuyết Nhi không thèm để ý đến sự giễu cợt của anh, nhìn chằm chằm vào bức ảnh, nghi ngờ hỏi: “Bức ảnh này từ đâu ra vậy?”
Mộc Dương Hà nhìn chằm chằm vào cô nói: “Đám paparazzi chỗ nào chẳng có, nhưng không có lửa làm gì có khói, cô không biết xấu hổ mà còn sợ người ta chụp được hay sao?”