Phương Tuyết Nhi ngửa đầu lên, vừa tiếp nhận những nụ hôn đang dần di chuyển xuống của anh, vừa sờ soạng cởi chiếc áo sơ mi ướt đẫm trên người anh. Phần phía trên cơ thể của hai người đối diện nhau, áp sát lại và trở nên nóng rừng rực.
Bàn tay Mộc Dương Hà men theo phần da thịt mềm mại, mịn màng, từ từ di chuyển xuống phía dưới, cởi bỏ tất cả những thứ trói buộc còn lại trên người Phương Tuyết Nhi.
Hiện tại, người phụ nữ này đã ở trong lòng anh không chút e dè nữa rồi.
Bỗng nhiên, ảnh cảm thấy có một cảm giác thân quen. Cơ thể quyến rũ đến mê người này dường như khiến anh có một cảm giác quen thuộc khó khiểu, nhưng anh chẳng thể nghĩ ra.
Mộc Dương Hà ôm lấy Phương Tuyết Nhi, đặt cô nhẹ nhàng vào bồn tắm rộng rãi. Anh vặn vòi nước nóng của chiếc bồn, đôi mắt bắt đầu dính chặt vào người phụ nữ đẹp đến mức khiến người khác như mất hồn này.
Cả người Phương Tuyết Nhi ngồi trong bồn tắm. Hai tay cô vẫn ôm cổ Mộc Dương Hà. Cô lưu luyến đầy say mê trên khuôn mặt anh, sau đó ánh mắt dừng lại trên đôi môi anh, giống như bị một thứ gì đó hấp dẫn không thể chống cự lại. Cô nhắm mắt lại, hôn đôi môi Mộc Dương Hà.
Mộc Dương Hà đón nhận nụ hôn của cô.
Phương Tuyết Nhi buông tay khỏi cổ anh, di chuyển xuống phần eo của Mộc Dương Hà, cởi thắt lưng của anh ra. Với sự giúp đỡ của Mộc Dương Hà, cô cởi bỏ vật trở ngại cuối cùng giữa hai người.
Mộc Dương Hà cũng bước vào trong bồn tắm, anh quấn lấy người Phương Tiểu Ngữ giữa làn nước dập dờn được xả đầy trong bồn. Anh giải tỏa hết ngọn lửa dục vọng đã được kiềm chế rất lâu trong người mình ra.
Phòng tắm tràn ngập hơi nước, hai người nhấp nhô miên man trong chiếc bồn tắm trắng, dục vọng mê người.
Một lần nữa khi Phương Tuyết Nhi tỉnh lại thì đã là xế chiều. Cô tỉnh dậy trên giường trong phòng ngủ của mình.
Phương Tuyết Nhi mở đôi mắt mơ màng, quay đầu qua nhìn gối đầu ở bên cạnh, trống không!
Cô ngồi dậy khỏi giường, tìm đại một bộ đồ ngủ rộng rãi trong tủ quần áo, mặc lên cơ thể đang không một mảnh vải che thân của mình. Cô đi tới phòng khách, định nhìn xem Mộc Dương Hà có ở đó hay không.
Nhưng cô thất vọng, căn hộ trống không, ngoài mình cô ra thì chẳng có ai cả.
Chuyện xảy ra trước đó vẫn còn ngay trước mắt mà không khác nào một giấc mơ, chẳng chân thật một chút nào cả.
Nếu như không phải Mộc Dương Hà dùng sức quá mạnh, để lại những đốm thâm đỏ trên người thì cô sẽ nghi ngờ thật đấy, nghi ngờ tất cả mọi chuyện lúc đó chỉ là một giấc mộng si tình.
Cô mơ màng bóp bóp phần eo vẫn còn đau nhức của mình rồi ngồi xuống ghế sô pha một cách yếu ớt. Phần thân dưới do hoạt động quá kịch liệt dẫn tới cảm giác không được khỏe, khiến cô không chịu được phải nhíu mày.
