Phương Tuyết Nhi vẫn chưa hoàn hồn lại sau sự cố bất ngờ ngoài ý muốn vừa rồi, đôi mắt cô sững sờ nhìn thẳng vào Mộc Dương Hà, nhất thời bị dọa cho không nói nên lời.
Khuôn mặt đẹp trai của Mộc Dương Hà lộ ra vẻ đau đớn, đôi lông mày lưỡi mác của anh nhíu chặt lại. Nhưng anh vẫn cẩn thận đỡ cô dậy.
Anh cau mày lớn tiếng nói: “Cô qua đường mà không chịu nhìn xe à?!”
Phương Tuyết Nhi còn đang hoảng sợ đáp: “Sao lại là anh!”
“Còn dám hỏi nữa, nếu không phải là tôi thì cô đã bị nghiền thành bã rồi.” Mộc Dương Hà không chút khách khí quở mắng cô.
Phương Tuyết Nhi thở phào một hơi nhẹ nhõm, than thở nói: “May là anh đến kịp lúc, thật đúng là chỉ sợ hãi thôi chứ không nguy hiểm gì. Bây giờ thì hay rồi, thoáng cái tôi đã có đến hai ân nhân cứu mạng!”
Mộc Dương Hà không thèm để ý đến mấy câu nói lung tung của cô, anh hỏi: “Có bị thương không?”
Phương Tuyết Nhi sờ soạng khắp người mình đáp: “Hình như là không làm sao, tôi chỉ đau khắp mình mẩy vì bị anh va vào thôi.”
Mộc Dương Hà thấy cô vẫn có thể tranh cãi với mình như bình thường, biết là không có gì đáng ngại lớn cả nên anh cũng yên tâm.
Bây giờ nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, anh vẫn còn thấy khiếp sợ trong lòng.
Đột nhiên Mộc Dương Hà cảm thấy cánh tay mình truyền đến từng hồi đau đớn.
Lúc này anh mới phát hiện ban nãy vì bảo vệ Phương Tuyết Nhi, cánh tay của anh có lẽ đã bị sượt mạnh lên mặt đất, tạo thành một vết thương hở rồi.
Phương Tuyết Nhi cũng phát hiện ra vết thương của anh, cô nhíu chặt mày mày thốt lên: “Chết! Mộc Dương Hà, anh bị thương rồi! Chảy nhiều máu quá!”
Mộc Dương Hà chịu đựng cơn đau, cố gắng bình tĩnh nói: “Không cần phải kinh hãi thế đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi, băng bó lại một chút là được.”
“Thế tôi đưa anh đến bệnh viện nhé!” Vừa dứt lời, Phương Tuyết Nhi bỗng nhớ lại lời ông quản gia của nhà họ Mộc từng nói, Mộc Dương Hà không thích đến bệnh viện nên cô vội đổi ý: “Tôi đưa anh về nhà để bác sĩ riêng đến xử lý vết thương cho anh.”
Mộc Dương Hà gắng gượng nâng cánh tay đang chảy máu lên, vẻ mặt anh đau đớn gật đầu.
Trong phòng khách của nhà họ Tiêu, Tiêu Tử Dao đang khoanh tay trước ngực vắt chéo hai chân ngồi trên sô pha.
Đứng trước mặt cô ta là hai người đàn ông mặc áo đen trông vẻ là vệ sĩ.
Hai người đàn ông phụng mệnh cúi đầu, đang cung kính thông báo chuyện gì đó.
Đột nhiên sắc mặt Tiêu Tử Dao biến đổi, cô ta bỗng đứng bật dậy, “Bốp, bốp” hai cái bạt tai lần lượt đánh lên mặt của hai người đàn ông đó.
Cô ta hung hăng mắng: “Đám vô dụng! Một chuyện đơn giản như thế mà cũng không làm được, đã vậy còn làm Dương Hà bị thương. Nuôi mấy người đúng là phí cơm! Đám ăn hại!”
Hai người đàn ông đó dù bị cô ta vừa tát vừa mắng, nhưng lại không hề dám phản ứng gì. Họ vẫn giữ vẻ mặt cung kính cúi thấp đầu đứng thẳng.
