Tô Lạc Nhĩ cười lạnh nói:
“Tin mẹ, nếu mẹ con họ thực sự chết rồi, Mộc Dương Hà nhiều nhất chỉ đau khổ một thời gian thôi. Đời thời gian qua rồi, cậu ta sẽ chậm rãi quên đi sự đau khổ. Người chết sẽ không gây ra được sóng gió gì cả. Khi đó, trong lòng Mộc Dương Hà chỉ có con thôi. Chỉ có như vậy, kế hoạch của chúng ta mới thuận lợi thực hiện được.”
An Ly không nói gì, chỉ ngây ngốc nhìn về phía trước, cô ta đã chết lặng.
Có lẽ cô ta nên sớm học cách tuyệt tình, nhẫn tâm giống mẹ mình. Như vậy, có lẽ cô ta có thể ra tay với Phương Tuyết Nhi sớm hơn một chút, Mộc Dương Hà cũng sẽ không giống như hiện tại, trong lòng chỉ có Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi thật không ngờ, Mộc Dương Hà sẽ trực tiếp lắc đầu, cô tưởng rằng Mộc Dương Hà sẽ giống như cô, chết vì sĩ diện sẽ nói hiện giờ mình sống rất tốt.
Nhất thời không biết nói gì, suy nghĩ một hồi lâu, cô mới mở miệng nói:
“Lần trước anh giúp tôi đưa cho Lý Viên Phi một trăm năm mươi tỷ, tôi sẽ cố gắng trả lại anh.”
Mộc Dương Hà nhíu mày:
“Một trăm năm mươi tỷ gì?”
Thấy anh đã quên, Phương Tuyết Nhi giải thích:
“Đương nhiên là một trăm năm mươi tỷ anh đưa cho bà ấy giúp tôi! Bà ấy nói với tôi muốn có một trăm năm mươi tỷ, tôi không đưa cho bà ấy, sau đó anh nói anh sẽ giải quyết giúp tôi, lẽ nào không phải anh đưa tiền cho bà ta giúp tôi sao?”
Sao cô có thể ngốc nghếch đến mức này chứ?
Mộc Dương Hà hơi nâng trán, trả lời:
“Vẫn chưa có người nào có thể uy hiếp tôi. Tôi xử lý người đàn bà đó giúp cô, nhưng không phải đưa tiền cho bà ta, mà trực tiếp đuổi bà ta đi.”
Phương Tuyết Nhi thở dài một hơi:
“Như vậy à, thực sự cảm ơn anh!”
Anh giúp cô tiết kiệm được một trăm năm mươi tỷ, cô thực sự nên cảm ơn anh.
Cảm ơn anh ở trong lòng.
Mộc Dương Hà sầm mặt nói:
“Lên xe.”
Phương Tuyết Nhi khôi phục lý trí, nói:
“Đã rất muộn rồi, không phiền anh tiễn nữa, chúng tôi tự bắt xe về là được rồi.”
Mộc Dương Hà bỗng nhiên mở cửa xe, bước xuống xe, khi cô không có bất kỳ sự phòng bị nào, ôm cô vào trong lòng.
Để anh ôm một cái, dù cho chỉ một lát thôi cũng được.
“Mộc Dương Hà, anh làm gì vậy!”
Trong tay cô còn đang ôm Nhạc Bảo Bối, vừa hay Nhạc Bảo Bối kẹp ở giữa, cô mới không dính sát lên thân thể anh.
Cô vùng vẫy thoát khỏi ngực anh, buông Nhạc Bảo Bối xuống, nắm tay cậu bé chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên từ phía xa có một chiếc xe vô cùng chói mắt lao tới, chạy như bay đâm thẳng về phía ba người họ, không hề có xu hướng tránh ra!
“Mau tránh ra!”
Phương Tuyết Nhi chỉ nghe thấy Mộc Dương Hà điên cuồng hét lên ba từ này, sau đó trước mắt trở nên đen kịt…
“Tuyết Nhi… mau tỉnh lại…”
“Tuyết Nhi…”
Khi mở mắt ra, đập vào mắt là một mảnh trắng xóa. Phương Tuyết Nhi cố nhịn ánh sáng nhức mắt, chậm rãi mở mắt.
Cô nằm trên giường bệnh, bên cạnh là gương mặt lo lắng của Tống Đường Huy. Mới vừa rồi nhẹ nhàng gọi tên cô, chính là giọng nói của Tống Đường Huy.
“Tuyết Nhi, em tỉnh rồi!”
Tống Đường Huy ngạc nhiên vui mừng kêu lên, kích động gần như muốn nhảy lên.
Người đầu tiên Phương Tuyết Nhi nghĩ trong đầu chính là Nhạc Bảo Bối.
Còn có... Mộc Dương Hà.
“Đường Huy, Nhạc Bảo Bối đâu? Nhạc Bảo Bối đâu rồi?”
Trong mắt cô chứa đầy nước mắt, bất chấp mọi thứ vùng vẫy muốn ngồi dậy.
“Tuyết Nhi, đừng làm loạn, nằm yên có được không?”
Tống Đường Huy đau lòng nhẹ nhàng ấn cô nằm trên giường, không để cô không giãy giụa nữa.