Phương Tuyết Nhi nhắm mắt lại. Cô thở dài, dựa người vào ghế sô pha.
Trong văn phòng tổng giám đốc của tập toàn Thành Công ở tầng cao nhất, Mộc Dương Hà ngồi trước bàn làm việc, mười ngón tay đan vào nhau, đôi mắt anh hơi nhíu lại giống như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trợ lý Lục Trạch cầm tập tài liệu tới tìm Mộc Dương Hà ký tên. Cậu ta đứng trước cửa, không khỏi thổn thức khi thấy bộ dạng của Mộc Dương Hà.
Nhân vật tầm cỡ chịu phải sự chú ý của người khác này, một tuần trước vừa mới đính hôn với một cô gái xinh đẹp có gia cảnh vô cùng hiển hách. Mặc dù nguồn tài lực, thế lực phía sau Tiêu Tử Dao không bằng nhà họ Mộc, nhưng nhìn ra xa thì cũng chỉ có Tiêu Tử Dao có thể môn đăng hộ đối một cách miễn cưỡng với bọn họ mà thôi.
Nhưng lúc này khuôn mặt của tổng giám đốc Mộc, một người giàu bằng cả một quốc gia, địa vị cao ngất, còn chiếm được tình cảm của người đẹp lại tràn đầy sự phiền muộn.
Lục Trạch thu lại suy nghĩ đang bay xa kia của mình, cậu ta gõ cửa hai cái một cách lịch sự.
Mộc Dương Hà ngẩng đầu, trả lời hờ hững: “Vào đi.”
Lục Trạch bước vào nói: “Tổng giám đốc Mộc, đây là báo cáo của tuần này, xin anh xem qua.”
Mộc Dương Hà hơi cau mày, gật đầu nói: “Để đó đi.”
Lục Trạch đặt tài liệu lên bàn làm việc, lùi ra ngoài một cách kính cẩn, lễ độ.
Mộc Dương Hà lật tài liệu ra nhìn những số liệu ở bên trong, nhưng anh căn bản không thể nào tĩnh tâm được.
Đầu anh bị chiếm toàn bộ bởi hình ảnh của một ngày, mà người này còn là một người phụ nữ lẳng lơ khiến anh chán ghét, khinh thường.
Cảnh quấn quýt một tuần trước hiện rõ mồn một trước mắt. Một người luôn có năng lực kiềm chế rất tốt như anh rốt cuộc bị làm sao vậy? Tại sao đối mặt với người phụ nữ kia lại không thể kiềm chế được!
Sau khi chuyện đó xảy ra, nhìn thấy Phương Tuyết Nhi ngủ say, anh bàng hoàng một hồi lâu, cuối cùng vẫn rời khỏi nhà cô.
Bởi vì anh không biết đợi đến khi cô tỉnh lại thì anh sẽ phải đối mặt với cô như thế nào?
Hành vi có thể gọi là chạy trốn này cũng đã từng xảy ra năm năm trước. Chỉ có điều khi đó, người phụ nữ ngủ bên cạnh là một người lạ, tâm trạng của Mộc Dương Hà khi rời đi không có bất kỳ chút lưu luyến nào, còn tối qua, trước khi đi trong lòng anh đột nhiên cảm thấy quyến luyến không nỡ rời.
Mộc Dương Hà cảm thấy đau khổ và buồn bực. Anh luôn cho rằng trái tim mình sớm đã mất đi cùng An Ly vào thời điểm mà cô ta không từ mà biệt vài năm trước. Nhưng giờ người phụ nữ tên Phương Tuyết Nhi chẳng thèm chào hỏi một tiếng mà cứ thế xông thẳng vào trái tim anh.
Anh bóp bóp ấn đường một cách mệt mỏi. Cảnh cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra.
Khuôn mặt Lương Vỹ Lộc tràn đầy vẻ lo lắng, anh ta nhanh chóng bước vào.
