Phương Tuyết Nhi thấy anh mãi vẫn không đón lấy bộ quần áo thì bực dọc ném bộ đồ lên sô pha, nói: “Tôi để đồ ngủ ở đây, anh mặc hay không thì tùy.”
Dứt lời, cô dắt tay Nhạc Bảo Bối đang hơi buồn ngủ đi vào nhà tắm.
Mộc Dương Hà nhìn bóng lưng đang khá tức giận của cô, tâm tư anh cũng rối như tơ vò.
Anh từ nhỏ đã mắc bệnh sạch sẽ nên không bao giờ mặc quần áo mà người ngoài đưa, nhưng Phương Tuyết Nhi lại khiến anh có một cảm giác tin tưởng kỳ lạ. Dù anh không thể nói ra được lý do, nhưng vẫn vô thức muốn tin tưởng cô.
Một lúc sau, tiếng nước róc rách trong nhà tắm vang lên khiến mạch suy nghĩ của Mộc Dương Hà bị xáo trộn.
Nhạc Bảo Bối tắm sạch sẽ thơm tho rồi mặc bộ đồ ngủ in nhiều hình chú gấu nhỏ, đầu tóc ướt nhẹp chạy qua, trông rất là đáng yêu.
Cậu nhóc bổ nhào vào lòng Mộc Dương Hà, mùi hơi sữa thơm nhè nhẹ vô cùng dễ chịu phả vào mặt Mộc Dương Hà.
Phương Tuyết Nhi vừa tắm cho Nhạc Bảo Bối xong cũng đầy mệt mỏi chạy ra. Mỗi lần tắm rửa, cô đều phải ứng phó với tên nhóc nghịch ngợm hiếu động này đến rã rời cả người.
Thấy Mộc Dương Hà vẫn ngồi trên sô pha, cô quả thực không muốn để ý nữa. Nhưng tốt xấu gì thì người ta vào nhà rồi cũng là khách, cô cố đè nén sự tức giận lại lên tiếng: “Này, anh có đi tắm không hả?”
Mộc Dương Hà đang đùa nghịch với Nhạc Bảo Bối thì ngẩng đầu lên, nhưng trong chốc lát anh bỗng cứng đờ người.
Cơ thể của cô gái trước mặt anh đã sắp ướt hết, chiếc áo T-shirt màu trắng như không che đi được thân hình gợi cảm của cô. Mộc Dương Hà có thể nhìn thấy nội y màu hồng bên trong của cô xuyên qua lớp vải.
Phương Tuyết Nhi vẫn chưa biết gì, đôi mắt hạnh to tròn của cô trong veo như nước cứ chăm chú nhìn anh.
Mộc Dương Hà chỉ cảm thấy từng trận khô nóng trong cơ thể mình, anh không chần chừ thêm nữa mà nhanh chóng cầm bộ đồ ngủ đi vào nhà tắm.
Động tác nho nhỏ này của anh lại khiến cho Phương Tuyết Nhi có một loại cảm giác kinh ngạc không thôi. Giống như thể cô khổ sở vất vả làm một chuyện gì đó, cuối cùng nhận được báo đáp vậy.
Loại cảm giác này vừa dâng lên là Phương Tuyết Nhi cố hết sức muốn nén nó xuống lại ngay.
Mình chẳng có tí triển vọng nào cả, sao có thể vui vẻ vì anh ta đồng ý như thế chứ?!
Quá vô lý rồi!
Phương Tuyết Nhi còn chưa oán thầm xong đã thấy Mộc Dương Hà tắm xong đi ra ngoài rồi.
Anh cầm chiếc khăn bông lau tóc, bộ đồ ngủ màu xám bạc mặc trên người anh vô cùng vừa vặn, nhìn như được thiết kế làm riêng cho anh vậy.
Phương Tuyết Nhi bất giác cảm thán: Mộc Dương Hà này dù vừa lạnh lùng vừa bá đạo, nhưng được cái vẻ bề ngoài thì miễn chê. Không những có gương mặt đẹp trai mà thân hình cũng là cái móc treo quần áo điển hình. Chỉ sợ là các người mẫu nam mà nhìn thấy anh ta cũng sẽ tự thấy hổ thẹn mất thôi!
