"Ôi chao, có gì đâu, Nhạc Bảo Bối của ông ngoan ơi là ngoan, ông nội nhớ con chết đi được!"
Trên gương mặt già nua đầy nếp nhăn của ông cố Mộc ngập tràn vẻ yêu mến, nào có giống như người bị làm phiền, ý mừng sắp tràn là bên ngoài rồi ấy chứ.
Phương Tuyết Nhi đứng một bên nhìn cảnh ấy, trên gương mặt trắng trẻo bất giác cũng có thêm một nụ cười dịu dàng.
Từ khi trốn khỏi nhà vào năm năm trước, cô bắt đầu cuộc sống một mình. Mấy tháng sau lại kiểm tra ra mình có thai, cô cũng từng có dạo suy nghĩ xem mình có muốn giữ đứa trẻ này không, sau cùng vẫn quyết định giữ nó lại, đây là một sinh mệnh gắn kết máu mủ với cô.
Sau khi sinh ra Nhạc Bảo Bối, cô và con nương tựa vào nhau, không có người thân nào qua lại, đôi lúc chẳng thể tránh khỏi cảm giác cô đơn.
Không ngờ Nhạc Bảo Bối và ông cụ này hợp nhau đến thế, cũng coi như một chuyện tốt.
Phương Tuyết Nhi nhìn hai người chơi rất vui vẻ, khẽ mỉm cười, cô ngồi xuống ghế sô pha, lật giở và nghiền ngẫm tư liệu mà mình chuẩn bị khi nhậm chức.
Hai ông cháu một già một trẻ chơi cùng nhau được một lát, Nhạc Bảo Bối bỗng nhiên cúi đầu, miệng nhỏ bĩu ra.
Ông cố Mộc cũng nhìn thấy cảnh ấy: "Sao thế Nhạc Bảo Bối, không vui à?"
Nhạc Bảo Bối ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn long lanh nước mắt, biểu cảm vô cùng tủi thân.
"Tối hôm qua chú đã hứa với con rồi, hôm nay sẽ cùng nhau đi thăm ông, nhưng mà..." Cậu bé lần đầu tiên bị người chú mà mình thích đến vậy cho leo cây, buồn bã lắm đó.
Trong lòng còn âm thầm nghĩ, có khi nào chú ấy không thích mình nữa rồi...
Ông cố Mộc hỏi Phương Tuyết Nhi ngọn nguồn sự việc, lập tức tỏ thái độ căm phẫn và bất bình: "Cái thằng này quá vô lý rồi, sao có thể nói lời mà không giữ lời được chứ!"
Nói rồi ông cầm điện thoại lên, đổi thái độ uy nghiêm mà dặn dò với người ở đầu dây bên kia: "Bảo cậu chủ ngay bây giờ qua chỗ tôi một chuyến."
Cúp điện thoại, ông cố Mộc lập tức khôi phục dáng vẻ hiền hòa yêu thương, nói với Nhạc Bảo Bối như lấy lòng: "Được rồi, Nhạc Bảo Bối đừng buồn, một lát nữa là chú sẽ tới ngay."
Tại phòng họp trên tầng cao nhất của tòa nhà tập đoàn Thành Công của thành phố H.
Mộc Dương Hà lạnh nhạt ngồi ở vị trí chủ tọa, các thành viên hội đồng quản trị đã đến đầy đủ, ngồi dàn hai bên, họ đang thảo luận xem làm thế nào lấy được lần hợp tác chiến lược quan trọng với tập đoàn S.
Thư ký rón rén đi vào phòng họp, ghé tới bên tai Mộc Dương Hà mà nói nhỏ: "Tổng giám đốc, ông cụ gọi điện tới bảo anh qua đó một chuyến."
Mộc Dương Hà mặt không đổi sắc, trầm ngâm trong giây lát: "Hôm nay họp đến đây thôi."
Sau đó anh quay sang dặn dò cấp dưới bên cạnh: "Bác Lương, bên phía tập đoàn S, bác phụ trách việc giao thiệp nhé, chú ý đến động thái của bên Tiêu thị và họ nhà Tống."
Người được gọi là bác Lương chính là ba của Lương Vỹ Lộc, một người đàn ông nho nhã và phúc hậu ngoài năm mươi tuổi, ông ngồi ở vị trí gần nhất bên tay phải của Mộc Dương Hà, vị trí này đủ cho thấy địa vị của ông ở tập đoàn.
Cha anh Mộc Thanh Khiết quanh năm đưa mẹ kế Lê Thanh và em trai cùng cha khác mẹ của anh Mộc Tuấn Nghiêu ra nước ngoài, Mộc Dương Hà trẻ tuổi và nhiều triển vọng trở thành gia chủ của nhà họ Mộc sau khi ông cố Mộc từ chức.
