Mộ Dương Hà sững sờ, dừng hành động đắp chăn cho thằng bé, anh không nói gì.
“Anh đi đi.” Phương Tuyết Nhi tiếp tục, giọng nói đầy nghẹn ngào: “Đừng xuất hiện trước mặt mẹ con tôi nữa, chúng tôi chỉ là người bình thường, chúng tôi không dám động vào những nhân vật ở phía trên cao như các anh, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình với Nhạc Bảo Bối mà thôi.”
Mộc Dương Hà nhìn cô thật lâu, anh nhếch miệng cười lạnh lùng đầy châm biếm: “Chúng ta vốn không phải những người ở cùng một thế giới, cô đã nghĩ như vậy thì sau này hai ta không cần phải gặp nhau nữa, nhưng Nhạc Bảo Bối cũng vì tôi mà gián tiếp thành ra thế này, cô yên tâm, tôi sẽ bắt bọn họ phải trả giá.”
Nói xong, Mộc Dương Hà không nói thêm lời nào nữa mà lẳng lặng rời khỏi bệnh viện.
Phương Tuyết Nhi chẳng có tâm trạng mà đi cảm nhận ý tứ trong lời nói ấy, nhưng vì câu nói “Chúng ta vốn dĩ là những người không cùng một thế giới” của anh mà cô cảm thấy thất vọng và đau lòng.
Cô vuốt ve bàn tay nhỏ bé của Nhạc Bảo Bối, nói thầm: “Lẽ nào là do mẹ muốn đạt được quá nhiều thứ nên ông trời đã trừng phạt mẹ sao?”
Mấy ngày này Phương Tuyết Nhi đều ở trong bệnh viện chăm sóc Nhạc Bảo Bối, không rời đi dù chỉ một giây.
Vài ngày sau, cơ thể Nhạc Bảo Bối đã hồi phục tương đối.
Bác sĩ nói quan sát thêm hai ngày nữa là có thể xuất viện, nhưng Phương Tuyết Nhi lại chẳng thể vui mừng. Bởi vì từ sau khi Nhạc Bảo Bối tỉnh lại thì trở nên không thích nói chuyện, hoàn toàn khác với bộ dạng hiếu động, hoạt bát trước đây của bé. Nhạc Bảo Bối trở nên yên lặng, trầm mặc khác thường.
Hơn nữa buổi tối bé thường mơ thấy ác mộng, bừng tỉnh trong giấc mơ rồi hoảng sợ, khóc nức nở ôm lấy Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi đều nhìn thấy cả, cô cảm thấy thật đau lòng nhưng cũng bất lực, chỉ biết kiên trì ở bên thằng bé, hi vọng có thể giúp con sớm thoát khỏi nói ám ảnh đáng sợ của khoảng ký ức đó.
Hôm nay, Nhạc Bảo Bối đang ôm cuốn tập vẽ vẽ tranh, còn Phương Tuyết Nhi thì thu dọn quần áo của Nhạc Bảo Bối ở bên cạnh giường bệnh.
Bởi vì Mộc Dương Hà đã dặn dò nên bệnh viện sắp xếp cho hai mẹ con cô phòng riêng ở vị trí cao nhất trong bệnh viện, nơi đây cực kỳ yên tĩnh, rất thích hợp cho việc tĩnh dưỡng.
Nói là phòng bệnh nhưng thực ra giống một căn phòng khép kín rộng rãi, thoải mái hơn. Chỉ có điều có thêm một vài thiết bị y tế chữa bệnh mà thôi.
Tống Đường Huy gọi điện thoại cho Phương Tuyết Nhi, biết được tin Nhạc Bảo Bối nhập viện liền chạy tới thăm.
Anh ta mua rất nhiều đồ ăn vặt và đồ chơi mà đứa nhỏ thích thì biết được tin Nhạc Bảo Bối không còn vui cười như lúc trước nữa. Đứa nhỏ chỉ ngẩng đầu, ngẩn ngơ nhìn anh một cái rồi lại cúi xuống tiếp tục vẽ tranh.