“Tôi tắm xong rồi.” Mộc Dương Hà thấy Phương Tuyết Nhi cứ ngây ra nhìn mình thì nhắc cô một tiếng.
“À ừ, vậy anh đưa Nhạc Bảo Bối vào phòng ngủ đi.” Phương Tuyết Nhi xấu hổ dời tầm nhìn đi rồi cố ý chuyển đề tài câu chuyện.
Nhạc Bảo Bối nghe nói tối nay có thể cùng ngủ với chú Mộc mà mình yêu quý nhất thì chẳng cần ai gọi đã ngoan ngoãn leo lên giường, ngồi đợi chú đến ngủ cùng ngay.
Phương Tuyết Nhi lại âm thần oán hận trong lòng một lát, rồi cô chợt nhớ ra là hai người này đều đã tắm giặt xong xuôi cả rồi, còn cô vẫn chưa được đi tắm, nên không thèm để ý đến hai người nữa mà hậm hực đi vào nhà tắm luôn.
Tắm xong ra ngoài, cô đi đến phòng ngủ để kiểm tra con trai. Nhưng cảnh tượng trước mặt lại khiến cô ngẩn người.
Cô chỉ thấy Mộc Dương Hà đang ngồi dựa lên đầu giường, tay anh cầm một quyển truyện cổ tích màu sắc rực rỡ để kể chuyện.
Còn Nhạc Bảo Bối thì mặt mày rạng rỡ rúc vào lòng anh yên lặng nghe anh đọc truyện. Mí mắt của nhóc con này đang đánh lộn rồi, chỉ là thằng bé không nỡ ngủ mà thôi.
Đây là lần đầu tiên Phương Tuyết Nhi nhìn thấy dáng vẻ này của Mộc Dương Hà.
Lúc này anh dường như đã gỡ xuống ánh hào quang oai phong của một vị tổng giám đốc, không còn bộ mặt lạnh băng xa cách ngàn dặm với người khác nữa, mà thậm chí trong ánh mắt anh còn ẩn chứa đầy sự ấm áp.
Giống như… giống như một người cha hiền từ…
Suy nghĩ này dọa cho Phương Tuyết Nhi sợ hết hồn, sao cô có thể biến một tên bá đạo thành hình tượng người cha được chứ!
Cô gắng sức lắc lắc cái đầu của mình, cố gắng quét sạch cái cảm giác đó.
Cảnh tượng trước mắt quá đỗi ấm áp làm cô không nỡ bước vào quấy rầy, thế là cô đi ra phòng khách ngủ trên sô pha.
Đêm này, Phương Tuyết Nhi đã nằm mơ.
Trong giấc mơ, cô và một người đàn ông dắt Nhạc Bảo Bối chơi đùa vui vẻ trên bãi cỏ. Người đàn ông đó tự nhận là ba của Nhạc Bảo Bối, nhưng cô lại không nhìn rõ mặt.
Trong mơ, Phương Tuyết Nhi trợn trừng đôi mắt to tròn muốn nhìn rõ gương mặt của người đàn ông đó. Nhưng thứ dần hiện ra lại là khuôn mặt không chút biểu cảm của Mộc Dương Hà.
Cô chợt bị dọa cho tỉnh giấc.
Hồi hồn lại nhìn xung quanh thì cô mới phát hiện ra là trời đã sáng rồi.
Cô định dậy đi vào phòng ngủ gọi hai người còn đang ngủ dậy thì chợt phát hiện là mình đang nằm trên giường. Còn Nhạc Bảo Bối lại đang ngủ say sưa bên cạnh cô.
Cô nhớ rõ ràng là tối qua mình ngủ trên sô pha cơ mà.
Cô không hiểu sao nên ngồi dậy đi ra khỏi phòng ngủ thì đã nhìn thấy Mộc Dương Hà dậy từ sớm đang ngồi chờ đợi trên ghế sô pha.