Tiêu Tử Dao tức giận đi đi lại lại trong phòng khách. Cô ta đã sai người đi điều tra về Phương Tuyết Nhi từ trước, mới biết được Phương Tuyết Nhi là một người mẹ đơn thân, không biết cha của đứa trẻ là ai. Hơn nữa Phương Tuyết Nhi còn từng cùng con trai mình sống ở nhà họ Mộc một khoảng thời gian nữa.
Hèn hạ, không biết sinh con với loại đàn ông vớ vẩn nào, bây giờ còn chạy đến câu dẫn Dương Hà, đúng là vô liêm sỉ mà!
Hơn nữa mấy lần chạm mặt vớiPhương Tuyết Nhi, Phương Tuyết Nhi luôn khiến cô ta và Dương Hà tranh cãi mất vui, bây giờ còn thêm tin đồn nhảm ở khắp công ty Florina nói Phương Tuyết Nhi và Mộc Dương Hà có gian tình với nhau nữa.
Tiêu Tử Dao thật sự muốn bùng cháy, do vậy cô ta mới dàn dựng ra một vụ đụng xe muốn giết chết Phương Tuyết Nhi để trừ đi cái gai trong mắt.
Nhưng không ngờ kế hoạch thất bại, Mộc Dương Hà giữa đường xông ra cứu nên thành ra Mộc Dương Hà mà cô yêu bị thương. Ăn hại, đúng là đám ăn hại!
“Cút hết xuống, nhớ là chôn chặt cái chuyện này vào trong bụng cho tôi. Nếu bên ngoài mà có phong thanh truyền đến mấy tin nhảm nhí gì, hừ! Tôi sẽ lấy cái mạng chó của các người đấy! Cút!”
Tiêu Tử Dao ác độc đe dọa xong thì xua tay đuổi hai người họ lui xuống.
Phương Tuyết Nhi lái xe của Mộc Dương Hà, vốn định chạy nhanh về nhà họ Mộc.
Nhưng đây lần đầu tiên mà cô lái một chiếc xe siêu sang thế này, nên hoàn toàn không quen, luôn chỉ sợ đâm chỗ này đụng chỗ kia. Nếu vậy thì thật sự cô có bán mình đi cũng không đền nổi.
May mà trên đường đi Mộc Dương Hà không ngừng chỉ dẫn, nên hai người mới miễn cưỡng về đến nhà họ Mộc an toàn.
Đỗ xe xong, hai người luống cuống tay chân bước vào cửa, tình trạng của họ dọa cho ông quản gia ra mở cửa sợ chết khiếp. Ông ấy mau chóng gọi bác sĩ tư của gia đình đến.
Bác sĩ đến rất nhanh, chẩn đoán thì xác định chỉ là vết thương ngoài da, chứ không ảnh hưởng đến xương cốt.
Giúp Mộc Dương Hà sử trùng sách sẽ vết thương và băng bó cẩn thận xong, bác sĩ còn nói hàng ngày sẽ ghé qua để thay thuốc và nhắc nhở anh cố gắng kiêng nước, sau đó mới cung kính rời đi.
Cánh tay của Mộc Dương Hà quấn đầy vải trắng, mặt mũi anh nhợt nhạt ngồi trên giường.
Phương Tuyết Nhi mặt mày ủ rũ, đau lòng nhìn anh. Chốc chốc cô lại quan tâm điều chỉnh lại băng gạc cho anh, nhưng lại làm cho Mộc Dương Hà kêu lên đau đớn, nên cô đành hậm hực thu tay lại.
Ông quản gia ở bên cạnh nhìn thấy vậy, ông biết là Phương Tuyết Nhi rất quan tâm đến cậu chủ nên mới luống cuống tay chân như thế. Ông có ý tốt nhắc nhở: “Cô Phương, cô đừng chạm vào cậu chủ nữa. Làm như thế băng gạc cọ vào vết thương sẽ bị đau.”
Phương Tuyết Nhi xấu hổ “vâng” một tiếng nghe lời không chạm vào anh nữa.
