"Tôi họ Mộc."
Mộc Dương Hà không muốn nói đầy đủ họ tên, trước kia vì thân phận của mình mà anh rước về quá nhiều phiền phức không đáng có, huống hồ sau hôm nay, anh cũng không cần gặp lại cô nữa.
"Anh Mục, hôm nay thực sự cảm ơn anh nhiều..." Phương Tuyết Nhi không biết tên anh là chữ Mộc hay chữ Mục nào, chỉ có điều trực giác của cô lựa chọn chữ này, nên cô mở lời cảm ơn.
Mộc Dương Hà lạnh nhạt liếc cô một cái, gật đầu: "Ừ."
Người này tiết kiệm chữ như vàng vậy, quá nhạt nhẽo...
Phương Tuyết Nhi lúng túng vô cùng.
Cũng may mà ba người đã tới quán bán canh cay, Phương Tuyết Nhi bước vào trong quán trước, quay người vẫy tay gọi một lớn một nhỏ kia vào quán ngồi.
Nhạc Bảo Bối lạch bạch lạch bạch, vui vẻ theo mẹ vào trong quán.
Mộc Dương Hà đứng ở cửa, đôi mày kiếm khẽ nhíu lại, dùng ánh mắt xoi mói để đánh giá nơi chật hẹp này.
Anh không hề có ý định đến cửa hàng nhỏ như thế này, lúc đầu nhận lời mời của Phương Tuyết Nhi chẳng qua vì muốn né tránh những lời thúc giục lấy vợ sinh con của ông nội.
Anh vốn định ra khỏi bệnh viện sẽ về thẳng công ty, nào ngờ suốt dọc đường Nhạc Bảo Bối cứ túm chặt gấu áo anh, căn bản không thể thoát thân được.
Cứ hễ nói phải đi là cậu bé kia chớp chớp đôi mắt to ngập nước nhìn anh, dáng vẻ trông như sắp khóc ấy thật đáng thương mà.
Không nỡ phụ lại sự kì vọng của cậu bé này, anh đành phải theo hai người kia đến tận đây.
"Chú ơi ~ Chú ơi ~ Vào đi mà, ngon lắm đó."
Nhạc Bảo Bối thấy Mộc Dương Hà chần chừ không tiến thêm, lập tức lạch bạch lạch bạch chạy ra đón.
Bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay của Mộc Dương Hà, Nhạc Bảo Bối ngẩng đầu lên, chu mỏ nhìn anh, trong đôi mắt to tràn ngập chân thành và mong đợi.
Khuôn mặt Mộc Dương Hà hơi giãn ra, anh sải đôi chân dài bước vào quán ăn.
Quán ăn này không quá lớn, nhưng cách bày trí mang màu sắc riêng, thiết kế kiểu cổ trang Trung Quốc, rất có phong vị.
Mộc Dương Hà khá cao lớn nên ngồi bên chiếc bàn nhỏ của quán này có vẻ khá chật chội.
Phương Tuyết Nhi nhanh nhẹn gọi đồ ăn, lúc này đây các món ăn bày trong bát tô lớn đã được mang lên.
Cô đói bụng suốt cả một ngày, nhìn đồ ăn ngon nóng hôi hổi là sắp không kiềm chế được mà ăn ngấu ăn nghiến.
Nhạc Bảo Bối ở bên cạnh cũng học theo mẹ mình, xắn tay áo lên từng chút một rồi vui vẻ dùng bữa.
Đột nhiên liếc thấy ông chú đối diện mình ngồi yên không nhúc nhích, cậu bé gắp một miếng cá viên nhét vào miệng Mộc Dương Hà.
Mộc Dương Hà sững sờ vì vật thể lạ đột ngột được nhét vào miệng mình, đôi lông mày sắc lạnh bỗng chốc nhíu chặt, lửa giận trong mắt bắt đầu nhen lên.
Đang định phát tác, anh bỗng nhìn thấy Nhạc Bảo Bối cầm đôi đũa bằng bàn tay nhỏ xíu, chớp chớp đôi mắt to với hai hàng mi như rẻ quạt, nhìn anh chăm chú với biểu cảm chờ mong.
Cơn giận bỗng chốc tắt ngúm.
Mộc Dương Hà thoáng tiu nghỉu, thử nhai nhai thứ không biết có thể gọi là "đồ ăn" hay không trong miệng mình.
Nhạc Bảo Bối hưng phấn hỏi: "Ngon không chú? Ngon nhỉ chú nhỉ? Nhạc Bảo Bối thích ăn món này nhất."
"Ừ, ngon." Mộc Dương Hà đáp lại, vẻ lạnh lùng trên người anh đã bớt đi rất nhiều khi ở trước mặt Nhạc Bảo Bối.
Nhưng thứ này, đúng là ngon thật...
Nhận được đánh giá tốt, Nhạc Bảo Bối vô cùng vui vẻ, lại gắp thêm không ít cá viên và tôm viên vào bát của Mộc Dương Hà.