Phương Tuyết Nhi vẫn gào khóc nói:
“Nhạc Bảo Bối đâu? Nhạc Bảo Bối của em đâu?”
Tống Đường Huy dịu dàng nói:
“Tuyết Nhi, em đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi, hiện giờ khó khăn lắm mới tỉnh lại, em bình tĩnh một chút, đừng kích động như vậy có được không?”
Cô đã hôn mê ba ngày ba đêm? Nhạc Bảo Bối đi đâu rồi? Còn có Mộc Dương Hà nữa?
Cô chỉ nhớ đêm đó, cô và Mộc Dương Hà và Nhạc Bảo Bối cùng nhau đứng trên lối đi bộ, trên con đường đó rất ít người, cũng có rất ít xe qua lại.
Vậy nên khi bọn họ chú ý thấy có một chiếc xe phi nhanh xông đến chỗ bọn họ, mọi thứ đều đã không kịp nữa rồi.
Trong nháy mắt đó, Mộc Dương Hà đưa tay muốn đẩy cô và Nhạc Bảo Bối ra, nhưng vẫn chậm một bước. Cô và Nhạc Bảo Bối vừa mới bị đẩy ra một đoạn, chiếc xe kia đã lao tới!
“Em không muốn bình tĩnh! Tống Đường Huy, anh mau nói cho em, Nhạc Bảo Bối ở đâu! Nó ở đâu rồi?”
Phương Tuyết Nhi điên cuồng nói, cô giựt ống tiêm trên tay xuống, bất chấp bước xuống giường.
Chân vừa mới chạm đất, cô đã không vững ngã ra sau, Tống Đường Huy phản ứng kịp thời, một tay kéo cô vào trong lòng mới không ngã xuống.
Cô khẽ cắn môi muối đứng dậy khỏi lòng anh, lại phát hiện toàn thân không có một chút sức lực nào, căn bản không sao đứng lên được.
“Tuyết Nhi, bác sĩ nói tuy em chỉ bị thương ngoài da, nhưng sau đầu bị đập xuống đất, cho nên cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian dài. Tuyết Nhi, nghe lời anh, nghỉ ngơi thật tốt, đừng làm loạn nữa được không?”
Tống Đường Huy ôm chặt lấy cô, không cho cô cơ hội giãy giụa.
Anh càng như vậy, Phương Tuyết Nhi càng có dự cảm không lành.
“Tống Đường Huy, anh đừng lảng sang chuyện khác có được không! Nói em biết, rốt cuộc Nhạc Bảo Bối đâu rồi! Hiện giờ nó thế nào rồi, bị thương nặng không, anh nói cho em biết! Nếu không, cả đời này em sẽ không tha thứ cho anh!”
Đôi mắt ửng đỏ của Phương Tuyết Nhi nhìn chằm chằm Tống Đường Huy.
Cô hiện giờ ngay cả Nhạc Bảo Bối còn sống hay chết cũng không biết, sao có thể bình tĩnh được!
Tống Đường Huy cuối cùng cũng thỏa hiệp, ánh mắt của Phương Tuyết Nhi đã gần như điên cuồng, anh không có cách nào giấu giếm được nữa.
“Nhạc Bảo Bối… thằng bé đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt… hiện nay vẫn chưa qua cơn nguy hiểm…”
Ầm!
Dường như có một tiếng sấm nổ vang trong đầu, Phương Tuyết Nhi như muốn ngất xỉu.
Cô không thể tin hỏi:
“Anh… anh nói gì cơ?”
Tống Đường Huy lặp lại một lần nữa:
“Tuyết Nhi, Nhạc Bảo Bối bị thương rất nặng, hiện nay vẫn chưa qua cơn nguy kịch.”
Anh vốn định giấu cô, sợ cô biết được sẽ càng thêm khó chịu cùng thống khổ.
“Dẫn em đi gặp thằng bé! Đưa em đi gặp Nhạc Bảo Bối… Đường Huy… Em cầu xin anh… Đưa em đi gặp Nhạc Bảo Bối…”
Giọng điệu của cô từ mạnh thành yếu, ẩn chứa sự bất lực, từng câu từng chữ đềm ghim sâu vào trong lòng Tống Đường Huy.
“Được.”
Anh bất đắc dĩ đồng ý.
Cô toàn thân vô lực không thể bước đi, Tống Đường Huy bảo bác sĩ mang xe lăn đến, đặt cô ngồi lên, đẩy cô đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Phương Tuyết Nhi đứng ngoài cửa, chỉ có thể đứng cách cánh cửa bằng thủy tinh nhìn Nhạc Bảo Bối.
Nhạc Bảo Bối còn nhỏ như vậy, thằng bé nằm trên giường bệnh, chiếc chăn bao lấy gò núi nho nhỏ. Đôi mắt thằng bé nhắm chặt, không nhìn thấy được sự vui tươi trong quá khứ.
Sắc mặt của nó tái nhợt như vậy. Ống oxi lớn như vậy, gần như bao trùm hết cả gương mặt nhỏ bé của nó.
Chỉ vừa liếc nhìn, nước mắt của Phương Tuyết Nhi đã không ngừng rơi.
Tống Đường Huy đứng phía sau cô thở dài, nhẹ giọng hỏi:
“Có phải em còn muốn biết Mộc Dương Hà ở đây không?”