Phương Tiểu Ngư hết lời chống chế, đây quả thật là lần đầu tiên bị ép trở thành trưởng phòng thiết kế.
Cô tức giận từ phòng giám đốc đi ra, đặt mông ngồi lên ghế ở phòng làm việc của mình.
Vốn dĩ thăng chức là chuyện đáng mừng, nhưng giọng nói và thái độ của Mộ Du Dương rõ ràng là ép buộc, làm cô không biết nên vui mừng hay phải tức giận đây.
Phương Tiểu Ngư suy nghĩ, ồ, lương trưởng phòng thiết kế phải nhiều hơn lương cơ bản đến mấy lần, tiền học phí của Nhạc Bảo Nhi sẽ đỡ hơn rất nhiều!
Nghĩ đến đây, Phương Tiểu Ngư thấy vui mừng hẳn lên.
Buổi chiều, trong sự chúc mừng chẳng biết giả thật của các đồng nghiệp, Phương Tiểu Ngư dọn đến phòng làm việc mới.
Đường Úc Phi ở bên cạnh nham hiểm nhìn cô.
Hắn nghĩ trăm phương ngàn kế vẫn không thể đuổi cổ cô ra khỏi công ty, ngược lại chẳng biết ma xui quỷ khiến gì lại để cô thăng chức lên trưởng phòng thiết kế, xem ra hắn đã coi thường người phụ nữ này rồi!
Phòng làm việc của trưởng phòng thiết kế quả nhiên khác hẳn, diện tích lớn hơn mấy lần thì khỏi phải bàn cãi, ánh sáng trưởng phòng thiết kế phòng làm việc trước đây sao có thể so sánh kịp.
Phương Tiểu Ngư sắp xếp đồ đạc của mình xong thì lập tức vùi đầu vào công việc. Tiền lương ở vị trí này cao như vậy, năng lực của cô cũng phải làm sao cho tương xứng, như vậy mới không bị người khác bàn tán sau lưng.
Mặc dù thăng chức làm trưởng phòng thiết kế, nhưng vẫn nằm trong vùng quan sát của Đường Úc Phi, vì vậy Phương Tiểu Ngư xui xẻo bị bắt ở lại tăng ca.
Cô đành phải gọi điện thoại, nhờ Tống Đình Hi giúp cô đón Bảo Nhi về nhà.
Khó khăn lắm mới xong việc, bên ngoài màn đêm đã buông xuống từ lâu, người cũng chẳng còn mấy ai.
Phương Tiểu Ngư thu dọn đồ đạc xong, đi ra ngoài phòng làm việc, trong công ty đã không còn một bóng người.
Cô vào thang máy, chuẩn bị về nhà.
Một mình trong thang máy, nhớ đến mọi việc xảy ra hôm nay, trong lòng cô vô cùng khó tả.
Đột nhiên"ầm" một tiếng, thang máy dừng ở tầng mười lăm, đèn báo động bắt đầu lấp lóe liên tục.
Thôi xong, tại sao thang máy lại bị hư chứ?!
Phương Tiểu Ngư vội vàng nhấn mở cửa tháng máy.
Nào ngờ cửa thang máy không mở ra, mà cả thang máy bắt đầu tụt xuống cực nhanh.
Phương Tiểu Ngư đột nhiên mất trọng lượng, cả người vì lực hút mà ngã xuống đất, cô hoảng sợ thét lên.
Lại một tiếng "ầm", lần này thang máy dừng ở tầng mười.
Phương Tiểu Ngư sợ hãi, vội vàng bò dậy, điên cuồng ấn nút báo động cấp cứu.
Thế nhưng thang máy không có phản ứng.
Cô hoang mang tột độ, ấn hết tất cả các nút báo động, miệng kề sát vào cái nút khẩn cấp, hô to: "Có ai không? Tôi bị nhốt trong thang máy!"
Nhưng dù cô có làm gì, cũng không nhận được bất kỳ sự hồi đáp nào.
Trong phòng giám sát của công ty, thông qua màn hình điều khiển, Tiêu Tử Dao thấy hết tất cả.
Trên mặt cô ta tràn đầy vẻ hả hê khi trả thù thành công.
Hừ, loại phụ nữ thấp hèn này, dám đối đầu với mình, chẳng khác nào tự chuốc khổ vào người!
Trước khi đi, cô ta dặn dò với bảo vệ tòa nhà: "Trễ như vậy rồi, mọi người cũng tan làm hết, thang máy mở cũng không ai sử dụng, tắt hết điện thang máy đi."
"Vâng, cô Tiêu."
Bảo vệ vội vàng trả lời, đây là bà chủ tương lai của tập đoàn Thịnh Thế Mộc Thiên. Giờ mình nghe lời cô ta, làm cho cô ta này vui vẻ, nói không chừng sau này có thể chen chân vào đội trưởng đội bảo an.
Nghĩ đến đây, bảo vệ vui vẻ đóng cửa thang máy.
Đèn thang máy đột nhiên tắt hẳn, trước mắt Phương Tiểu Ngư là một mảng tối đen.
Trong thang máy chật hẹp, xung quanh tối om, yên lặng đáng sợ.
Cô sờ soạng lấy điện thoại trong túi xách ra, muốn gọi điện thoại cầu cứu nhưng không có tín hiệu.
Cô lại đứng lại, giơ điện thoại di động, hướng điện thoại đến mọi góc ngách trong thang máy, nhưng vẫn không bắt được tín hiệu.
Phương Tiểu Ngư quá thất vọng, chán chường ngồi xuống đất.