Vì bị đau nên trên trán của Mộc Dương Hà lấm tấm mồ hôi, Phương Tuyết Nhi cẩn thận giúp anh lau đi.
Anh vì cứu cô nên mới bị thương, cô hiểu và rất cảm ơn anh.
Ông quản gia thấy đã có Phương Tuyết Nhi ở cạnh chăm sóc chu đáo cho cậu chủ rồi, nên ông biết ý lặng lẽ lui ra ngoài.
Mộc Dương Hà cũng không nói gì mà tùy ý để mặc cô nhẹ nhàng lau trán cho mình.
Bây giờ, Phương Tuyết Nhi ở rất gần anh, anh có thể nhìn thấy rõ sự áy náy và thương xót trong đôi mắt cô. Điều này khiến trái tim lạnh giá đã lâu của anh bắt đầu như được đắm trong gió xuân.
“Chúng ta bỏ lỡ mất hoạt động của lớp mẫu giáo rồi.” Mộc Dương Hà chầm chậm nói.
Phương Tuyết Nhi ngẩn ra sau đó mỉm cười nói: “Không sao đâu, hôm nay chỉ là đến để làm quen với địa điểm và luật chơi thôi mà. Ban nãy lúc bác sĩ băng bó vết thương cho anh, tôi đã gọi điện kể rõ tình hình với cô Trương rồi. Cô ấy nói là cuối tuần diễn ra hoạt động, chúng ta đến trước một lúc để làm quen cũng được, nên anh yên tâm dưỡng thương đi.”
“Vậy thì tốt,” Mộc Dương Hà hiểu chuyện gật gật đầu: “Vậy thì phiền cô chăm sóc cho tôi rồi.”
“Đừng khách sáo, anh bị thương vì cứu tôi nên tôi nhất đinh sẽ chăm sóc cho anh!” Phương Tuyết Nhi chính khí nói.
Mộc Dương Hà khẽ xùy một tiếng: “Ừm, vừa rồi tôi cứu cô nên bị ngã xuống đất, bây giờ người ngợm đều bẩn hết cả. Cô đã nói vậy rồi thì giúp tôi tắm rửa đi.”
“Ờ được… không không không, không được!”
Phương Tuyết Nhi sợ hết hồn, cô cảm thấy mình suýt chút nữa là bị kéo xuống nước rồi.
Sao bỗng dưng anh ta lại lôi chuyện phục vụ tắm rửa vào chứ?!
“Không được á? Có người vừa rồi còn nói nhất định là sẽ chăm sóc cho tôi đấy, sao cô nuốt lời rồi à?” Mộc Dương Hà mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào Phương Tuyết Nhi, lạnh nhạt nói.
“Tôi sẵn lòng chăm sóc cho anh, nhưng không thể bắt tôi giúp anh tắm rửa được!” Phương Tuyết Nhi biện bạch. Cô từng nói muốn báo ơn, nhưng không có nghĩa cô phải trả giá bằng cách làm những phục vụ đặc biệt.
“Sao không được? Cô cũng nghe thấy bác sĩ nói ban nãy rồi mà, vết thương phải kiêng nước. Tôi chỉ dùng một tay để tắm thì bất tiện lắm.” Mộc Dương Hà nói vô cùng hợp lý, khiến người ta chẳng thể nào phản bác lại nổi.
Anh nói cũng….
Bỗng chốc trong đầu của Phương Tuyết Nhi như có hai người tí hon đang tranh cãi.
Một người nói, nam nữ thụ thụ bất thân, tuyệt đối không thể giúp một người đàn ông không phải là chồng mình tắm rửa được.
Một người khác lại nói, anh ấy cứu cô nên mới bị thương đấy. Không có anh ta thì cô đã chết rồi, lẽ nào mạng sống không đáng giá bằng cái thứ gọi là trong sạch à? Vả lại chỉ là vì báo ơn nên mới giúp anh ta tắm rửa thôi, chứ có phải bắt cô thất thân đâu.
Thất thân…
Phương Tuyết Nhi bị suy nghĩ nảy ra trong đầu của mình làm cho xấu hổ đỏ bừng mặt.