Tống Đường Huy nhận ra sự khác thường của Nhạc Bảo Bối, anh ta nhìn về hướng Phương Tuyết Nhi bằng ánh mắt dò hỏi.
Phương Tuyết Nhi khẽ lắc đầu, cũng dùng ánh mắt ra hiệu anh ta ra ngoài nói chuyện.
Hai người đi tới vườn hoa phía sau bệnh viện, ngồi xuống chiếc ghế dài nói và bắt đầu nói về bệnh tình của Nhạc Bảo Bối.
“Rốt cuộc Nhạc Bảo Bối bị bệnh gì vậy? Sao đột nhiên lại thành ra thế này?”
Tống Đường Huy tỏ ra nóng vội. Trong điện thoại, Phương Tuyết Nhi không hề nói rõ rốt cuộc Nhạc Bảo Bối đã gặp phải chuyện gì. Anh ta không hề có sự chuẩn bị tâm lý nào cả, hóa ra một Nhạc Bảo Bối hoạt bát, đáng yêu giờ lại thành ra thế này!
“Nó hôn mê hai ngày, sau khi tỉnh lại thì thành ra như vậy.” Phương Tiêu Ngư đáp lại bằng vẻ đau buồn.
“Đang yên đang lành, sao đột nhiên lại bị hôn mê vậy?”
Tống Đường Huy cảm thấy khó hiểu. Anh ta từng là bác sĩ điều trị chính cho Nhạc Bảo Bối. Tình hình sức khỏe của thằng bé như nào anh ta đều nắm rõ. Một đứa bé khỏe mạnh như vậy sao đột nhiên lại hôn mê, sau khi tỉnh lại thì thay đổi tính nết như vậy chứ?
“Đường Huy, anh có thể đừng hỏi được không? Em thật sự không muốn nhắc đến nữa.”
Sự việc quá nhiều, quá phức tạp, Phương Tuyết Nhi không biết bắt đầu từ đâu, hơn nữa, cô cũng thật sự không muốn nhớ lại cảnh tượng giải cứu Nhạc Bảo Bối khi đó.
Khuôn mặt Tống Đường Huy lộ rõ vẻ nghi ngờ, nhưng anh vẫn hiểu và nói một câu: “Được, em không muốn nói thì anh cũng không hỏi nữa.”
Phương Tiểu Nghi nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích, cô nói: “Cảm ơn anh.”
Hai ngày sau, Nhạc Bảo Bối ra viện. Tống Đường Huy vốn định tới đón hai mẹ con cô nhưng bị Phương Tuyết Nhi từ chối.
Tình trạng hiện tại của Nhạc Bảo Bối chỉ thích hợp với việc hai mẹ con cô yên tĩnh ở bên nhau, không thích hợp có thêm người khác làm phiền.
Về đến nhà, Phương Tuyết Nhi cố gắng sắp xếp mọi thứ trở nên ấm áp hơn, cô cùng Nhạc Bảo Bối vẽ tranh, đánh cờ cả ngày, bù đắp lại việc trước đây cô đi làm quá bận bịu, không có thời gian bù đắp cho những thiệt thòi của thằng bé.
Cuộc sống cứ trôi qua yên bình như thế được vài ngày.
Hôm nay, Nhạc Bảo Bối ngồi trong xếp gỗ trong phòng khách, còn Phương Tuyết Nhi vừa nghe tin tức tivi vừa nấu cơm trong bếp.
Phương Tuyết Nhi đột nhiên nghe được một tin khiến cô bỏ bát xuống, đi vào phòng khách với sắc mặt khiếp sợ. Cô chăm chú nhìn vào tivi.
Trong tivi đang phát tin tức quan trọng xảy ra gần đây ở thành phố H.
Tổng Giám đốc An Tề của tập đoàn Tiêu Thị, người luôn được xưng danh là một người đàn ông tốt đã bị phát hiện bao nuôi hai nữ minh tinh mới debut, hơn nữa còn bị nghi ngờ dính đến việc trốn thuế, lợi dùng nguồn tiền công để buôn bán phạm tội đã bị bắt giữ. Người vợ Tiêu Tử Mộng đang khởi tố ly hôn.