Lương Đào Quốc một lòng phò tá Mộc Dương Hà, nhìn anh từng bước đi đến ngày hôm nay.
Thế lực thị trường trong thành phố H vốn do ba bên gồm tập đoàn Thành Công, tập đoàn Tiêu thị và tập đoàn Tống thị chia ba tạo thành thế chân vạc vững chắc, thế lực tương đương.
Trong vài năm Mộc Dương Hà tiếp quản công việc của tập đoàn, nhờ sự lãnh đạo của anh, Thành Công có bước nhảy vọt, trở thành tập đoàn hùng mạnh nhất, có thế lực nhất thành phố H.
Người thanh niên này vô cùng quyết đoán, tầm mắt phi phàm, nhìn xa trông rộng, đến một lão tướng lăn lộn đã lâu trên sa trường cũng thường xuyên thấy hổ thẹn với lòng.
Nhìn Mộc Dương Hà, lại nhớ tới thằng con trai Lương Vỹ Lộc của mình, tối ngày không làm việc đàng hoàng, chỉ biết ăn chơi đàng điếm, Lương Đào Quốc không khỏi thấy nhức đầu.
Sau khi tan họp, Mộc Dương Hà dẫn theo thư ý đi ra khỏi công ty, ngồi lên chiếc Aston Martin đã đợi sẵn từ bao giờ.
Mộc Dương Hà không hề quên lời hứa tối qua với anh bạn nhỏ mềm mại đáng yêu kia, tuy rằng so với hợp đồng vài nghìn tỉ thì lời hứa hẹn này không hề quan trọng gì, nhưng không hiểu vì sao mà Mộc Dương Hà lại rất để tâm.
Chỉ có điều Tiêu thị và Tống thị đều đang nhòm ngó thế lực của tập đoàn S, đều muốn hợp tác với tập đoàn này để tăng cường khả năng lật ngược lợi thế của Thành Công, nhất là gần đây hai bên tập đoàn này có khá nhiều động thái. Mộc Dương Hà không thể không thương thảo đối sách kịp thời, cho nên mới có buổi họp hội đồng quản trị gấp rút vào sáng sớm nay.
Lúc trước, khi đấu đá trên thương trường, Mộc Dương Hà không đuổi cùng giết tận, đều chừa cho Tiêu thị và Tống thị một con đường sống.
Qua vài năm, thế lực của hai nhà có xu thế ngóc đầu dậy, nếu không chèn ép đúng lúc, chỉ sợ không lâu sau sẽ lại có một trận chiến ác liệt.
Mộc Dương Hà mệt mỏi day day trán, bắt đầu nhắm mắt tĩnh tâm.
"Tổng giám đốc, đã đến rồi ạ."
Thư ký xuống xe trước, cung kính mở cửa xe cho Mộc Dương Hà.
Vừa vào đến cửa, Mộc Dương Hà đã nhìn thấy Nhạc Bảo Bối đang chơi cùng ông cố Mộc.
Không biết hai người đang chơi trò gì, ông cố Mộc hiển nhiên lép vế hơn hẳn, trên mặt ông dán đầy giấy ghi chú, trên mặt Nhạc Bảo Bối lại sạch không tì vết, gương mặt nhỏ hiện rõ vẻ đắc ý.
Cô gái ngồi trên ghế sô pha đang chăm chú đọc tài liệu, tư thế ngồi đoan trang, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng hắt lên gương mặt cô, khung cảnh ấy thật yên bình và tốt đẹp.
Chỉ cần không mở miệng, cô gái này cũng giống thục nữ lắm đấy.
"Chú ơi!"
Nhìn thấy Mộc Dương Hà bước vào, Nhạc Bảo Bối lập tức bỏ mặc ông cố Mộc, chạy như bay về phía anh.
Phương Tuyết Nhi cũng nhìn thấy Mộc Dương Hà, vốn định đứng dậy chào hỏi, nhưng nghĩ tới cảnh tối qua bị ảnh đẩy cho ngã bệt xuống đất, cơn tức vẫn chưa nguôi, đành tiếp tục ngồi đọc tài liệu, giả bộ như không thấy.
Mộc Dương Hà bế anh bạn nhỏ kia lên, đi tới trước mặt ông cố Mộc, khẽ cúi đầu chào ông: "Ông nội."
Ông cố Mộc gật đầu, không hề để tâm đến chỗ giấy ghi chú dán đầy trên mặt mình: "À, đến rồi hả, ngồi đi ngồi đi."
Mộc Dương Hà ngồi xuống, đặt Nhạc Bảo Bối trên đùi mình.
Nhạc Bảo Bối vốn tưởng vì chú không thích mình nên mới cho mình leo cây.