Ánh mắt anh có chút mơ hồ, hình như là đang suy nghĩ chuyện gì đó.
“Sao anh dậy sớm thế, đêm qua ngủ không ngon à?” Phương Tuyết Nhi dụi dụi đôi mắt vẫn còn đang hơi ngái ngủ của mình.
Mộc Dương Hà ngước mắt lên nhìn thấy Phương Tuyết Nhi đi ra khỏi phòng.
Cô mặc một bộ quần áo ngủ màu hồng in hình vẽ hoạt hình. Bộ đồ ở nhà có kiểu dáng phổ biến mặc trên người cô không hề thấy quê mùa, mà lại thêm cảm giác đơn thuần như cô gái nhà bên. Kiểu đồ ngủ này không hề hở hang, nhưng nó lại có một loại hấp dẫn khác biệt.
Trong lòng Mộc Dương Hà lại bùng lên một ngọn lửa, yết hầu anh khẽ chuyển động.
Anh nhanh chóng giấu tâm tình trong ánh mắt mình đi rồi nhàn nhạt nói: “Tôi luôn có thói quen dậy sớm.”
Phương Tuyết Nhi cào tóc gật gật đầu, cô có hơi hoài nghỉ hỏi: “Tối nhớ đêm qua tôi ngủ trên sô pha mà, sao lại thành ở trên giường thế?”
“Đương nhiên là tôi bế cô vào rồi, nếu không thì cô tưởng cô mộng du chắc?” Giọng điệu của Mộc Dương Hà không nặng không nhẹ.
Tối qua anh dỗ Nhạc Bảo Bối ngủ xong còn mình thì cứ lật qua lật lại không ngủ được, nên anh quyết định xuống giường.
Vừa đi ra đến cửa phòng anh đã thấy Phương Tuyết Nhi nằm ngủ say trên sô pha. Dáng ngủ của cô thực sự rất tệ, tay thì ôm cái gối nằm trên sô pha, gương mặt xinh đẹp thì ngủ tới mức đỏ bừng, hai chân còn đạp loạn xạ, nhìn như sắp ngã xuống sàn nhà đến nơi.
Anh nhìn thế thì thấy buồn cười nên khẽ ôm cô đặt lên giường, còn mình thì chấp nhận ngủ lại trên sô pha một đêm.
Đêm nay anh ngủ còn thoải mái hơn cả nằm trên chiếc giường kingsize xa hoa của mình.
Ngày trước mỗi khi tỉnh lại trong đầu anh đều trống rỗng nên thường phải uống thuốc chống trầm cảm để xoa dịu cảm giác vô vọng trong lòng đi. Sáng hôm nay khi tỉnh giấc, anh lại không có chút cảm giác khó chịu nào để cần uống thuốc cả, trong lòng anh thoải mái đến mức khó hiểu.
Đây cũng chính là chuyện mà lúc Phương Tuyết Nhi ngủ dậy thấy anh đang suy nghĩ.
Não Phương Tuyết Nhi vốn chưa hoạt động, vừa nghe xong câu nói của Mộc Dương Hà cô đã không còn bình tĩnh được như anh nữa. Đôi mắt to của cô bất giác trừng lớn nói: “Anh, anh nhân lúc tôi ngủ rồi ôm tôi hả?”
Cô nói xong rồi còn nhìn kiểm tra xem quần áo của mình còn nguyên vẹn hay có dấu vết bị sắc lang xâm phạm hay không.
Từ lúc cô ở nhà họ Mộc lần trước, thiếu chút nữa bị Mộc Dương Hà nổi điên cưỡng ép. Sau lần đó cô đã vô cùng vô cùng không yên tâm với vị tổng giám đốc này.
Thấy cô thủ thân như ngọc, dáng vẻ thì sợ bị anh ăn mất. Mộc Dương Hà không nhịn được trêu chọc cô.
Khóe miệng anh nhếch lên hàm ý sâu xa nói: “Cô không phải kiểm tra lại quần áo của mình đâu, tôi làm xong một cái là mặc lại ngay cho cô rồi.”