Tổng Giám đốc tập toàn Thành Công đã hủy bỏ hôn ước với Tiêu Tử Dao của tập đoàn Tiêu Thị. Tiêu Tử Dao nhận phải cú sốc quá lớn, thần kinh trở nên bất thường, bị đưa vào bệnh viện tâm thần của thành phố.
Thành Công kết thúc việc hợp tác với Tiêu Thị, đồng thời tuyên bố thu hồi lại nguồn vốn đã đầu tư theo kế hoạch vào tập đoàn Tiêu Thị.
Phương Tuyết Nhi há mồm trợn mắt khi nghe thấy những tin tức đó.
Cô mới không ra khỏi cửa có vài ngày mà bên ngoài đã xảy ra những biến cố nghiêng trời lệch đất như vậy.
Tập đoàn Tiêu Thị, vốn dĩ dương dương tự đắc ỷ vào Thành Công, sắp sửa chuyển sang thời kỳ hưng thịnh thì giờ đây bị rơi vào vực sâu thăm thẳm.
Bề ngoài, tập đoàn Thành Công chỉ kết thúc quan hệ hợp tác với Tiêu Thị nhưng những người hiểu rõ hơn một chút thì đều có thể nhìn ra, Mộc Dương Hà có ý muốn đè ép Tiêu Thị.
Một khi Mộc Dương Hà không giúp Tiêu Thị nữa thì những tập đoàn lợi ích khác bất luận là ai, nếu dám ra tay trợ giúp Tiêu Thị thì có nghĩa là chắc chắn sẽ trở thành kẻ địch của Thành Công. Nhìn cả nước, thì cũng chưa có ai dám làm như vậy cả.
Tất cả mọi người đều biết lần này Tiêu Thị chết chắc rồi.
Còn về việc của An Tề, Phương Tuyết Nhi là người hiểu rõ nhất, chắc chắn những điều thời sự nói cũng là thật, chỉ có điều trước đây không để lộ ra thôi. Nhất định là do Mộc Dương Hà cố ý làm vậy, anh công bố toàn bộ mặt tối sự thật ra trước công chúng để hủy hoại An Tề, tiến tới việc làm sụp đổ nội bộ nhà họ Tiêu.
Nhưng Tiêu Tử Dao phát điên thật sao?
Phương Tuyết Nhi không khỏi rùng mình.
Nhớ tới hôm ở trong bệnh viện, Mộc Dương Hà nói là sẽ khiến một vài người nhà họ Tiêu phải trả giá, thật không ngờ, anh lại phá hủy hoàn toàn bọn họ như vậy.
Mộc Dương Hà một khi trở nên tàn nhẫn thì thủ đoạn thật khiến người khác khiếp sợ.
Phương Tuyết Nhi nhìn Nhạc Bảo Bối. Nó chẳng thèm ngẩng đầu, chỉ lặng lăng chơi xếp gỗ.
Cô thở dài, tắt tivi, tiếp tục bận rộn với công việc trong bếp.
Hôm nay, cô định làm một phần bò tít tết cỡ nhỏ dành cho Nhạc Bảo Bối.
Điều bất ngờ là, bít tết nấu lần này rất khó ngửi, mùi khói dầu xộc lên mũi khiến người ta thấy buồn nôn.
Phương Tuyết Nhi vội vàng tắt lửa, chạy vào trong nhà vệ sinh, quỳ xuống bên cạnh bồn cầu và bắt đầu nôn.
Giày vò cả buổi mà Phương Tuyết Nhi chẳng nôn ra được cái gì, cô chỉ nôn khan.
Sao khi tình hình thuyên giảm, Phương Tuyết Nhi cũng không để tâm nhiều, cô tưởng dạ dày không được thoải mái, định tiếp tục vào bếp nấu cơm thì lại tiếp tục nôn khan.
Lần này còn mãnh liệt hơn lần trước.