Không ngờ chú đột nhiên xuất hiện, còn bế bé lên ngay khi mới thấy, đừng hỏi bé vui tới mức nào, bây giờ ngồi trên đùi Mộc Dương Hà mà hai chân Nhạc Bảo Bối vui vẻ lắc qua lắc lại.
"Đợt này đang bận gì vậy?"
Ông cố Mộc từ từ gỡ đám giấy ghi chú trên mặt mình, từng tờ từng tờ một, đồng thời từ tốn hỏi chuyện Mộc Dương Hà.
Mộc Dương Hà chỉnh lại cổ áo cho Nhạc Bảo Bối mà không để lộ kẽ hở gì, anh đáp: "Sáng sớm nay mới mở cuộc họp ban quản trị với bác Lương và mấy người khác, bàn bạc về chuyện hợp tác cùng tập đoàn S."
"Ồ ~" Động tác của ông cố Mộc dừng lại trong một giây, như có điều gì đó cần ngẫm nghĩ: "E là hai nhà đó lại không chịu yên hả."
"Dạ vâng, cháu đã dặn bác Lương để ý thật kĩ." Mộc Dương Hà không thể không khâm phục khả năng nhìn nhận của ông cố Mộc, cho dù từ chức đã lâu, nhưng ông vẫn hiểu rõ tình hình thị trường hiện tại như lòng bàn tay.
Người ta thường nói tuổi cao sẽ hồ đồ, nhưng ông nội anh hình như càng lớn tuổi lại càng cơ trí, càng nhanh nhẹn, chỉ không ham danh lợi như thời còn trẻ thôi.
Người tài mà giả ngốc, e là cũng chỉ đến vậy thôi.
"Ta nghe nói, con gái Michelle của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn S thị Tô Lạc Nhĩ cũng sắp về nước rồi phải không?" Ông nội nhấp vài ngụm trà, nhàn nhã hỏi.
"Vâng ạ." Mộc Dương Hà gật đầu.
Vì lo cho sức khỏe của ông nội, từ khi ông vào khu dưỡng bệnh này, Mộc Dương Hà rất ít khi nhắc đến chuyện rối bời trong tập đoàn và trong gia tập với ông, chỉ sợ quấy rầy ông nghỉ ngơi.
Không ngờ ông cụ vẫn có thể ẩn mình trong cục diện, lắng tai nghe ngóng khắp nơi.
"Con phái người dàn xếp ổn thỏa cô Michelle này đi, lần này cô ấy quay lại chắc vì muốn khảo sát thị trường, xác định rõ đối tượng hợp tác, tuy rằng tập đoàn S có ý định ký kết với chúng ta. Nếu xét đến thực lực và bối cảnh, hai nhà Tiêu và Tống cộng lại cũng không bằng chúng ta, nhưng thương trường biến động trong chớp mắt, không sợ đấu đá chính diện chỉ sợ giở trò sau lưng, tuyệt đối không được phép lơ là thiếu cảnh giác."
Tuy ông cố Mộc đang bàn về chuyện ảnh hưởng tới hướng đi của nền kinh tế cả thành phố, thậm chí là cả khu vực Đông Nam, nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng và thong thả như nói về chuyện vặt trong nhà, tay ông còn cầm một món đồ chơi nhỏ đùa với Nhạc Bảo Bối.
Mộc Dương Hà có vẻ ngẫm nghĩ, anh khẽ gật đầu: "Cháu đã biết rồi ạ."
Nếu như hai nhà Tiêu - Tống đã không biết nặng nhẹ tốt xấu, cứ thích lấy trứng chọi đá, vậy thì anh sẽ cho họ biết, Mộc Dương Hà này không ngại hủy hoại họ một cách triệt để, một mình tận hưởng trọn vẹn khu vực Đông Nam này.
Ông nội nhìn biểu cảm của anh rồi nói thêm: "Cha cháu quanh năm ung dung tự tại ở bên ngoài, thêm cả đứa em trai ăn hại chỉ biết chơi bời đàng điếm nữa, haizz, hi vọng của nhà họ Mộc chúng ta gửi gắm hết vào cháu vậy. Lần này đám người kia không thể coi thường, ta quyết định chuyển về nhà ở, gặp chuyện gì cũng dễ dàng đưa ý kiến cho cháu."
Mộc Dương Hà nửa mừng nửa lo, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Cháu biết rồi. Cháu sẽ cho người sắp xếp."
Khi anh đang định gọi quản gia thông báo lo liệu thì lại bị ông nội ngăn lại.
"Đợi chút đã." Ông nội anh cười cười, "Tuyết Nhi à, cháu cũng đưa Nhạc Bảo Bối chuyển tới đó cùng ta đi."
"'Sao ạ