Mộc Dương Hà từ từ động đũa, từng động tác của anh đều toát lên phong phạm và thái độ đúng mục.
Phương Tuyết Nhi nhìn hai chú cháu một lớn một nhỏ ăn uống vui vẻ, không khỏi chê bai: "Cá viên ngon đến thế sao?"
Cô trước giờ không thích ăn những món như cá viên hay tôm viên, nhưng Nhạc Bảo Bối chỉ ăn thử một lần là từ đó về sau lần nào cũng phải gọi, chỉ có điều không ngờ Mộc Dương Hà cũng thích món này.
Cơm nước no say, Phương Tuyết Nhi dẫn Nhạc Bảo Bối về nhà, nhưng cậu bé sống chết túm chặt Mộc Dương Hà không chịu buông tay.
"Con vẫn muốn chơi cùng chú cơ..." Nhạc Bảo Bối bĩu môi dài cả thước.
"Muộn thế này rồi, chú cần phải về nhà, nghe lời mẹ nào." Phương Tuyết Nhi kiên nhẫn khuyên bảo.
Mộc Dương Hà cúi đầu nhìn Nhạc Bảo Bối đang ôm chân mình, chu miệng lên lý luận với Phương Tuyết Nhi, nhất thời không biết nên rút lui thế nào.
Khuôn mặt lạnh lùng trước giờ không một gợn sóng bây giờ xuất hiện một chút lưỡng lự.
Khi đối mặt với việc ký kết hợp đồng vài nghìn tỉ, anh cũng chưa từng do dự...
"Không đâu không đâu, con muốn chú chơi cùng con cơ." Cậu bé bắt đầu chơi xấu, vừa vòng ra trốn sau lưng Mộc Dương Hà, vừa thò đầu ra nhìn mẹ mình.
"Bạn nhỏ Phương Thanh Nhu, sự nhẫn nại của mẹ có giới hạn đấy!" Nói hết nước hết cái cũng không có tác dụng gì, Phương Tuyết Nhi bắt đầu tung tuyệt chiêu.
Lần nào cũng vậy, chỉ cần Phương Tuyết Nhi tức giận, Nhạc Bảo Bối đều ngoan ngoãn nghe lời.
"Không chịu đâu!" Ai ngờ lần này không hề có tác dụng, Nhạc Bảo Bối đáp một tiếng giòn tan rồi rút cả người về nấp sau lưng Mộc Dương Hà.
Phương Tuyết Nhi thực sự tức giận rồi!
Anh bạn nhỏ này dám cãi lời mẹ trước mặt người ngoài, để xem mẹ trị con như thế nào đây!
Phương Tuyết Nhi nghĩ rồi vươn tay ra định túm lấy Nhạc Bảo Bối.
Mặc cho ở giữa có một bức tường thịt rắn chắc cao tới hơn một mét tám, toàn thân Phương Tuyết Nhi vẫn khéo léo và linh hoạt, căn bản không có cách nào ra tay chuẩn xác được, cô chỉ có thể vòng tới vòng lui quanh Mộc Dương Hà để bắt Nhạc Bảo Bối.
Mộc Dương Hà trước giờ vốn có bệnh sạch sẽ, rất không thích người lạ đến gần mình, thấy cô nhào tới, anh quyết đoán lùi về sau một bước.
Trọng tâm của Phương Tuyết Nhi không vững vàng, cơ thể đột ngột đổ về phía trước, ngã thẳng vào vòng tay của Mộc Dương Hà.
...
Lồng ngực rộng lớn vững chãi, làn da màu lúa mạch thấp thoáng sau cổ áo, chiếc cằm cương nghị gợi cảm...
"Ôi chao!"
Một giây trước còn chìm đắm trong vòng tay của người đàn ông anh tuấn và quyến rũ kia, một giây sau, Phương Tuyết Nhi đã ngã phịch xuống đất, ầm ĩ kêu đau.
"Anh làm gì vậy! Đau lắm đó!"
Đột nhiên bị bàn tay to lớn của Mộc Dương Hà đẩy ra, đôi lông mày lá liễu cảu Phương Tuyết Nhi nhíu chặt lại, mặt mũi đỏ bừng, lên án với vẻ bất mãn.
"Đừng chạm vào tôi." Mộc Dương Hà dùng giọng điệu lạnh lùng để cảnh cáo, trên mặt anh không hề che giấu vẻ chán ghét, sự lạnh lùng từ đáy mắt tràn lên, mặt anh lạnh như băng như tuyết.
Phương Tuyết Nhi gần như đông cứng vì biểu cảm lạnh lùng của anh, cô khẽ rùng mình, lầm bầm phàn nàn: "Tôi có phải cố ý đâu."
Cô ngồi bệt trên nền đất, không dám hó hé thêm, lòng thầm nghĩ: Mình bị làm sao thế này, từ nhỏ đã không sợ ai, sao nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta lại không dám chống đối nữa.