Mộc Dương Hà ngẩng đầu mất hết kiên nhẫn: “Cậu không biết gõ cửa à?”
Lương Vỹ Lộc giống như không có thời gian trả lời câu hỏi của anh mà lao thẳng vào vấn đề, anh ta hỏi: “Anh, anh định đuổi việc Phương Tuyết Nhi sao?”
“Nói gì mà không đầu không đuôi vậy? Tôi nói sẽ đuổi việc cô ấy khi nào chứ?”
Sắc mặt Mộc Dương Hà trở nên khó coi hơn.
Lời vừa nói ra thì đến phiên Lương Vỹ Lộc thấy rối rắm, anh ta nói: “Vừa rồi cô Tiêu Tử Dao, vợ sắp cưới của anh chạy đến phòng làm việc của em, nói là muốn em đuổi việc Phương Tuyết Nhi, em hỏi tại sao thì cô ấy nói đó là ý của anh.”
“Ăn nói bậy bạ, tôi chưa từng nói sẽ đuổi việc Phương Tuyết Nhi, Tiêu Tử Dao lại nổi điên cái gì thế?”
Mộc Dương Hà nghe thấy cái tên Tiêu Tử Dao là thấy mất hết kiên nhẫn.
Từ sau khi đính hôn, Tiêu Tử Dao tự cho mình là bà chủ của nhà họ Mộc. Bất luận trong trường hợp nào cô ta cũng đều tỏ ra tự cao tự đại, thậm chí còn thường xuyên nhúng tay vào một số việc của công ty.
Một số việc không quan trọng thì Mộc Dương Hà chẳng buồn đi quản cô ta, nhưng thật không ngờ, cô ta lại được đằng chân lân đằng đầu nhúng tay vào việc điều động nhân sự quan trọng, huống hồ Phương Tuyết Nhi không hề làm sai điều gì trong công việc, đây rõ ràng là báo thù cá nhân.
Lương Vỹ Lộc gãi đầu, tỏ ra khó xử: “Vậy rốt cuộc có đuổi hay không ạ?”
“Đương nhiên không đuổi, không ai được phép động vào Phương Tuyết Nhi.”
Mộc Dương Hà nói chắc nịch. Anh mặc kệ Lương Vỹ Lộc và bắt đầu đọc báo cáo.
Vài phút trôi qua, Lương Vỹ Lộc vẫn chưa đi, hơn nữa biểu cảm còn tỏ ra đáng thương nhìn anh.
Mộc Dương Hà hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
Lương Vỹ Lộc ấp úng: “Anh, Tiêu Tử Dao là vợ tương lai của anh, là bà chủ tương lại của tập đoàn Thành Công, cô ấy nói muốn em đuổi Phương Tuyết Nhi, anh nói không để em đuổi, em, em bị kẹp ở giữa khó làm việc lắm á!”
Mộc Dương Hà khẽ hừ một tiếng: “Thằng nhóc cậu gần đây có bản lĩnh rồi, đến ngay cả chỉ thị của tôi cũng không nghe nữa phải không?”
“Không dám, không dám!”
Lương Vỹ Lộc vội vàng xua tay, nói giọng nịnh nọt: “Chẳng phải em cố ý tới đây xin chỉ thị của anh sao? Có điều, em thật sự không sắp xếp được với cô Tiêu Tử Dao này. Nhỡ đâu cô ta ép phải đuổi việc Phương Tuyết Nhi thì em cũng không dám đắc tội với cô ta đâu. Vẫn cần anh ra mặt một chuyến, qua đó xem sao mà.”
“Đúng là không được yên!”
Mộc Dương Hà đứng dậy mất hết kiên nhẫn. Anh đi cùng Lương Vỹ Lộc tới Florina. Mộc Dương Hà căn bản không thèm để ý tới Tiêu Tử Dao, anh chỉ lo lắng Phương Tuyết Nhi có bị đuổi thật hay không.