Trong thang máy tối đen, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ điện thoại.
Không biết đã ngồi bao lâu rồi. Phương Tiểu Ngư chỉ cảm thấy không khí trong thang máy ngày càng ít, hô hấp của cô cũng trở nên khó khăn, đầu óc dần mơ hồ, đến đường nhìn cũng không còn rõ ràng.
Trong lúc mơ hồ, dường như cảm thấy điện thoại có một chút tín hiệu, cô cố gắng mở đôi mắt đã nhìn không rõ, bấm một số điện thoại.
"Cứu mạng... em... bị nhốt trong thang máy."
Dùng chút hơi sức cuối cùng nói xong, Phương Tiểu Ngư từ từ nhắm hai mắt lại, hôn mê bất tỉnh.
"Phương Tiểu Ngư, tỉnh lại! Tôi không cho phép cô ngủ!"
Trong phút chốc, cô giống như bị ai đó bế lên.
Dường như nhìn thấy một gương mặt đầy lo lắng.
Gương mặt này, thật sự rất đẹp trai...
Gương mặt này...
Tại sao lại giống gương mặt của Mộc Du Dương vậy...
Phương Tiểu Ngư cảm thấy bản thân mình chắc chắn nằm mơ rồi.
Gương mặt của Mộc Du Dương, sao có thể chứ, quan tâm như vậy, tràn đầy dịu dàng như thế...
Anh ta lạnh lùng như tảng băng mà...
Nghĩ như vậy, Phương Tiểu Ngư lại chìm vào giấc ngủ.
Dường như trải qua một giấc mộng thật dài, cả người Phương Tiểu Ngư đau nhức tỉnh lại từ trong giấc mộng, cô chầm chậm mở mắt.
Cảnh sắc trước mặt sáng đến chói mắt, cửa sổ sáng sủa, vách tường trắng sạch sẽ, mùi nước khử trùng nhàn nhạt.
Đây là đâu?
"Nằm yên, đừng nhúc nhích."
Phương Tiểu Ngư xoa xoa đầu còn mờ mịt, đang muốn ngồi dậy thì bị người bên cạnh cản lại.
Cô híp mắt nhìn, là Tống Đình Hi!
Trong mắt anh tràn đầy quan tâm và thương tiếc, trên gương mặt đẹp trai có chút mệt mỏi.
Phương Tiểu Ngư ngoan ngoãn nằm yên, không rõ hỏi: "Đình Hi, chuyện này là sao? Tại sao anh lại ở đây?"
Tống Đình Hi chỉnh lại tóc trên trán của cô, trả lời: "Em bị ngất đi trong thang máy, em không nhớ sao?"
Cô nhớ, nhớ cả sự ấm ấp của người đã ôm lấy cô.
Vì vậy, người cứu cô ở trong thang máy, là Tống Đình Hi chứ không phải là người kia?
Trong lòng Phương Tiểu Ngư có chút xót xa, nhưng vẫn cảm kích nhìn Tống Đình Hi, chân thành nói: "Đình Hi, cám ơn anh."
Tống Đình Hi cho rằng cô đang cảm ơn sự quan tâm của mình, ôn hòa cười nói: " Với anh đừng nói mấy lời khách khí đó, chỉ cần em bình an là tốt rồi."
Tối qua Phương Tiểu Ngư cả đêm không về, Tống Đình Hi đi tìm khắp nơi không thấy.
Sáng sớm đến công ty của cô, mới biết được do thang máy gặp sự cố, cô bị nhốt trong thang máy đến hôn mê, sau đó thì được đưa đến bệnh viện, anh mới vội vàng chạy ngay đến đây.
Khi đến bệnh viên, phát hiện quả nhiên chỉ có mình cô nằm lẻ loi trên giường bệnh.
Bác sĩ nói, Phương Tiểu Ngư vì bị nhốt trong nơi thiếu không khí dẫn đến hôn mê. Sau khi tỉnh dậy sẽ không có gì đáng ngại, chủ yếu hai ngày này phải nghỉ ngơi thật tốt thì về sau hồi phục bình thường.
Phương Tiểu Ngư nhìn Tống Đình Hi, vì lo lắng cho cô mà trên gương mặt anh ẩn ẩn sự mệt mỏi thì trong lòng như một dòng nước ấm len lỏi quạ
Đột nhiên cô nghĩ đến, trong lúc hôn mê, cô đã hoảng hốt biết bao khi nhìn thấy gương mặt đó. Gương mặt ân cần quan tâm đó, còn tưởng rằng là Mộc Du Dương, không ngờ đến lại là Tống Đình Hi.
Cô cười tự giễu: "Trong lúc em mơ màng, còn nhìn anh thành Mộc Du Dương. Em bèn tự nhủ, người đàn ông lạnh lùng vô tình đó sao có thể đối xử ân cần dịu dàng với em như thế chứ, anh ta từ trước đến nay đều xem thường em, sao có thể nửa đêm nửa hôm đến cứu em. Quả nhiên do em hôn mê nên nhìn nhầm."
Trong lòng Tống Đình Hi khẽ động, lại không nói gì, chỉ lắc đầu, cười ôn hòa.
Ngoài phòng bệnh, một bóng dáng cao lớn anh tuấn đang đứng ở cửa.
Lời của Phương Tiểu Ngư lọt vào tai anh không bỏ sót một chữ. Mộc Du Dương chợt khựng lại, buông bàn tay đang định mở cửa ra, đứng ngây người trước cửa, cười giễu cợt bản thân một tiếng.