Mộc Dương Hà cảm nhận được gì đó, cúi đầu nhìn Nhạc Bảo Bối đang ngóng về phía Phương Tuyết Nhi với vẻ quan tâm và phòng bị.
Biết cậu bé muốn tới đỡ mẹ, lại sợ cô sẽ cưỡng ép lôi bé về nhà, cậu bé có vẻ khó xử mà dẩu môi, nắm tay nhỏ siết lại, gương mặt non nớt hồng hào cuống đến mức sắp đỏ ửng lên.
Mộc Dương Hà khẽ than thầm một tiếng trong lòng, bước lên phía trước, cúi người đưa một bàn tay thon dài đẹp mắt tới trước mặt Phương Tuyết Nhi, trầm giọng nói: "Đứng dậy."
Cử chỉ hào hiệp đột nhiên xuất hiện này khiến Phương Tuyết Nhi không hiểu gì.
Cô ngây ngẩn nắm lấy bàn tay của người đàn ông kia mà đứng dậy, sự va chạm từ đầu ngón tay lành lạnh và độ ấm từ lòng bàn tay khiến trái tim cô như có cơn gió phả qua, lăn tăn gợn từng đợt sóng, bất giác cứ thế mà nắm thêm vài giây.
"Cô có thể buông tay được chưa?" Giọng nói không hề có độ ấm của người đàn ông kia đột ngột vang lên.
Phương Tuyết Nhi lúng túng thu tay về, anh ta quá đáng như thế, sao mình có thể dễ dàng mê muội vì vẻ đẹp của anh ta như vậy!
Mộc Dương Hà xoa xoa đầu Nhạc Bảo Bối, nói với bé: "Ngoan nào, về nhà đi, ngày mai cũng đi thăm ông nội.”
Sắc mặt vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng không đến mức lạnh như băng, thậm chí còn có chút ấm áp.
Cậu bé trịnh trọng gật đầu, nắm lấy tay của Phương Tuyết Nhi, "Mẹ ơi, chúng ta mau về nhà thôi, Nhạc Bảo Bối phải mau chóng đi ngủ để còn đến ngày mai!"
Cái quái gì thế?
Mình nói hết nước hết cái cũng không có tác dụng gì, người đàn ông này chỉ nói một câu đã khiến Nhạc Bảo Bối ngoan ngoãn nghe lời?
Sau một hồi căm giận trong lòng, cô kéo "tên đầu sỏ" bé bỏng kia, tức giận nói: "Phương Nhạc Thiên, về nhà."
Cô cũng không buồn để tâm tới Mộc Dương Hà đang đứng trơ ra tại chỗ, thế nhưng Nhạc Bảo Bối rất không nỡ, đồng thời cũng vô cùng mong mỏi, không ngừng quay đầu lại vẫy tay tạm biệt với Mộc Dương Hà.
Con sói nhỏ vô ơn này!
Sáng sớm ngày hôm sau, Phương Tuyết Nhi đã dẫn Nhạc Bảo Bối tới bệnh viện truyền nước.
Bác sĩ nói, hôm qua đứa bé này đã hạ sốt rồi, tiêm thuốc giảm nhiệt thêm một ngày nữa là ổn.
Phương Tuyết Nhi cũng nhẹ lòng hơn, vừa vặn ngày mai cô chính thức đi làm ở công ty Florina.
Suốt cả quá trình truyền nước, Nhạc Bảo Bối rất phấn khởi, chỉ mong ngóng trông chờ truyền nước xong sẽ đến chỗ ông nội thăm chú, không hề giống một đứa trẻ bị cảm mạo.
Phương Tuyết Nhi ở bên cạnh vừa tức vừa buồn cười, đối với cục đáng yêu nhà mình, cô chẳng có cách nào cả.
Cuối cùng cũng được rút kim, Nhạc Bảo Bối nhanh chóng đi tất và xỏ giày, kéo Phương Tuyết Nhi đi thẳng tới tòa nhà thấp thấp dùng cho dưỡng bệnh ngày hôm qua.
Mộc Dương Hà chắc đã dặn dò qua với người canh cửa, lần này bước vào, bảo vệ ở cửa không hề ngăn cản.
"Ông ơi, ông ơi!" Chưa vào cửa, Nhạc Bảo Bối đã vui vẻ hô ầm lên.
Ông cố Mộc đang phun nước cho mấy chậu cây cảnh trên bậu cửa sổ, vừa nhìn Nhạc Bảo Bối bay tới như một chú chim vui vẻ, ông đã tươi cười rạng rỡ đặt bình tưới xuống, ngồi xổm xuống dang rộng hai tay đón cậu bé kia vào lòng.
Trong phòng sạch sẽ và sáng sủa, ánh nắng rất rực rỡ.
Phương Tuyết Nhi đặt giỏ hoa quả mà mình mới mua xuống, nở nụ cười áy náy: "Thật ngại quá, lại đến làm phiền ông rồi, Nhạc Bảo Bối cứ nhớ và đòi qua đây mãi."